Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc

Điệp
Song Phi trong người thái hậu vô cùng ngang ngược, nếu không phải Da Luật Trác
ngày ngày dùng vàng đổi danh dược kéo dài mạng sống cho bà ta, bà ta đã mất
mạng từ lâu. Loại độc khiến người ta đau đớn thế này độc tính rất sâu, muốn
giải bỏ hoàn toàn vô cùng khó. Không chỉ cần châm cứu, ngâm thuốc, xoa bóp, khí
công, quan trọng nhất là cần một người dùng một loại dược, mỗi ngày lấy máu làm
thuốc dẫn. Mà loại dược này bản thân chính là độc, uống vào tuy không mất mạng
nhưng cũng vô cùng đau đớn, tổn hại rất lớn tới chức năng của các bộ phận khác
trên cơ thể. Không bị làm sao, thuốc bổ cũng không nên uống chứ đừng nói là độc
dược.

Tôi
trình phương án trị liệu lên cho Da Luật Trác, anh ta thâm trầm suy nghĩ trong
chốc lát rồi nói ngày mai sẽ cho tôi câu trả lời chắc chắn. Thế nhưng, buổi tối
thái hậu lại phát bệnh một lần, khiến mọi người một đêm mất ngủ, sức cùng lực
kiệt.

Hạ cô
cô thở dài một tiếng, nói với tôi: “Mẫn cô nương, ta bằng lòng làm dược nhân
kia.”

“Không
được!” Da Luật Trác đột nhiên gầm lên giận dữ, khiến lỗ tai tôi ù ù.

Da Luật
Trác nói: “Thân thể ngươi cũng không được tốt, không thể làm vậy.”

Hạ cô
cô nói: “Thái hậu đối với ta ân trọng như núi, ta làm một chút chuyện nhỏ vì
người cũng đáng.”

Da Luật
Trác giận dữ: “Năm đó, nếu không có cô cô thì căn bản không có mẫu tử chúng ta
hiện tại, cô cô hà cớ gì phải nói ân nghĩa?”

Hạ cô
cô còn nói: “Những người khác không đáng tin, việc này do chính ta làm vẫn tốt
hơn.”

Da Luật
Trác tức sùi bọt mép: “Ta nói không được chính là không được!”

“Được
rồi!” Cuối cùng, tôi lên tiếng cắt đứt cuộc giằng co của bọn họ: “Hạ cô cô
không cần lo lắng, không phải chúng ta đã có sẵn người rồi sao?”

Tôi nói
rồi chỉ Trình Tiếu Sinh, Trình sư huynh bị tôi kéo đến nghiền dược ở bên cạnh.
Tiểu Trình trước đó đang thất thần, thấy chúng tôi đều nhìn mình mới ngu ngơ
nghiêng đầu nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi của chúng tôi.

Da Luật
Trác suy nghĩ: “Hắn?”

Hạ cô
cô cũng không chắc chắn: “Hắn?”

Tôi gật
đầu: “Hắn!”

Tiểu
Trình hoảng sợ: “Ta?”

“Chính
là huynh.” Tôi cười: “Sư huynh của chúng ta khi bái sư đã được sư phụ cho uống
độc môn bí dược điều chế từ quả Hỏa Long, cả đời bách độc bất xâm. Người như
vậy làm dược nhân, không chỉ vô hại đối với cơ thể, mà máu của huynh ấy cũng có
thể giải được một phần độc dược.” Đây cũng là lời nói thật, tôi cũng không vô
duyên vô cớ ức hiếp Tiểu Trình.

Da Luật
Dao hoảng hốt kêu lên: “Ta không muốn A Sinh ca ca chảy máu!” Nói rồi tiến lên
ôm lấy cánh tay Tiểu Trình.

