“Tỷ
phu…” Tiểu Trịnh nổi giận gầm một tiếng, kiếm trong tay điên cuồng khua lên,
thích khách chắn trước mặt câu ta lập tức ngã xuống đất.
Ngay
lúc này, Việt Phong ném ra một quả đạn khói màu đỏ.
Tôi đẩy
Thanh Nương trong tay ra, giang rộng hai tay, đỡ được thân thể đang nặng nề ngã
xuống của Tiêu Huyên.
Đau
quá!
Giống
như có thứ gì đó đang cuồng loạn xé rách lục ngủ ngũ tạng, cắn nuốt xương cốt,
khiến từng dây thần kinh của tôi đau nhức. Tôi đau đến mức trước mắt biến thành
màu đen, khó có thể hít thở.
Máu của
anh lập tức thấm ướt y phục của tôi, dính chặt vào da, nóng rát.
Thị vệ
đang nói gì đó, Việt Phong và Tiểu Trịnh đang nói gì đó, Đồng Nhi và Thanh
Nương cũng đang nói gì đó, nhưng lỗ tai tôi ù ù như có gió lùa qua, không nghe
được bất cứ thứ gì.
Tôi ôm
chặt lấy Tiêu Huyên, thanh kiếm kia vẫn còn cắm trong ngực anh, vị trí cách tim
có chút xa, điều này khiến trái tim đông cứng của tôi thoáng buông lỏng.
“Tiểu
Hoa…” Giọng nói mảnh như tơ của Tiêu Huyên gọi thần trí tôi trở về.
Việt
Phong nhanh nhẹn ra tay cầm máu cho Tiêu Huyên. Tiêu Huyên còn chưa ngất đi,
anh vẫn cố gắng chống chọi, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào mắt tôi,
nhìn tôi vô cùng lo lắng.
“Ta
không sao.” Giọng nói của anh vừa mỏng manh, vừa run rẩy, như một chiếc đĩa
nhạc bị xước: “Nàng… Nàng cũng sẽ không sao…”
Tiêu
Huyên không nói gì nữa, rõ ràng là không đủ sức.
Gương
mặt anh trắng đến mức chuyển thành xanh mét, hơi thở gấp gáp, tôi sờ mạch của
anh, hỗn loạn, một cỗ nội lực quái dị đấu đá nhau trong cơ thể anh, khiến khí
huyết anh bốc lên cuồn cuộn.
Một dự
cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Vào
phòng đi!” Giọng nói tôi vừa cao vừa sắc bén một cách thần kỳ: “Đặt anh ấy lên
giường, nấu nước nóng, chuẩn bị băng gạc sạch sẽ và dao.”
Việt
Phong và Tiểu Trịnh lập tức nâng Tiêu Huyên dậy, Đồng Nhi kéo Thanh Nương đi
chuẩn bị đồ dùng.
Nhất
định phải rút kiếm ra. Tôi nhìn về phía Việt Phong và Tiểu Trịnh, không cần nói
nhiều, hai người xông tới, một người rút kiếm, người còn lại nhanh tay điểm
huyệt cầm máu.
Tiêu
Huyên vẫn chưa hôn mê, đau đớn kêu lên một tiếng, máu mang theo bọt tràn ra
khỏi khóe miệng. Hô hấp của anh nặng hơn, hổn hển, khó khăn.
Tràn
khí màng phổi?
Tôi đỡ
lấy đầu Tiêu Huyên, nhìn đôi mắt đã mơ màng của anh: “A Huyên, anh đừng ngủ
vội. Em muốn anh hít sâu một hơi, dồn hết khí trong phổi ra. Biết không?”
Tiêu
Huyên mạnh mẽ xốc lại tinh thần, chịu đựng đau đớn làm theo chỉ thị của tôi.
Tôi cắn chặt môi dưới, ổn định lại bàn tay run run, sau đó băng bó vết thương
cho anh dưới dự hỗ trợ của Việt Phong.
Điều
kiện qua đơn sơ, vết thương của anh lại quá nặng.
Sắc mặt
Tiêu Huyên trắng như giấy, rõ ràng đã tới cực hạn nhưng vẫn chống đỡ để không
hôn mê.
Tôi
biết anh đang lo lắng chuyện gì.
