Bọn họ
dần dần đi xa, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn.
Trái
tim tôi còn đang đập loạn lên, đứa bé trong lòng đột nhiên òa khóc. Hai vợ
chồng Chu Y vội vàng chạy tới ôm đứa trẻ.
Những
người đại nạn không chết bắt đầu tìm kiếm người thân, nhất thời, xung quanh
vang lên tiếng reo vui mừng cùng với tiếng khóc khi nhìn thấy di thể thân nhân.
Lòng tôi nặng trĩu, lẳng lặng đi chữa trị cho những người bị thương.
A Tử
chạy tới hỏi tôi: “Trình tiên sinh không sao chứ ạ?”
Tôi lắc
đầu, tôi cũng không biết.
Ông chú
mặt nạ kia quần áo đẹp đẽ, xuất hiện bất ngờ, khí thế bức người, hiển nhiên
thân phận không đơn giản. Tuy có chút cộc cằn với Tiểu Trình nhưng có vẻ không
có ý định làm anh ta bị thương. Hẳn là sẽ không làm khó anh ta.
Dù lang
đạo đã đi, nhưng nơi cắm trại đã bị đạp phá bừa bộn. Hơn một nửa lều bạt bị
thiêu hủy, dê cừu chạy tán loạn, tiền của cũng bị cướp bóc, hơn nữa còn rất
nhiều người đã chết.
Ngay cả
lão Đa cũng phải rơi nước mắt.
Tôi đi
qua dìu ông ấy dậy, nói: “Bác Đa, tiếp tục ở lại đây không an toàn, nhỡ may bọn
cường đạo đó quay về trả thù thì sao? Chi bằng mọi người thu dọn một chút rồi
cùng cháu vào thành đi.”
Lão Đa
ngẩng đầu lên: “Vào thành? Dê cừu làm thế nào bây giờ? Nhiều người như vậy làm
sao sắp xếp?”
Tôi
nói: “Dê cừu có thể nhốt ngoài thành trước, còn người, cháu sẽ sắp xếp.”
Lão Đa
suy nghĩ một chút rồi hạ lệnh cho mọi người chuẩn bị hành lý rời khỏi nơi cắm
trại.
Những
việc sau đó chứng minh quyết định này là chính xác, chúng tôi đi về hướng thành
Tây Dao chưa được một canh giờ thì nhìn thấy có một đội Yến quân đang vội vã
chạy về phía này từ đằng xa. Đây là đội quân trong thành phái tới chi viện.
Người
dẫn đầu đội quân là Nguyễn Tinh. Mặc quân trang vào khiến cậu ta có vẻ trưởng
thành hơn lần trước tôi đã gặp, nhìn thấy tôi, đôi mắt cậu ta mở lớn: “Mẫn cô
nương, thì ra cô nương ở đây!”
Nhìn
thấy cậu ta, tôi như nhân dân nhìn thấy quân giải phóng, cảm động đến mức nước
mắt lưng tròng: “Các cậu tới rồi, cảm ơn trời đất! Mau, mau, mau, mau đưa những
người bị thương vào thành chữa trị trước.”
Nguyễn
Tinh lập tức chỉ huy thủ hạ đi trợ giúp dân du mục. Cậu ta nói với tôi: “Vừa
nhận được thông báo nói lang đạo ở bờ sông Cát Tang, vương gia muốn chúng ta
chạy tới xem sao. Bên này đã là lãnh địa của Yến vương, trước đây bọn chúng có
tiến vào cũng không dám càn quấy dân cư.”
“Thật
không?” Tôi lẩm bẩm: “Vậy lần này trúng tà gì không biết, giết người phóng hỏa
không nể nang ai! Nếu không phải có người cứu giúp, đầu tôi đã không còn ở trên
cổ nữa rồi.”
Nguyễn
Tinh bị tôi dọa phát hoảng, vội hỏi: “Cô nương không có việc gì chứ? Nếu không
tại hạ không biết phải ăn nói với vương gia thế nào.”
Tôi
nghĩ tới chuyện Tiêu Huyên nhiều lần không gặp tôi, có chút oán giận, lạnh lùng
nói: “Ăn nói gì với anh ta? Liên quan gì tới anh ta?”