Tiểu
Trình rõ ràng không chịu nổi mỹ nhân này, chỉ nhếch mép nhe răng. Da Luật Trác
bắt Tiểu Trình trở về một phần nguyên nhân cũng vì cô em gái bảo bối của anh
ta, Da Luật Dao, rất thích Tiểu Trình. Thế nhưng Tiểu Trình lại không có phúc
hưởng thụ, lần nào cũng tránh còn không kịp. Da Luật Dao còn nhỏ, luôn luôn có
thừa sức lực để bám lấy Tiểu Trình, khiến Tiểu Trình ăn đủ vị khổ.

Bọn họ
bắt đầu đẩy đẩy kéo kéo, Da Luật Trác quay đầu hỏi tôi: “Vậy vì sao ngươi không
tự mình làm?”

Tôi tức
giận: “Tôi nhập môn muộn, sư phụ bất công chưa cho uống.”

Tiểu
Trình run run, khóc không ra nước mắt: “Sư muội, thật nhẫn tâm...”

“Đúng
vậy.” Tôi gật đầu: “Sư phụ trọng nam khinh nữ, thật nhẫn tâm.”

“Không
phải, ý ta là…”

“Ý sư
huynh là đồng ý đúng không?” Tôi tranh thủ ngắt lời Tiểu Trình, quay đầu cười
với Da Luật Trác: “Bệ hạ thấy thế nào?”

Da Luật
Trác híp mắt quan sát Tiểu Trình như đánh giá hàng hóa: “A Sinh, ngươi thấy sao?”

Tiểu
Trình đâm lao đành phải theo lao, nhìn Hạ tỷ tỷ dịu dàng yếu ớt đứng một bên,
lại nhìn vẻ mặt không che giấu kỳ vọng của Da Luật Trác. Anh ta cũng hiểu một
khi đã làm dược nhân, Da Luật Dao sẽ không có cơ hội bám lấy mình nữa, vì vậy,
anh ta gật đầu.

Da Luật
Trác giống như thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Cảm tạ.”

Tiểu
Trình bĩu môi, tiếp tục vùi đầu nghiền dược. Da Luật Dao tức giận phất tay bỏ
đi.

Trong
số những lần lần lượt lấy máu của Trình sư huynh, độc tố tích tụ trong cơ thể thái
hậu dần dần được tiêu trừ, bệnh tình rõ ràng chuyến biến tốt đẹp. Khi tuyết
miền Bắc bắt đầu tan, bà ta cuối cùng cũng mở miệng nói với tôi: “Ngươi tên là
A Mẫn phải không?”

Bàn tay
bưng dược của tôi run lên. Người phụ nữ mỹ lệ này giống như đã nằm mơ một giấc
mơ rất dài, hiện giờ chậm rãi tỉnh lại, mở mắt nhìn thế giới này. Nghi hoặc,
mừng rỡ, cảm xúc dâng trào.

Hạ Ngữ
Băng chạy tới trước mặt bà ta đầu tiên, kích động nói: “Nương nương tỉnh lại
rồi?”

Thái
hậu thật vui mừng nhìn cô ấy: “Ngữ Băng, sao ngươi lại tiều tụy như thế này? Ta
làm sao vậy?”

Hạ cô
cô rưng rưng nước mắt cười: “Trước kia nương nương bị bệnh, nhưng giờ không có
việc gì nữa rồi, hiện giờ ngài đã ổn cả rồi.”

Da Luật
Trác cùng em gái Da Luật Dao vội vàng chạy tới. Từ khi Liêu tiên đế qua đời,
thái hậu lập tức bị bệnh, kéo dài mười năm mới lấy lại được thần trí đã mất đi,
vì vậy, ký ức vẫn còn dừng lại ở mười năm trước, nhìn thấy con trai đã trưởng
thành hơn nhiều, con gái đã trở thành một cô gái, vô cùng giật mình.

Người
một nhà đoàn viên, những người ngoài đương nhiên trở thành dư thừa, vì vậy
chúng tôi tự giác lui ra.

Khi
tuyết tan mới là lúc khí trời lạnh nhất, tôi cùng Tiểu Trình chạy tới phòng mấy
thái giám ngồi sưởi ấm, cùng mọi người uống trà, nói chuyện phiếm.