Thị vệ
chạy ào vào phòng, hô lớn: “Vương gia, tiếp ứng tới rồi!”
Tiêu
Huyên lộ ra ánh mắt an tâm, liếc nhìn tôi, bỗng nhiên, thân thể anh chấn động,
một ngụm máu đen trào ra.
“Tỷ
phu!” Tiểu Trịnh hoảng sợ hô to: “Mẫn cô nương, huynh ấy làm sao vậy?”
Tôi
phun ra mấy chữ từ kẽ răng: “Độc phát.”
Một
tiếng sét đánh thẳng lên đỉnh đầu mọi người.
“Vương
gia!”
Chuyện
Tiêu Huyên bị thương tuyệt đối không thể tryền ra ngoài. Tôi quay đầu nhìn
Thanh Nương còn chưa lấy lại hồn phách, nàng bị ánh mắt cuồng loạn của tôi làm
cho run run.
“Phải
oan ức Thanh cô nương rồi.” Tôi thấp giọng nói: “Người bị thương nặng hôm nay
chính là Thanh cô nương, không phải vương gia, mọi người nhớ chưa?”
Thanh
Nương bối rối gật đầu.
Tôi nói
với mọi người: “Việt Phong và Đồng Nhi ở lại giúp tôi. Tiểu Trịnh dẫn Thanh cô
nương về phía hậu viện. Không có lệnh của tôi, quân tiếp ứng không được quấy
rầy. Tôi phải trị độc cho vương gia.”
Tiểu
Trịnh đáp lời, lập tức mang theo Thanh Nương đi ra từ cửa sau.
Nước
trên bếp lò đã sôi lên ùng ục. Tôi cởi áo khoác, rửa sạch tay, sau đó thuần
thục cởi sạch quần áo của Tiêu Huyên, lộ ra cơ thể thon dài mạnh mẽ của anh.
Đến
nước này, tôi cũng không nhịn được cười khổ trong lòng. Tiêu Huyên ơi Tiêu
Huyên, cuối cùng hôm nay em đã “nhận biết” anh hoàn toàn rõ ràng rồi.
Tôi nói
với Việt Phong: “Tôi không có nội lực, không điểm huyệt được. Tôi chỉ huyệt đạo
cho anh, vị trí nào, bao nhiêu phần lực, anh điểm!”
Việt
Phong vững vàng, nghiêm túc gật đầu. Tôi nhận được một chút an tâm từ sự trấn
tĩnh và tin tưởng của anh ta, bắt đầu chỉ đạo.
Tôi ra
lệnh một tiếng, Việt Phong ra tay nhanh nhẹn, chính xác điểm hoặc vỗ hoặc ấn
trên người Tiêu Huyên, trình tự và sức lực đều không giống với điểm huyệt bình
thường. Quá trình điểm huyệt này phải vô cùng thận trọng, chỉ cần xảy ra một
chút sai lầm là có thể mất mạng, thế nhưng Việt Phong không hề có một chút nghi
hoặc đối với tôi, cho dù anh ta chưa từng nghe nói đến vị trí và phương thức
điểm huyệt này nhưng vẫn nghe theo từng lời tôi nói.
Dần
dần, sắc mặt vàng vọt của Tiêu Huyên đã khôi phục lại màu trắng bệch, còn tôi
và Việt Phong đều đã đổ mồ hôi như tắm.
Bảy bảy
bốn mươi chín hộ huyệt pháp được tiến hành xong, Việt Phong như bị vớt từ trong
nước ra, thở hổn hển, lùi sang một bên.
Tôi lập
tức thay chỗ, đỡ Tiêu Huyên nằm xuống giường, dùng con dao nhỏ trong tay cắt
vào ngón trỏ bên phải của anh. Máu chảy ra là màu đen pha lẫn màu đỏ chói mắt.
Tôi vẫn
duy trì tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu nói với Việt Phong: “Trong tay tôi không có
dược. Thật ra vì thiếu một vài vị dược nên tôi vẫn chưa chế được giải dược.”
Việt
Phong vừa nghe đã nóng vội nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tôi
vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của Tiêu Huyên, cười khổ.
Anh đã hôn mê từ lâu, không nghe được chúng tôi nói gì, thật ra như vậy cũng
tốt.