Nguyễn
Tinh có chút xấu hổ, nói: “Chuyện ngày hôm nay quả thật kỳ quặc, vương gia nhất
định sẽ điều tra rõ ràng. Mẫn cô nương đã vất vả rồi. Tại hạ phái người hộ tống
cô nương về trước, vương gia người…”
Tôi
vung tay lên, ngắt lời cậu ta: “Không cần phiền phức như vậy. Tôi vào thành
cùng mọi người là được rồi. Làm phiền thiếu giáo sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ.”
Nguyễn
Tinh vốn đã trầm mặc ít lời, tuy còn có điều muốn nói cũng chỉ nghẹn lại trong
lòng rồi nói sau.
Tôi
theo những người dân du mục, dưới sự hộ tống của Yến quân, chậm rãi trở về
thành. Những dân du mục đều được sắp xếp ở lại hậu viện của phủ nha môn. Tôi
sống sót sau tai nạn, đột nhiên đặc biệt nhớ mọi người trong nhà, vội vã chạy
về.
Vân
Hương đang ngồi trong sân cùng Giác Minh và Phẩm Lan, nhìn thấy tôi đi vào, ba
người đồng loạt hô to một tiếng: “A!”
Tôi hai
mắt rưng rưng: “Mọi người…”
Vân
Hương kích động, khoa trương nhào tới: “Tiểu thư ơi!”
Tôi ôm
cô ấy: “Vân Hương thân yêu, tiểu thư nhà cô hôm nay suýt chút nữa đã vùi mình
trên thảo nguyên rồi!”
Vân
Hương thật sự khóc ra tiếng: “Tiểu thư ơi! Người chạy đi đâu cả đêm vậy? Người
khiến chúng ta đều hoảng muốn chết!”
Tôi
đành an ủi cô ấy: “Không có việc gì, không có việc gì, không phải tôi đã an
toàn trở về hay sao?”
Giác
Minh chen vào: “Tỷ tỷ nói thật thoải mái. Không nói với mọi người một tiếng,
chúng ta còn tưởng tỷ bị người xấu bắt đi rồi chứ.”
Tôi
cười ha ha: “Người xấu bắt tỷ làm gì? Người xấu chỉ thích bắt những đứa bé béo
tròn như đệ để đi làm con nuôi cho mấy người trong rừng sâu thôi.”
Giác
Minh mất hứng: “Tỷ lại đùa đệ.”
Chỉ có
Phẩm Lan có vẻ bình tĩnh một chút, tiến lại gần nói: “Tỷ tỷ mất tích một đêm,
vương gia thật lo lắng, tìm tỷ khắp nơi, sắp lật ngược trong thành lên một lần.
Tỷ tỷ có nên tới gặp vương gia trước, thông báo tỷ đã bình an hay không?”
Tiêu
Huyên tìm tôi? Mấy ngày nay tôi đến tìm anh ta đều không gặp, một đêm không về
mà đã nóng ruột như thế hay sao. Con người này, trở về làm vương gia là không
thân thiết với quần chúng như trước nữa, tôi mặc kệ.
Tôi
ngáp một cái rõ to: “Nói sau đi. Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, mệt muốn chết.
Ngủ một lát đã, đừng làm phiền tỷ.”
Tôi nằm
lăn ra giường, toàn thân mềm nhũn trong chăn bông, chỉ kịp ngáp một cái rồi lập
tức chìm vào mộng đẹp.
Giấc
ngủ này không hề yên ổn, trong mơ, ánh đao máu chảy. Khi là những bóng người
tàn ác, khi lại là dân du mục bị chém ngã xuống đất, tiếng gào khóc tuyệt vọng
vang lên bên tai không ngừng. Tôi ở trong mơ nhìn tất cả, đầu óc choáng váng,
vừa lạnh vừa sợ, liên tục chạy trốn nhưng ánh đao và tiếng kêu thảm thiết vẫn
theo sát phía sau.
Tôi
hoảng đến mức đổ đầy mồ hôi, bỗng nhìn thấy phía trước có một tia sáng, vội vàng
xông lên.
Trong
vệt sáng có một người đang đứng, rõ ràng là Trương Tử Việt.
Tôi kêu
to: “Tử Việt, cứu em.”
Trương
Tử Việt thờ ơ nhìn tôi, nói: “Em không ở cũng một thế giới với anh, anh cứu em
thế nào được?”