Bọn
thái giám đều cảm ơn hai chúng tôi. Mọi người sống chung hơn một tháng, cùng
làm việc vui vẻ, tôi và Tiểu Trình đều là người thoải mái, dễ hầu hạ, nay lại
chữa khỏi bệnh cho thái hậu, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho bọn họ.

Bọn
thái giám nói: “Giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta không cần cả ngày lo lắng chờ
đợi nữa. Thái hậu khỏi bệnh, tâm trạng bệ hạ tốt, toàn bộ hoàng cung, triều
đình sau này đều sống yên ổn.”

Tôi
không khách khí mà thưởng thức đồ ăn và trà ngon bọn họ dâng lên, hỏi: “Tôi vẫn
rất tò mò, tới đây lâu như vậy rồi mà luôn cảm thấy hoàng cung rất yên tĩnh, vì
sao không gặp các nương nương khác?”

Thái
giám cười nói: “Mẫn cô nương chuyên tâm chữa bệnh nên không chú ý đấy thôi. Bệ
hạ chúng ta chỉ có hai mỹ nhân phẩm cấp không cao, một người là “lương nhân”,
một người là “thường thị”, cũng không chính thức lập phi, sau khi hoàng hậu tạ
thế cũng không nhắc tới chuyện lập hậu nữa. Chuyện trong hậu cung đều do Hạ cô
cô quản lý, đại tổng quản cũng chỉ có danh nghĩa, tất cả đều phải nghe cô cô
sai khiến.”

“Vì
sao?” Tôi kỳ quái, chẳng lẽ Da Luật Trác cũng khắc vợ?

Thái
giám cười giảo hoạt, lại không chịu nói: “Chuyện của các quý nhân, hạ nhân
chúng ta làm sao biết được?”

Mấy
ngày tiếp theo, bệnh thái hậu chuyển biến càng nhanh. Độc đã lâu không phát
tác, thần trí ngày một thanh tỉnh. Da Luật Trác tâm tình vui vẻ, thỉnh thoảng
tôi còn có thể nhìn thấy anh ta cười một tiếng.

Thái
hậu kéo tôi hỏi việc nhà, hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có bao
nhiêu người, đã hứa gả cho ai chưa.

Tôi đỏ
mặt nói còn chưa hứa gả cho ai.

Thái
hậu cười vui vẻ: “Vậy làm con dâu Liêu quốc chúng ta được không, nam nhân Liêu
quốc anh dũng cường tráng lại thương thê tử. Tiểu tử ưu tú trong quý tộc nhiều
như vậy, hôm nào giúp ngươi chọn một người.”

Tôi hốt
hoảng nói: “Trong lòng có người thương, không dám làm phiền thái hậu!”

Thái
hậu còn than thở thất vọng. Bà ấy thân mật như một bác gái hàng xóm, không hề
có dáng vẻ kiêu ngạo của bề trên.

Thái
hậu vừa mới khỏi bệnh, sức lực yếu, nói chưa bao lâu đã mệt.

Sau khi
bà ấy ngủ, tôi và Hạ Ngữ Bang cùng nhau ra ngoài chuẩn bị thuốc buổi tối.

Trước
giờ Hạ Ngữ Băng vẫn mang gương mặt u sầu, nay bệnh của thái hậu đã tốt lên,
thần sắc sáng hơn nhiều, hiền hòa thanh lệ, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.
Trên người cô ấy tỏa ra hương hoa nhài nhàn nhạt khiến tôi cảm thấy rất thân
thuộc.

Hạ Ngữ
Băng giải thích: “Gia mẫu là người nước Tề, chỉ thích hoa nhài. Bà từ thế nhiều
năm, hương thơm này khiến ta có cảm giác bà vẫn ở bên cạnh.”

Tôi
nhìn nụ cười nhã nhặn của cô ấy, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn
mật, lại cảm thấy quá khoa trương, vội vàng lắc đầu.