“Vốn
độc phát sẽ không chết ngay lập tức. Nhưng mà, anh ấy bị thương quá nặng, hai
bên tiêu tốn quá nhiều sức lực, tôi sợ anh ấy không chống đỡ được.”
Việt
Phong quỳ xuống đất: “Mẫn cô nương, mạng này của ta do vương gia cứu, hiện giờ
muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì vương gia, ta cũng không chối từ, cô có
biện pháp nào, cứ việc nói.”
Tôi gật
đầu: “Tôi vẫn còn biện pháp. Nhưng, chuyện tiếp theo, sau này anh không được
nói cho bất cứ ai! Dùng tính mạng vương gia nhà anh để thề!”
Việt
Phong thoáng sửng sốt rồi kiên định nói: “Vâng!”
Mặt
trời ngả về Tây, gió thu nhẹ thổi, chim về tổ, khói bếp lượn lờ.
Tôi đẩy
cửa viện ra, lập tức nhìn thấy một bức tranh xinh đẹp, yên bình như thế.
Ánh
chiều tà như máu, trời đất bao la.
Tiêu
Huyên, anh muốn tạo dựng một quốc gia của chính anh tại nơi này, một nơi bốn
biển thanh bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi ven đường, cũng
không bỏ sót người hiền tài, phải không?
Cho dù
phải trả giá đắt thế nào, anh cũng muốn thực hiện được lý tưởng của mình, phải
vậy không?
Mà nay,
lại một cái gông xiềng trói buộc tay chân anh bị trừ bỏ.
Bước
chân tôi lảo đảo, Đồng Nhi tiến lên đỡ lấy tôi. Tôi vô cùng choáng váng, miệng
khô, bụng đói. Dù sao đã mệt nhọc cả ngày, làm bác sĩ đúng là tốn thể lực.
“Mẫn cô
nương!” Một phó tướng, thủ hạ của Tiêu Huyên hành lễ với tôi: “Cô nương đã vất
vả. Vương gia chúng ta…”
“Vương
gia đã không còn việc gì.” Tôi xoa xoa cái bụng trống trơn: “Nhưng vết thương
trên ngực rất nặng, anh ấy phải được nghỉ ngơi đầy đủ. Mọi người di chuyển cẩn
thận một chút.”
“Tại hạ
đã biết. Sắc mặt cô nương cũng không được tốt lắm.”
“Tôi
chỉ hơi mệt thôi.” Tôi xấu hổ, không dám nói đói bụng.
Phó
tướng kia ra vẻ xúc động: “Cô nương phải bảo trọng thân thể. Thanh cô nương đã
lên xe rồi, cô nương cũng lên đi.”
“Tôi…
đi cùng xe với vương gia.” Tôi nhìn thấy Tiểu Trịnh dẫn binh sĩ cẩn thận nâng
Tiêu Huyên lên một chiếc xe mộc mạc nhưng rộng rãi như nâng một món thủy tinh
dễ vỡ. Sắc mặt Tiêu Huyên vẫn tái nhợt, nhưng không còn bao trùm một tầng khí
đen nữa.
Lần
này, quân tiếp ứng tới rất đông, trùng điệp trở về doanh trại, muốn giấu diếm
cũng không được.
Tiêu
Huyên chưa tỉnh lại, nhưng hiện giờ anh chỉ mê man chứ không hôn mê, có thể tự
chủ nuốt được một vài thứ. Hai ngày đường chúng tôi phải đi mất ba ngày, dọc
đường, tôi vẫn luôn bổ sung cho anh nước đường và nước sâm, mạch của anh tuy
còn hỗn loạn nhưng đã dần dần có lực hơn, sau đó thậm chí còn bắt đầu ngáy ngủ.
Thế
nhưng lại xảy ra một vấn đề, có vào thì phải có ra, đó là thường thức sinh lí.
Cho dù có là anh hùng, có là nam chính, cho dù anh có khôi ngô tuấn tú hơn
người, khí chất xuất chúng, hào quang vạn trượng, ăn vào thì vẫn phải thải ra,
không phải sao?
Vì vậy,
tôi còn phải tự tay giải mót cho Tiêu vương gia.