Tôi như
bị hắt một chậu nước lạnh, chết đứng tại chỗ.
Trương
Tử Việt xoay người, dần dần biến mất trong luồng sáng. Tôi không kịp nghĩ
nhiều, vừa gọi tên anh vừa chạy về phía trước.
Đột
nhiên, trong lúc đó, quanh mình mát lạnh, một sức mạnh thật lớn từ phía sau ép
tới, đánh mạnh lên lưng tôi, tôi ngã sấp xuống đất, không khí trong phổi lập
tức bị đẩy hết ra ngoài.
Tôi ra
sức giãy dụa, khó khăn quay đầu lại, gương mặt bừng bừng lửa giận của Tiêu
Huyên xuất hiện ngay phía trên tôi!
Đây là
mơ sao?
Không,
đây không phải mơ! Ông anh già này thật sự dám xông vào khuê phòng của tôi.
Tôi vừa
sợ vừa giận: “Ca, ca, ca…”
Gương
mặt tuấn tú của Tiêu Huyên giận đến mức méo mó, hai mắt bốc hỏa, một tay đè tôi
lại, một tay không biết cầm lên cái gì, bùm bụp đánh vào mông tôi thật đau.
Tôi kêu
to theo phản xạ.
Thằng
nhãi này dám đánh tôi, còn dám đánh vào mông tôi!
Tiêu
Huyên vừa đánh vừa mắng: “Ai cho muội chạy loạn! Ai cho muội tới thảo nguyên!
Ai cho muội cả đêm không về! Ai cho muội không tới gặp ta!”
Lần đầu
tiên tôi nhìn thấy anh ấy giận đến vậy, nỗi tức giận của chính mình đã sớm bị
dọa bay biến, vừa giãy dụa vừa gào khóc thảm thiết theo bản năng: “Giết người!
Cứu mạng! Hãm hại! Sàm sỡ!”
Tiêu
Huyên nghe thấy câu cuối cùng của tôi, ngẩn ra một lát. Tôi lập tức lợi dụng
hai giây này, nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Thế nhưng Tiêu vương gia dù sao cũng
là người tập võ, chỉ cần một bàn tay đã túm được tôi, đè tôi lên giường. Lúc
này đổi thành đầu gối đè lên lưng tôi, hai tay bóp cổ tôi, muốn trực tiếp tống
tiễn tôi đi Tây Trúc thỉnh kinh.
Tôi
liều mạng đạp anh ta, nghẹn ra nước mắt. Không khí! Không khí!
Tiêu
Huyên thả lỏng tay một chút, tiếp tục hung hăng dạy dỗ tôi: “Vì sao không thông
báo một tiếng đã chạy xa như thế?”
Tôi
dùng âm thanh biến dạng giải thích: “Người ta muốn đi giải sầu.”
Tiêu
Huyên tức giận: “Vì sao một đêm không về?”
Tôi
nói: ‘Uống say… A, không, không, không!”
Tiêu
Huyên buông tôi ra sờ chuôi kiếm.
Tôi vội
vàng phun nước mắt nước mũi gục dưới chân anh ta, ôm lấy đùi anh ta cọ cọ: “Nhị
ca, muội sai rồi! Muội trên có lỗi với tổ tông Tạ gia, dưới có lỗi với lê dân
bách tính. Muội định trở về, ai ngờ thứ rượu ngọt như nước đường kia thật ra
lại dễ chuốc say người ta như vậy. Phải biết rằng sự nhớ thương của muội với ngài
trong những ngày sống ngoài kia cuồn cuộn không ngừng như sông dồn về biển cả.
Ngài xét đến muội trẻ người non dạ, kinh nghiệm xã hội nông cạn mà khoan hồng
độ lượng, tha thứ cho muội đi!”
Tiêu
Huyên lửa giận tăng vọt, chỉ vào mũi tôi mắng: “Muội thật sự chán sống rồi! Đã
nói với muội từ lâu gần đây thảo nguyên không an toàn, trong đầu muội chứa thứ
gì? Ta biết muội cả đêm không về, lập tức chạy suốt đêm từ Thai châu về đây,
tìm muội khắp thành. Kết quả muội dám to gan lớn mật chạy ra ngoài thành ngủ
lều ngủ trại. Lang đạo không chém muội thành hai nửa hoặc bắt về làm vợ bé là
nhờ tổ tiên nhà muội phù hộ, còn không biết trời cao đất rộng chạy trốn cho
nhanh, dám đối nghịch với bọn chúng! Khi trở về thì sao? Ta bị công vụ quấn
thân nhiều đêm không ngủ, ngỡ rằng tự muội sẽ đến chỗ ta báo bình an. Kết quả
thì sao, muội dám nằm đây ngủ! Muội dám ngủ!!!”