Hai
người yên lặng một lúc, Hạ Ngữ Băng đột nhiên nói: “Thái hậu và tiên đế tình
nghĩa sâu nặng, nếu không phải tiên đế đột nhiên qua đời, người nhất định sẽ
ban giải dược. Chỉ là, ta nghĩ lúc đó chỉ sợ thái hậu cũng không chịu dùng mà
cùng tiên đế ra đi. Năm đó thái hậu cố gắng chống đỡ cũng chỉ vì bệ hạ đăng cơ
khi còn niên thiếu…”

Tôi cảm
thán: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Có phải bệ hạ nhìn thái hậu
khổ cực như vậy mới chậm chạp không lập hậu?”

Hạ Ngữ
Băng cười khổ: “Đúng vậy. Chỉ là, một quốc gia vô hậu cũng không thích hợp.”

“Cô cô
đã từng khuyên bệ hạ hay chưa?”

“Sao
còn chưa? Khi bệ hạ đăng cơ đã lập Ai Kính hoàng hậu, sau rồi hoàng hậu mắc
bệnh qua đời, ta liền khuyên bệ hạ chọn một nữ tử hiền hậu khác làm hậu, nhưng
bệ hạ không chịu nghe, ta nào có biện pháp gì.”

Tôi
nói: “Không phải vì lo lắng độc kia đấy chứ? Hoàng thượng cũng thật là, quy củ
là thứ chết, người là sống. Bệ hạ là vua một nước, ở đây do bệ hạ định đoạt,
thủ tiêu cái quy củ này là được rồi.”

Hạ Ngữ
Băng lắc đầu: “Đây là quy củ do tổ tông đặt ra.”

“Cô cô,
các lão tổ tông ăn lông ở lỗ, chúng ta cũng phải làm như vậy hay sao? Thời đại
là thứ thay đổi, con người phải phát triển, tất cả những gì chúng ta làm đều vì
chính mình, để đời sau được sống tốt hơn. Nếu không cần gì nam canh nữ chức,
cần gì phát triển thương mại, quay về ở trong hang động là được rồi.”

Hạ Ngữ
Băng nghe vậy sửng sốt, cười nói: “Mẫn cô nương thật nhanh mồm nhanh miệng, lời
nói đều thật có lý. Chỉ là, nói thì dễ làm thì khó, những trọng thần thông thái
rởm trong triều, những nguyên lão tôn thất hồ đồ ngu ngốc không bị thuyết phục
dễ dàng như vậy.”

Tôi
đành phải nói: “Vậy độc này đã có cách giải rồi, cùng lắm thì dùng độc sau đó
lại lặng lẽ giải. Chỉ là phải chịu chút vị đắng thôi.”

Hạ Ngữ
Băng gật đầu: “Cúng may chúng ta có một vị đại phu khéo léo thông minh như Mẫn
cô nương. Tiếc rằng chờ đến khi mọi việc ổn thỏa, cô lại phải trở về, ta lại
mất đi một người nói chuyện.”

“Hoàng
cung lớn như vậy, sao cô cô lại không tìm được người nói chuyện.” Tôi cười:
“Hay là cô cô lập gia đình đi.”

Hạ Ngữ
Băng sợ hãi cười: “Lập gia đình? Ta?”

“Sao
vậy?”

“Đã
nhiều tuổi rồi còn gả cho ai?” Hạ Ngữ Băng lắc đầu cười không ngừng: “Hơn nữa,
ta cũng không muốn gả, cứ thế này ở bên thái hậu là ta đã thỏa mãn rồi. Ta tiến
cung từ năm mười ba tuổi, hai mươi năm qua đều ở trong cung, đã không thích ứng
được với cuộc sống bên ngoài nữa.”

“Nhưng
còn hạnh phúc của cô cô thì sao?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Hạ Ngữ
Băng mỉm cười: “Hạnh phúc của nữ nhân không phải chỉ có kết hôn, sinh con, ta
cho rằng Mẫn cô nương tự lập, có khả năng như vậy cũng hiểu rõ ràng.”

Nói
vậy, tôi cũng liên tục gật đầu.