Giáo úy
đi cùng xe với Tiêu Huyên nhìn thấy vậy há hốc mồm, mắt suýt nữa lọt tròng, cho
rằng tôi đang không tôn trọng vương gia tôn quý, vĩ đại không gì sánh được của
bọn họ: “Mẫn cô nương! Cô đang làm gì vậy? Cô định làm gì vương gia chúng ta?”
Tôi
liếc mắt khinh thường, mấy ngón tay ngọc vừa thon vừa dài của tôi quý như vàng,
anh cho rằng tôi bằng lòng hầu hạ vương gia nhà anh thế này sao?
“Tôi tự
mình giải quyết nỗi buồn cho anh ấy. Nếu anh không muốn vương gia nhà anh trở
thành vương gia đầu tiên trong lịch sử chết vì nghẹn nước tiểu thì ngậm miệng
lại cho tôi!”
Giáo úy
so sánh một chút giữa việc vương gia bị đùa giỡn và bị nghẹn chết, thông minh
chọn cách ngậm miệng.
Tôi vừa
nhẹ nhàng rút ra một cái ống dẫn, vừa không ngừng cười khổ. Trước đây có đánh
chết tôi cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình làm việc này. Tam Tự Kinh nha!
Khi
cách doanh trại còn nửa ngày đường, Tống Tử Kính cưỡi một con khoái mã, mang
theo vài thủ hạ tới đón chúng tôi. Tôi đã nhiều ngày thật sự mệt mỏi, trở về
chưa kịp ăn cơm Vân Hương làm, ngả đầu là ngủ.
Ngủ
thẳng đến trưa ngày hôm sau, bị đói tỉnh, bụng sôi ùng ục, mắt phóng laser, tìm
đồ ăn khắp nơi.
Vân
Hương đang đun canh, thấy tôi tỉnh lại, vui vẻ chạy tới ôm tôi.
“Tỷ,
hôm qua mấy người làm muội sợ muốn chết. Cũng may tỷ không sao!”
Tôi xoa
đầu cô ấy: “Có gì ăn không? Đói chết đến nơi rồi. Muội đang đun cái gì mà thơm
như vậy?”
“Canh
gà cho vương gia… A, đúng rồi! Vương gia đã tỉnh lại rồi!”
Tiêu
Huyên điện hạ đã tỉnh lại, không những tỉnh lại còn mặt mày hồng hào, dào dạt
tinh thần mắng người.
Tôi
bưng canh gà, thò vào nửa cái đầu, nghe Tiêu vương gia nổi trận lôi đình rít
gào: “Các ngươi đã làm gì! Sao có thể để người bắt đi! Các ngươi có biết phải
tốn bao nhiêu công sức mới khuyên được cô ta về đây không? Các ngươi nghĩ lỗ
thủng trên ngực ta là do ta rảnh rỗi tự chọc thủng chắc?”
Không
phải Thanh Nương xảy ra chuyện đấy chứ?
Tôi
không nhịn được ho khan một tiếng. Bên trong lập tức không còn âm thanh. Một
lát sau, Tiêu Huyên buồn bực nói một câu: “Ra ngoài hết đi.”
Mọi
người như được đại xá, trước khi đi còn không quên tặng tôi một câu cảm ơn.
Tôi vào
phòng. Tiêu Huyên nằm nghiêng trên ghế dài, sắc mặt cũng không tệ lắm, miệng
không có màu máu, cơ thể gầy nhưng rất có sức sống, hai mắt lấp lánh tinh
tường, ánh lửa bắn ra bốn phía. Tôi bỗng nhiên bội phục y thuật của mình, cái
tên mà hai ngày trước còn không thể tự giải quyết nỗi buồn, giờ đã có thể đi
gieo họa cho người.
“Sao
lại nổi giận như vậy?” Tôi đặt bát canh gà xuống: “Thật vất vả mới kéo về được
một mạng, còn không ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.”
Tiêu
Huyên vừa nghe tôi nói lại bốc hỏa: “Nàng đi hỏi mấy tên ăn hại bên ngoài đi,
không biết bọn chúng làm ăn thế nào nữa? Ngay dưới mắt mình lại để Thanh Nương
bị bắt đi!”
Tôi
kinh ngạc: “Thanh Nương bị bắt đi? Chuyện khi nào?”
“Nửa
đêm hôm qua.”
“Người
Triệu gia làm?”