Ánh mắt
của ông anh già của tôi vừa trong sáng vừa đau đớn, khiến tôi hồ đồ sám hối:
“Muội sai rồi, sau này muội không bao giờ ngủ nữa, không bao giờ ngủ nữa!”
Tiêu
Huyên thở hổn hển, hình tượng người lãnh đạo hoàn toàn biến mất, chống hông chỉ
tay mắng: “Ta thật sự bị muội tức chết!”
Tôi rất
phối hợp mà khóc nức nở vài tiếng biểu thị sự hối lỗi, trong lòng cũng hiểu lần
này thật sự đã đùa quá trớn.
Tiêu
Huyên hạ lệnh cho tôi: “Việc này còn chưa xong đâu! Sau này, không có lệnh của
ta, muội đừng mơ được ra khỏi thành!”
Tôi vừa
nghe vậy, lập tức mặc kệ tất cả: “Này! Ca không thể nhốt muội! Muội có nhân
quyền, có tự do thân thể!”
Tiêu Huyên
cười nhạt: “Nói tự do với ta? Nơi này là thành Tây Dao, ở đây, ta làm chủ.”
Đầu tôi
muốn nổ tung: “Không không không không không!!!!!”
Tiêu
Huyên không để ý đến tôi: “Ta sẽ tăng thêm một đội hộ vệ đến đây bảo vệ muội,
hai nha hoàn ngoài cửa sẽ đi theo muội mọi lúc mọi nơi. Còn để ta phát hiện một
mình muội chạy đến những nơi không được phép chạy, cứ chờ xem ta chặt chân bọn
họ!”
Tôi tức
giận đến mức giậm chân: “Đồ bạo quân! Kẻ độc tài! Đồ Mussolini!”
Tiêu
Huyên ngoảnh mặt làm ngơ: “Nằm mơ còn nhớ mãi không quên…”
Tôi vẫn
ở bên cạnh ầm ĩ: “Không muốn! Không muốn! Người ta không muốn ~~~~~~~”
Cửa
phịch một tiếng bị đẩy tung, Tống Tử Kính dường như xông vào phòng.
Tôi
sửng sốt, chưa kịp ngậm miệng, một giọng nữ cao vút bay lượn một vòng trên
không trung rồi mới rơi xuống.
Tiêu
Huyên cau mày nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tống Tử Kính: “Huynh tới đây làm gì?”
Tống Tử
Kính nhìn thoáng qua Tiêu Huyên đang tức sùi bọt mép, sau đó ánh mắt rơi vào bộ
quần áo xộc xệch và mái tóc mất trật tự của tôi, cầm áo khoác bên cạnh định
khoác vào vai tôi.
“Tạ…”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Huyên đã bước tới, giật lấy áo khoác trên tay Tống
Tử Kính, đặt mạnh lên vai tôi, ra sức quấn chặt, gói tôi thật kín.
Đôi mắt
Tống Tử Kính chỉ chớp một cái, sau đó lùi bước, hỏi tôi: “Cô không sao chứ?”
Tôi
cười cười: “Đều ổn. Cảm ơn tiên sinh quan tâm.”
Khóe
mắt đảo tới vẻ mặt đen như mực của Tiêu Huyên, tôi lại vội vàng ngậm miệng,
không dám cười nữa.
Vừa thu
lại nụ cười, không biết có phải vừa rồi đã quá ầm ĩ hay không mà đột nhiên tôi
cảm thấy hơi lạnh, đầu choáng váng. Tuy Tiêu Huyên đánh tôi nhưng trong cơn tức
giận vẫn khống chế tốt sức lực, tôi hoàn toàn không cảm thấy đau. Chẳng lẽ là
nội thương?
Tiêu
Huyên hỏi Tống Tử Kính: “Chuyện bên kia xử lý xong rồi à?”