Hạ Ngữ
Băng cười một tiếng: “Đừng chỉ nói về tôi, nói về cô một chút đi. Cô nói với
thái hậu đã có người trong lòng, là thật sao?”

Tôi đỏ
mặt, những vẫn thành thật thừa nhận: “Chỉ là rất thích một người.”

Hạ Ngữ
Băng tiếp tục hỏi, mang theo vài phần ngây thơ của thiếu nữ: “Hắn là người thế
nào? Có tốt với cô không?”

“Anh ấy
tốt lắm, đối với tôi cũng rất tốt.” Tôi nói qua loa.

Hạ Ngữ
Băng nhạy cảm nghe ra có điều không đúng: “Vậy còn vấn đề gì?”

“Cũng
không tính là vấn đề.” Không hiểu sao tôi rất thoải mái bàn luận cuộc sống tình
cảm của tôi trước mặt cô gái này: “Thân phận của tôi và anh ấy chênh lệch rất
lớn, quan niệm cũng có rất nhiều điểm không giống nhau. Cho dù hiện giờ chúng
tôi ở bên nhau, tôi cũng có thể đoán trước được tương lai của chúng tôi sẽ vô
cùng trắc trở, rất có thể sẽ không đi được tới cuối cùng.”

Hạ Ngữ
Băng cười: “Aiz, tuy tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng Mẫn cô nương,
cuối cùng chúng ta đều phải về với cát bụi, chẳng lẽ vì nhất định phải chết nên
hiện giờ sẽ không ăn cơm hay sao? Đời người được bao lâu, vì tương lai có khả
năng sẽ phát sinh trắc trở mà bỏ qua hạnh phúc hiện tại, cô cho rằng như vậy
đáng giá sao?”

Nhất
thời, tôi cảm giác như bị dội nước, dội mạnh đến mức khiến toàn thân tôi chấn
động nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn nhiều.

Đúng
như vậy.

Từ hôm
đó, tôi dồn hết tâm trí vào việc chữa bệnh cho thái hậu, chỉ hy vọng có thể sớm
chữa khỏi cho bà ấy, như vậy tôi cũng có thể sớm trở lại bên cạnh Tiêu Huyên.
Lo lắng đến tương lai làm gì, trong thế giới này tôi vốn là người cô độc, anh
cũng đang phấn đấu trên đàn chính trị, tương lai chẳng biết ai sẽ làm vua, ai
sẽ làm giặc, gặp nhau chính là duyên phận, yêu nhau lại càng may mắn. Cứ sợ hãi
lo trước lo sau như vậy, cuối cùng lại càng khó ở bên nhau.

Tôi
phải thử một lần, đứng bên cạnh anh ấy, cùng anh đi hết con đường xem kết quả
sẽ thế nào.

Hạ Ngữ
Băng vừa khâm phục vừa ao ước nhìn tôi: “Mẫn cô nương khi thì buồn phiền khi
lại cười vui vẻ, tuổi trẻ thật tốt.”

Tôi
thốt ra: “Cô cô cũng còn trẻ mà.”

Hạ Ngữ
Băng kinh ngạc, cười lớn: “Ta đã hơn ba mươi rồi, nữ nhân khác như ta đã có hài
tử hơn mười tuổi ấy chứ.”

Lúc này
tôi mới nhớ ra đây là cổ đại, phụ nữ có nghề nghiệp ở hiện đại hơn ba mươi tuổi
vẫn tràn đầy nhiệt huyết, phụ nữ thời xưa vừa qua hai mươi đã nên rời sân khấu,
về nhà giặt quần áo nuôi con, rồi cứ như vậy qua cả đời.

Tôi
nói: “Cô cô không thể nói như vậy. Ngài thay thái hậu lo liệu hậu cung hơn mười
năm, giúp hoàng thượng không phải buồn phiền, có thể dồn tâm trí vào việc triều
chính. Cuộc sống của ngài không thể dùng việc sinh nhi dục nữ để đánh giá. Theo
tôi thấy, cô cô thông minh có khả năng, một mình đảm đương nhiều việc, quả thật
là nữ trung hào kiệt. Cuộc sống của ngài sẽ vô cùng phóng khoáng, muôn màu muôn
vẻ, những người phụ nữ khác không thể so sánh.”