“Nếu
không còn ai?” Tiêu Huyên trợn mắt.
“Bọn
chúng sẽ làm gì cô ấy?” Tôi rất lo lắng.
“Có lẽ
sẽ không giết cô ta.” Tiêu Huyên cau mày, ôm ngực.
Tôi vội
vàng tiến lên: “Sao vậy? Đau à? Nứt ra rồi? Để em xem nào.”
Cũng
may vết thương không nứt ra. Thuốc trị thương của Trương Thu Dương đúng là
thánh phẩm, mới mấy ngày, vết thương đã khép lại rất tốt.
Tôi thở
phào nhẹ nhõm, giúp anh chỉnh lại quần áo.
“Chuyện
đã xảy ra rồi, anh có nổi giận cũng vô dụng, vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng thương
đi. Đừng có vì độc giải rồi mà khinh thường…”
Tiêu
Huyên nắm lấy tay tôi, kéo về phía anh. Tôi kêu lên một tiếng, ngồi xuống bên
cạnh anh.
Anh
cười, vươn tay vuốt ve mặt tôi: “Sắc mặt nàng không tốt.”
“Cơm
chưa kịp ăn, bận rộn hầu hạ anh, đương nhiên không tốt.”
“Làm
nàng sợ?”
Tôi nhớ
lại khi đó, tên này bị một thanh kiếm xuyên qua, mặt cắt không còn giọt máu,
ngã vào lòng tôi? Sợ? Thế còn nhẹ. Suýt chút nữa tôi đã hồn phi phách tán.
“Độc đã
được giải rồi?” Tiêu Huyên hỏi.
Tôi
lườm anh: “Anh không tin em?”
“Đương
nhiên không phải!” Tiêu Huyên cười: “Chỉ là, sớm biết dễ dàng như vậy, khi đó
cũng đừng phối cái dược gì đó làm gì.”
Tôi
nghe mà trong lòng bốc hỏa, không cần nghĩ ngợi, cốc cho anh một cái rõ đau!
“Dược!
Nếu không phải em đã luyện xong dược, hiện giờ anh đã nằm trong quan tài rồi!”
“Nàng
luyện được dược rồi? Từ khi nào?” Tiêu Huyên ôm đầu hỏi.
Tôi trả
lời mập mờ: “Trước khi ra ngoài. Nhưng vẫn để lại chưa dùng. Em mang theo trên
người, vừa khéo anh phát độc, đúng như thời gian đã tính.”
Tiêu
Huyên nghiêng đầu nghĩ một chút, lại không cảm thấy có gì không đúng, đương
nhiên vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng việc này cũng kết thúc!”
Tôi
cười khổ. Khi không có ai, tên này lúc nào cũng như một đứa trẻ vậy.
Tôi
nói: “Anh cũng đừng làm mình mệt mỏi quá. Nằm xuống nghỉ ngơi đi. Vết thương
này của anh phải dưỡng nửa tháng đấy.”
Tiêu
Huyên nhướng mày: “Vậy không được. Ngày kia phải nhổ trại, nhất định.”
“Em mặc
kệ.” Tôi phụng phịu nói: “Nhổ trại cũng được, nhưng anh ngồi xe ngựa đi.”
“Đường
đường thống lĩnh một quân, ngồi xe ngựa dẫn quân?” Tiêu Huyên giống như phải
chịu một chuyện vô cùng nhục nhã.
Tôi
hỏi: “Thể diện với mạng sống, cái nào quan trọng hơn?”
“Thể
diện!”
Tôi nổi
giận.
Tiêu
Huyên lập tức kéo tay tôi lắc lắc, học tôi làm nũng.
Tôi nổi
da gà toàn thân: “Đừng có dùng chiêu này! Xuyên ngực! Tràn khí! Anh có biết cái
gì là xiên châu chấu không?”
“Đừng
cường điệu hóa như thế.” Tiêu Huyên giả ngu: “Ra khỏi thành thôi. Ra khỏi thành
ta lập tức đổi sang ngồi xe ngựa, nàng ngồi cùng xe với ta, ở ngay bên cạnh
giám sát ta. Được không?”
Tôi
biết không khuyên nổi anh. Thể diện của anh không phải chỉ là thể diện của một
mình Tiêu Huyên, mà còn là thể diện của toàn bộ Yến quân.
Tôi cúi
đầu rầu rĩ nói nói: “Em phối dược cho anh…”
Tiêu
Huyên cầm tay tôi lên, hôn một cái rồi nắm chặt: “Đừng như vậy! Cửa ải khó khăn
đã qua rồi. Nghĩ lại, con lừa trọc đầu Tuệ Không kia đoán số không chuẩn như
trước đây nữa nha. Rõ ràng nói nàng gặp nạn, vì sao cuối cùng người chịu tai
ương lại là ta…”
Tiêu
vương gia còn đang suy tư, thủ hạ của anh đã báo: “Vương gia, Chu Sơn vương gửi
thư.”
Chu Sơn
vương, chính là Trương Vĩ Văn tiên sinh, cũng là người mà chúng tôi tìm cô vợ
nhỏ cho anh ta, vội vã muốn lấy lòng.
Trương
Vĩ Văn tiên sinh gửi thư giậm chân giật tóc truy hỏi tung tích của Thanh Nương.
Tiêu
Huyên cười hì hì: “Hồi âm lại cho hắn, nói vốn chúng ta đã đón được người trong
lòng hắn, lại bị Triệu gia bắt đi rồi.”
“Khoan
đã!” Tôi la lên: “Anh ta sẽ tin sao? Là bắt đi một người còn sống từ quân doanh
ra đấy!”
“Trong
quân doanh chúng ta có gian tế cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.” Tiêu
Huyên không thèm để ý: “Hắn có tin hay không mặc hắn. Hơn nữa hắn cũng không
ngu ngốc. Đâu có tên ngốc nào nhường công lao cho người khác cơ chứ.”
“Thanh
Nương đang ở trong tay Triệu gia, vậy chẳng phải bọn chúng có thể uy hiếp
Trương Vĩ Văn hay sao?”
“Nàng
còn biết chuyện này là uy hiếp thì đời nào Chu Sơn vương tình nguyện hợp tác?
Đem ra so sánh, chúng ta có vẻ thuần khiết, thiện lương hơn nhiều.” Tiêu vương
gia rất đắc ý, nghiễm nhiên đã quên vừa rồi ai còn đỏ mặt tía tai chửi ầm lên.
Tôi
cười mỉa: “Thuần khiết thiện lương? Vậy khi đó vội vàng đi tìm Thanh Nương nhà
người ta làm gì?”
“Chuyện
nên làm dù sao cũng phải làm. Tìm cô ta, có thể vì áp chế Trương Vĩ Văn, cũng
có thể vì để một nhà bọn họ đoàn viên mà!”
Tôi
nhìn chằm chằm vào Tiêu Huyên, lắc đầu.
“Sao
vậy?” Tiêu vương gia bực bội.
Tôi
nói: “Nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện. Trương Vĩ Văn người ta
cũng không ngu ngốc.”
Tiêu
Huyên cười giảo hoạt: “Từ cổ chí kim, đều là chính khách trước rồi mới người từ
thiện. Không quyền không thế, không có bản lĩnh này nha.”
Tôi
không có tâm trạng đấu võ mồm với anh: “Uống canh gà đi.”
Tiêu
Huyên đau khổ: “Vừa mới uống một bụng thuốc, giờ vẫn còn no.”
Tôi
không thèm quan tâm, nói: “Đều là nước, đi ngoài một lần là hết…” Đột nhiên nhớ
lại khi anh ấy còn hôn mê, tôi đã ra tay giải quyết vấn đề sinh lý cho anh, mặt
tôi lập tức đỏ ửng.
Tiêu
Huyên nhìn tôi cười. Anh hẳn không biết tôi đang nghĩ cái gì, tám phần là cho
rằng tôi nói ra hai chữ đi ngoài nên xấu hổ.
“Uống
canh đi.” Tôi không để ý đến anh, giơ bát tới trước.
“Đút
cho ta.” Tiêu Huyên há miệng.
Tôi
trừng mắt với anh. Tiêu Huyên lập tức ôm ngực làm vẻ đau đớn.
“Vết
thương đau, giơ tay lên là đau.”
Một tên
to đầu cao hơn một mét tám còn làm nũng, tôi thật sự muốn đánh anh, lại sợ thật
sự làm anh đau.
“Thật
sự nên để thủ hạ, tướng sĩ của anh vào xem cảnh này.”
“Thế
này có là gì? Niềm vui chốn khuê phòng, chuyện cá nhân, bọn họ không quản
được.” Tiêu Huyên không thèm để ý: “Aiz, rốt cuộc nàng có đút cho ta hay
không?”
Tôi
nghiêm mặt đưa thìa tới bên miệng anh. Anh cúi đầu uống canh, hai mắt lại vẫn
nhìn thẳng vào tôi không dời. Trong đó đều là hoa đào nở rộ. Tôi giận, nhưng
lại không nhịn được mà phì cười. Kết quả là tay run lên, canh sánh lên quần áo.
“Nhìn
đi! Đều tại anh đấy!” Tôi lau cho anh, lại nhìn vết thương. Quân y đã đổi thuốc
cho anh ấy, băng bó cũng rất cẩn thận. Chỉ là, dù sao cũng bị thương nặng, mấy
ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều, đầu khớp xương cũng lộ ra rất rõ ràng.
“Sao
vậy?” Không biết từ lúc nào Tiêu Huyên đã vươn tới bên tai tôi, hà hơi nóng:
“Nhìn dáng người của tướng công nàng đến ngây người à? Đừng lo, cứ tùy tiện sờ…
Hả?”
Nước
mắt tôi lã chã rơi xuống.
“Ai
nha! Làm sao thế này?” Tiêu Huyên luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi,
kết quả càng lau tôi càng khóc dữ hơn. Anh hoang mang lo sợ, thật sự không còn
cách nào khác, dứt khoát ôm lấy tôi, một tay đặt sau đầu tôi ấn vào trong lòng
anh, tay kia ngốc nghếch vỗ lên lưng tôi.
“Khóc
cái gì cơ chứ? Khi ta trúng kiếm sao không thấy nàng rơi nước mắt! Đừng khóc
nữa! Ta đây chưa có chuyện gì là chưa trải qua. Vết thương khỏi rồi, độc cũng
đã giải rồi!”
Anh
thật sự gầy đi rất nhiều, tôi vừa dựa vào lòng anh lại càng cảm giác rõ ràng
hơn. Trong đầu vừa nghĩ vậy, nước mắt lại càng chảy thành suối. Mọi lo lắng, sợ
hãi từ khi nhìn thấy anh trúng kiếm, vượt qua Quỷ Môn Quan lúc này mới hoàn
toàn bộc phát, không khống chế được, tràn ra như Hoàng Hà.
Tiêu
Huyên ngửa mặt lên trời thở dài: “Oan gia! Nàng là oan gia của ta!”
Tôi
không thể nhịn được nữa, cuối cùng ra tay nhéo một miếng thịt anh, xoay một
trăm tám mươi độ theo chiều kim đồng hồ.
Tiêu
Huyên hét thảm một tiếng, dọa tiểu binh ngoài cửa liên thanh hỏi vương gia ngài
làm sao?
Tôi mở
miệng định kêu, Tiêu Huyên vội vàng bịt miệng tôi lại, hô lên với bên ngoài:
“Không có gì, bị mèo cắn.”
Tôi lập
tức ấn lên tay anh hai hàng dấu răng. Lần này Tiêu vương gia chịu đựng không
kêu, chỉ hừ khẽ một tiếng, ôm chặt lấy thắt lưng tôi.
Dựa vào
gần như vậy, tôi đương nhiên cảm giác được sự biến đổi của cơ thể anh. Không
phải chứ, cái lỗ trước ngực còn chưa khép lại đâu.
Tôi
trừng mắt lườm anh, anh cười xảo quyệt. Tôi dùng sức giãy dụa, anh lại thành
thật buông ra.
Tôi đỏ
mặt kéo quần áo.
Tiêu
Huyên vốn dùng dáng vẻ con sói háo sắc nhìn tôi, thế nhưng nhìn một lúc sau,
ánh mắt dần dần chuyển thành dịu dàng, dần dần nghiêm túc.
Anh mỉm
cười, nói: “Tiểu Hoa.”
“Gì
nữa?” Tôi lại cầm bát canh gà lên.
Anh
nói: “Nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Tay tôi
run lên, cái bát lật úp, nước canh đổ hết lên tay tôi.