Tống Tử
Kính ôn hòa nói: “Đã xử lý ổn thỏa, chỉ còn chờ ý kiến của vương gia.”
Tôi
ngồi xuống giường, cảm thấy nền nhà đang quay cuồng, hơn nữa, một hơi lạnh từ
sau lưng không ngừng lan ra tứ chí và xông lên đầu.
Hai
người kia vẫn còn đang nói chuyện.
Tống Tử
Kính nói: “Còn nữa, Lý tướng quân cũng muốn hỏi vương gia quân thiếp ban ngày
ông ấy trình lên, vương gia đã xem chưa.”
Giọng
nói bình tĩnh của Tiêu Huyên vang lên: “Trở về ta sẽ xem, ngày mai sẽ hồi âm
cho ông ấy.”
Vì sao
tôi lại thấy bọn họ đang nghiêng đi? Tôi nghi hoặc lắc lắc đầu, rùng mình một
cái. Trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, tôi đưa tay lên đỡ trán.
Tiêu
Huyên còn nói: “Người hôm qua đánh đuổi lang đạo là ai, đã điều tra đến đâu
rồi?”
Giọng
nói của Tống Tử Kính có chút mờ mịt: “Vết thương trên thi thể đều do đao
kiếm…Căn cứ vào mũi tên thuộc hạ trình lên, được chế tạo theo quan chế của Liêu
quốc… Quân hoàng gia…”
Đầu
thật sự quá choáng váng, tôi nhắm đôi mắt khô khốc lại, thân thể nghiêng đi,
ngã lên giường.
Trong
mơ màng, tôi cảm giác hai người bọn họ đều chạy tới, có người sờ lên trán tôi,
có người bắt mạch cho tôi. Sau đó, tôi được đắp một cái chăn, thân thể giống
như đang bay lượn trong vũ trụ.
Hơi
nóng bốc từ trong ra ngoài cùng với sự choáng váng khiến tôi vô cùng khó chịu.
Rất nhanh tôi lại chìm vào mê man.
So với
lần trước, lần này tôi hoàn toàn không mơ mộng gì cả. Trong mơ hồ, tôi nghe
thấy giọng nói của đại phu: “Cô ấy bị phong hàn… Chỉ có chút mệt mỏi…”
Sau đó
là giọng nói đè nén cơn giận của Tiêu Huyên: “Ngài nói, con bé chỉ đang ngủ?”
Có
người bật cười một tiếng.
Tôi
không nghe thấy gì nữa, giấc ngủ càng thêm sâu.
Khi tôi
tỉnh lại đã là sáng sớm. Chim chóc cất tiếng ca nơi đầu cành, ánh nắng chan
hòa. Trong phòng không có ai, trên người tôi phải có ít nhất hai mươi cân chăn,
toàn thân là mồ hôi.
Vân
Hương cũng không ở trong phòng, tôi đứng dậy, cảm thấy tay chân hơi yếu ớt,
ngoài ra cũng không có chỗ nào khó chịu.
Ngáp
một cái, tôi khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài.
“Đứng
lại!” Giọng nói không khách khí của Vân Hương mơ hồ truyền đến.
Tôi tò
mò nhìn sang. Em gái Vân Hương nhỏ nhắn xinh xắn đang chặn một gã cao lớn ở
cửa. Người kia nhìn rất quen mắt, thì ra là bạn nhỏ Tiểu Trịnh đã lâu không
gặp.
Khi ở
thành Tây Dao, bạn Tiểu Trịnh dính Tiêu Huyên như cao dán. Ban đầu Tiêu Huyên
còn khờ dại hy vọng tôi và cậu ta tạo được mối quan hệ tốt đẹp, sắp xếp cậu ta
đi theo tôi học chút tri thức y học. Thế nhưng tên nhóc này không những đi sớm
về muộn, chạy nhông nhông như ngựa, còn động một cái là giở chiêu bài tình
thân, lảm nhảm với tôi những chuyện không thể không nói về chị gái đã mất sớm
của cậu ta.
Tôi ở
bên cạnh xem náo nhiệt, vẫn cười vô tâm như trước. Tôi không phải loại người
thần kinh quá nhạy cảm, suy nghĩ theo cảm tính, trí tưởng tượng phong phú. Chị
gái cậu ta chết khi còn rất trẻ, hiện giờ chỉ sợ đã đầu thai làm người khác.
Nàng Mạnh Khương khóc đổ cả Trường Thành còn không làm cho chồng mình sống lại
được, chẳng lẽ Tiểu Trịnh còn có thần công lợi hại hơn?
Đơn
giản chỉ là muốn kích động tôi, gây xích mích, ly gián mà thôi. Tôi nghĩ, sau
khi vợ chết mà bên cạnh Tiêu Huyên vẫn không có người phụ nữ nào khác hẳn là
công lao của Tiểu Trịnh.
Tôi hay
trêu chọc Tiêu Huyên: “Người ta nói cô em vợ mới có dục vọng chiếm giữ mờ ám
với tỷ phu, đây cũng là bình thường. Nhưng cậu em vợ của ca lại có tình cảm sâu
nặng với ca như vậy, không biết giữa hai người có phải có chuyện gì hay không.”
Tiêu
Huyên không khách khí gõ đầu tôi một cái, trách mắng: “Trong đầu muội toàn
những thứ gian xảo, không đứng đắn, mau xao dược của muội đi!”
Tuy nói
vậy, nhưng sau đó anh ấy lại mượn cớ đuổi Tiểu Trịnh về Thai châu.
Nghe
người ta kể lại – thật ra chính là hệ thống tình báo Vân Hương – bạn nhỏ về nhà
nhưng vô cùng không cam lòng, lúc nào cũng lảm nhảm: “Nữ nhân lai lịch bất minh
cũng mơ tưởng bay lên trời làm phượng hoàng, Yến vương phi vĩnh viễn chỉ của
một mình tỷ tỷ. Tỷ phu cũng thật là, nữ nhân ác độc, giảo hoạt, âm hiểm, đê
tiện, lại xấu xí như vậy cũng để ý. Tương lai cô ta nhất định sẽ một hơi sinh
bảy con yêu nhền nhện cũng xấu xí như cô ta…”
Vân
Hương tức giận đến mức giậm chân, lớn tiếng mắng, tôi lại chỉ cười ha hả.
Bạn nhỏ
Tiểu Trịnh này mắc chứng hoang tưởng không nhẹ, không từ bỏ đao kiếm, chuyển
sang sáng tác văn học thì thật sự quá đáng tiếc.
Lúc này
không biết vì sao cậu ta lại chạy tới thành Tây Dao, còn chạy tới chỗ tôi. Chắc
chắn không phải tới thăm bệnh, tới bỏ đá xuống giếng thì có.
Hai người
bọn họ không nhìn thấy tôi, tôi nấp sau cây cột trên hành lang nghe bọn họ cãi
vã.
Vân
Hương thay đổi hoàn toàn hình tượng nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, chỉ vào mũi Tiểu
Trịnh mắng: “Thăm bệnh? Ngươi đừng có cáo chúc tết gà! Ai chẳng biết trong lòng
ngươi thắp hương bái Phật, cảm kích trời xanh đã gieo bệnh lên người tiểu thư
nhà ta? Chính mình mệnh tốt, đầu thai chốn tốt là coi thường dân chúng áo vải,
cẩn thận ông trời trừng phạt kiếp sau ngươi phải làm chuột đồng, suốt ngày trốn
chui trốn nhủi dưới đất! Tiểu thư nhà ta giảo hoạt, độc ác, âm hiểm, đê tiện,
chỉ có ngươi trung hậu, thiện lương, quang minh, lỗi lạc, còn da trắng thịt
mềm, khiến yêu tinh thèm nhỏ dãi. Tiểu thư nhà ta tương lai sinh bảy con yêu
nhền nhện, vậy Trịnh đại thiếu gia ngươi tương lai sẽ sinh ra cái gì? Cậu bé hồ
lô?”
Trịnh
Văn Hạo bị Vân Hương mắng đến ngẩn người, không biết phải nói gì. Tôi trốn ở
góc tường rưng rưng nước mắt.
Vân
Hương à, cô… xuất sư rồi!!!
Một lúc
lâu sau Trịnh Văn Hạo mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi đâu có đắc tội
cô?”
Vân
Hương cười khẩy: “Ngay cả chuyện ngu xuẩn mình đã làm còn không biết, hy vọng
khi ra chiến trường ngươi vẫn phân biệt được đâu là bạn đâu là thù.”
Trịnh
Văn Hạo cãi lại: “Đúng là lòng tốt không được báo đáp! Còn kiêu ngạo cái gì?
Nếu không có mệnh lệnh của tỷ phu ta, có mơ ta mới đến thăm tiểu thư nhà ngươi!
Tiểu nha đầu lừa đảo kia thân phận không có, tư sắc cũng không, lại dám mơ
tưởng bám vào tỷ phu ta…”
Một cái
tát của Vân Hương chặt đứt câu nói của cậu ta.
Tôi
nghẹn họng trố mắt nhìn, Trịnh Văn Hạo cũng giật mình không nhẹ, ôm mặt, tròng
mắt sắp rơi ra ngoài đến nơi.
Vân
Hương, được lắm, nhẫn nhịn không có nghĩa là yếu đuối nhát gan, thật ra người
luôn khoan dung một khi bị ép đến tức giận sẽ càng táo bạo hơn những người tính
cách nóng nảy.
Vân
Hương cao ngạo thu tay về, chống thắt lưng, ra vẻ đanh đá: “Cái tát này để giáo
huấn ngươi cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nhi tử của thái thú lại ăn nói
thô tục, lỗ mãng như bọn đầu đường xó chợ, thật sự mất mặt tổ tông mười tám đời
nhà ngươi. Ta nói cho họ Trịnh nhà ngươi biết, tiểu thư nhà ta không tính toán
với ngươi là vì tiểu thư không chấp loại tiểu hài tử như ngươi. Còn ta không
được tốt tính như tiểu thư. Sau này ngươi dám ăn nói lung tung hoặc ầm thầm giờ
trò khiến chúng ta sống không yên, hôm nay ta đánh má trái ngươi, sau này sẽ
đánh má phải ngươi, đánh cho đến khi hai bên đối xứng thành đầu heo, ngay cả mẹ
ruột ngươi cũng không nhận ra mới thôi, ngươi nghe rõ chưa?”
Trịnh
Văn Hạo hoàn toàn ngẩn người, hồ đồ gật đầu.
Vân
Hương khoát tay tuyên bố giải tán: “Từ chỗ nào tới thì về chỗ đó đi!” Sau đó,
rầm một tiếng, đóng cửa ngay trước mũi Tiểu Trịnh.
Tôi
chạy ra từ sau cây cột, cảm động đến mức chảy nước mắt nước mũi: “Vân Hương, Vân
Hương thật là tốt với tôi.”
Lúc này
Vân Hương mới bắt đầu run, run rẩy hỏi tôi: “Tiểu thư, có phải nô tỳ vừa tát
Trịnh thiếu tướng một cái không?”
Tôi xoa
đầu cô ấy, thương cảm nói: “Thậm chí cô còn hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà
cậu ta nữa cơ.”
Vân
Hương chậm chạp tỉnh lại, sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Hắn, hắn, hắn, hắn có
âm thầm trả thù nô tỳ hay không?”
Tôi
cười, an ủi cô ấy: “Không có việc gì, lần sau cậu ta tới, tôi sẽ ra đối phó.
Một cái bạt tai vừa rồi của cô thật có khí thế dời non lấp biển, nữ King Kong
còn không bằng. Tôi cảm động muốn chết, thật là em gái ngoan của tôi!”
Vân
Hương vẫn còn thất thần: “Nô tỳ đã đánh người.”
Tôi
cười: “Trịnh Văn Hạo tuy lỗ mãng nhưng không ngu ngốc, cậu ta không thể nào vừa
chạy vừa hô ầm trong quân doanh rằng mình vừa bị con gái bạt tai, muốn ông trời
làm chủ cho cậu ta. Đàn ông ở trong hoàn cảnh này đều giấu trong lòng, đánh
rụng răng còn phải nuốt máu xuống ấy chứ.”
Thế
nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá thấp sức lực của Vân Hương trong cơn thịnh nộ.
Trịnh Văn Hạo mang theo gương mặt nhỏ nhắn trắng bóc in rõ năm ngón tay đi vào
phòng nghị sự lập tức đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trẻ tuổi da
mỏng, toàn thân đỏ như tôm luộc. Người bên ngoài nhìn dáng vẻ bốc cháy bừng bừng
lửa nhục nhã của cậu ta cũng bị dọa phát hoảng, không ai dám tiến tới hỏi thăm.
Đại
khái trong lòng đều hâm mộ tuổi trẻ thật là tốt.
Việc
này là do Tống Tử Kính nói cho tôi biết. Anh ta mang theo dưa ngọt, chúng tôi
vừa ăn vừa cười. Tôi thật sự không ngờ anh ta cũng có tiềm chất bát quái.
Tống Tử
Kính nói: “Suốt mấy canh giờ nghị sự, Văn Hạo không nói một lời, tâm thần hoảng
hốt. Vương gia cũng phải giật giật khóe miệng.”
Tôi vui
vẻ ra mặt: “Đứa nhỏ này phải được dạy dỗ một chút mới biết khiêm tốn lại.”
Tống Tử
Kính cười nhìn tôi: “Giọng điệu trưởng thành như vậy. Cậu ta còn lớn hơn cô vài
tuổi đấy.”
Tôi
nói: “Tôi tự nhận anh minh cơ trí, từng trải trưởng thành. Tiểu Trịnh còn kém
xa tôi.”
Tống Tử
Kính nói: “Cô có thể cầm đao, lên ngựa, ra chiến trường sao?”
Tôi
cười vô lại: “Nam nữ phân công, ai có việc của người nấy.”
Tống Tử
Kính quay đầu sang bên cạnh, nói với Vân Hương đang bóc vỏ đậu: “Không ngờ Vân
Hương lại lợi hại như vậy, có phải bị tiểu thư nhà cô dạy hư rồi không?”
Gương
mặt Vân Hương đỏ bừng, đỉnh đầu bốc hơi nước. Tôi vội vàng nói giúp cô ấy: “Bị
ép nóng nảy thỏ còn biết cắn người, huống chi Tiểu Trịnh khinh người quá đáng.
Vân Hương của chúng tôi rất dịu dàng hiền thục, đừng làm hỏng hình tượng của cô
ấy.”
Tống Tử
Kính cười: “Chủ tớ hai người thật biết bao che. Đúng rồi, Tiểu Mẫn, hôm qua ta
thấy ở quân doanh có một đội binh sĩ đang được huấn luyện rất đặc biệt, nói là
đề nghị của cô với vương gia. Cô quả thật là kỳ nữ kiến thức sâu rộng, có tài
sáng tạo.”
À,
chuyện đó. Thật ra cũng chỉ rập khuôn huấn luyện lính đặc chủng trong Tầm Tần
Ký thôi. Tôi nói đó là tin đồn rồi kể cho Tiêu Huyên nghe, anh ấy nổi hứng thú,
muốn tôi kể lại tỉ mỉ.
Vì vậy,
tôi chong đèn chiến đấu suốt đêm, ngày hôm sau trình lên bản kế hoạch đầu tiên
trong đời. Trong đó, ngoại trừ phương án huấn luyện mà tôi vắt hết óc nghĩ ra,
còn kèm theo cả đề nghị về thực phẩm cho binh sĩ và kế hoạch cải tiến trang
phục quân đội.
Tiêu
Huyên nhận lấy, tiện thể châm chọc “Tạ thể cuồng thảo
(nói
chung là chữ xấu)” của tôi một phen, sau đó nghiêm túc nghiên cứu vài
lần. Không ít kiến nghị trong đó đã được thi hành rất nhanh.
Thật ra
tôi hoàn toàn không biết gì về quân sự cả, ngày trước xem Tam Quốc cũng chỉ
thấy Gia Cát tiên sinh mỗi khi lên sân khấu đều sáng lấp lánh, phim cổ trang
đại lục hay Hồng Kông sản xuất, có bộ nào không phải anh hùng mỹ nhân ta yêu
chàng, chàng yêu ta, yêu yêu hận hận, tất cả lập trường chính trị đều biến
thành bối cảnh. Tôi còn nhớ được một chút xíu vấn đề quân sự trong Tầm Tần Ký
là nhờ phúc của Cổ tiểu ca đẹp trai tuấn tú.
Giờ lại
được Tổng Tử Kính chỉ tên khen ngợi, tôi thành thật đỏ mặt. Thứ được anh ta
kính nể là xã hội hiện đại văn minh tiên tiến, tôi chỉ là một cái vỏ bọc mà
thôi.