Hạ Ngữ
Băng lộ vẻ ngượng ngùng: “Cô nương thật là… đã quá khen.”

Tôi trở
về phòng, nhấc bút muốn viết cho Tiêu Huyên một bức thư. Thế nhưng khi cầm bút
lên lại không viết ra nổi một chữ.

Viết
cái gì bây giờ? Em nghĩ em yêu anh rồi, anh thì sao?

Mẹ ơi,
sao lại khôi hài như thế.

Mất
hứng, tôi đặt bút xuống, bỏ ra ngoài ngắm mặt trăng mùa Đông.

Khoác
áo choàng Tiêu Huyên đã tặng, tôi chậm rãi tản bộ dưới mái hiên, Đồng Nhi yên
lặng đi theo phía sau cách tôi năm bước.

Chúng
tôi im lặng đi qua những hành lang thật dài của Liêu cung, vòng tới hoa viên,
nhìn thấy trong ngôi đình phía trước có ánh đèn.

Da Luật
Trác đứng đối diện Hạ Ngữ Băng, dường như đang nói chuyện gì đó. Tôi vô thức
đứng lại, kéo Đồng Nhi trốn vào bóng tối.

Nghe
trộm là một chuyện rất vô đạo đức, nhưng bát quái lại là bản tính của con
người.

Chỉ
thấy vẻ mặt Da Luật Trác dịu dàng, đầy ý cười, thâm tình nhìn Hạ Ngữ Băng. Dáng
vẻ của Hạ Ngữ Băng tương đối bình tĩnh, vẫn cúi đầu rủ mi, dịu dàng hiền hòa
như trước, nghiêm túc nói chuyện. Tâm trí của Da Luật Trác hiển nhiên không ở
trong nội dung cuộc đối thoại, chỉ cười nhìn cô ấy, giống như nhìn thế nào cũng
không đủ. Da Luật Trác hình như chỉ nhỏ hơn Hạ cô cô ba, bốn tuổi, hai người
đứng bên nhau, một người cao lớn anh tuấn, một người dịu dàng đoan trang, vô
cùng xứng đôi.

Cuối
cùng Hạ Ngữ Băng cũng có chút giận dỗi, ngẩng đầu cao giọng nói: “Bệ hạ có đang
nghe không?”

Da Luật
Trác lập tức gật đầu: “Đương nhiên đang nghe, ngươi tiếp tục nói đi.”

Đôi mắt
Hạ Ngữ Băng khẽ nhíu lại: “Vậy người nói xem ta vừa nói gì?”

Da Luật
Trác ngẩn người một lúc, nói năng lộn xộn: “Chuyện đó là… Tạo phản… A không, là
ba quận phía Nam Đông Tề có dân đói tạo phản…”

Tôi ở
phía xa nghe vậy toàn thân chấn động.

Hạ Ngữ
Băng thở dài bất đắc dĩ: “Bệ hạ cũng nên quan tâm một chút, nếu đã kết đồng
minh với Yến vương thì cũng nên theo sát biến đổi cục diện của Đồng Tề. Thế cục
phía Nam ảnh hưởng trực tiếp đến Yến vương, nếu chính quyền quốc nội rung
chuyển, liệu rằng Yến vương có…”

Tôi
đứng trong góc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, tuy loạn lạc phía Nam còn
cách xa Yến địa, thế nhưng biến đổi chỉ trong chốc lát, tuy tôi không thể giúp
được gì nhưng ở bên cạnh Tiêu Huyên vẫn cảm giác yên tâm hơn.

Đồng
Nhi lo lắng kéo tay áo tôi, tôi gật đầu với cô ấy, hai chúng tôi lặng lẽ quay
trở về đường cũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất