Năm ấy
tiết trời ấm áp, Hàn Lộ qua đi
(Hàn Lộ là 1 trong 24 tiết của
Trung Quốc, bắt đầu khoảng 8,9/10 dương lịch), mặt trời vẫn ấm áp. Yến
quân thừa dịp thời tiết thuận hòa, gõ vang trống trận.
Đây là
một chiến dịch bền bỉ, gian khổ. Triệu đảng triệu tập những thế lực cuối cùng
tiến hành phản kháng, kẻ cùng đường luôn là kẻ ngoan cố nhất. Yến quân hao tổn
trầm trọng mới có thể chọc thủng phòng tuyến của bọn chúng, chia toàn bộ doanh
trại của Triệu đảng làm hai. Tiêu Huyên dẫn đầu Bắc quân, Lục Hoài Dân dẫn đầu
Đông quân, chia ra bao vây đối kháng.
Tôi dẫn
theo những tinh anh của tổ quân y, ngày ngày chạy tới chạy lui giữa chiến
trường và hậu phương, cứu chữa cho các thương binh. Nếu không thể ở bên cạnh
Tiêu Huyên, tôi muốn giúp anh xây dựng một hậu phương không cần lo lắng.
Những
tin tức từ tiền phương truyền đến coi như luôn làm người ta phấn chấn tinh
thần. Theo từng bước tan vỡ của Triệu quân, tổ quân y dần tiến về phía kinh
thành. Quân địch sơ xuất, tướng lĩnh đối phương lâm trận phản chiến, tiếng kêu
than sôi trào, lòng người thay đổi, không một tin tức nào không nói cho chúng
tôi biết: thắng lợi đang ở trong tầm tay. Mỗi một lần tin thắng trận truyền
đến, chúng tôi luôn toàn thân máu đen, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng trên mặt là
tràn đầy vui sướng.
Thế
nhưng, trong số những tin tức truyền đến, cũng có không ít sự tích về Lục Dĩnh
Chi. Sau khi binh chia hai hướng, cô ta vẫn theo bên cạnh Tiêu Huyên, cùng anh
kề vai chiến đấu giết địch.
Mặc dù
tôi và cô ta có khúc mắc, nhưng nghe đến những chuyện này, trong lòng tôi không
khỏi kính phục. Một người con gái, nhất là một người con gái cổ đại, có thể làm
được như vậy thật sự không dễ dàng. Cô ta thật sự là “nữ trung hào kiệt”.
Cuối
cùng khí trời cũng trở lạnh, ban ngày tôi đều ở khu bệnh binh cứu chữa người
bệnh, đêm xuống lại phải viết một lượng lớn tài liệu, bệnh án, bận đến mức
không có thời gian để ăn chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt Tiêu Huyên.
Bận rộn
cũng có chỗ tốt của nó, khi bận rộn, người ta sẽ không còn thời gian để suy
nghĩ lung tung nữa, sẽ không dùng hết thương nhớ để nghĩ xem giờ này anh đang
làm gì. Những khi không có chiến trận, anh đang họp hay đang xem địa đồ, đang
ăn hay đang nghỉ ngơi. Còn Lục Dĩnh Chi, cô ta đang làm gì bên cạnh anh?
Thật là
vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Ban đêm
rất lạnh, đại khái nhiệt độ đã xuống tới mức không độ. Bếp lửa trong lều đã bị
tôi chuyển tới phòng bệnh, tôi choàng thêm một chiếc áp khoác, dựa vào bàn
ngoáy bút viết nhanh. Hơn mười bệnh nhân nữa vừa được đưa tới, bị thương trong
lúc đang đánh du kích, đều trúng độc, mất nửa ngày tôi mới thu xếp xong xuôi.
Trong đó có ba người bị thương quá nặng, tôi sợ bọn họ không qua được đêm nay.
Tôi hà
một hơi vào lòng bàn tay, chà chà đôi tay đã lạnh đến mức gần như không còn tri
giác. Tuy điều kiện của tổ quân y tương đối đơn sơ nhưng còn khá hơn những
tướng sĩ ở tiền tuyến.
“Cô
nương còn chưa ngủ sao?” Hải Đường thấy có ánh đèn, bước vào.
“Mau
buông rèm xuống, lạnh muốn chết.” Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào.
“Lại
đưa bếp lò tới phòng bệnh rồi?” Hải Đường không vui: “Cô cũng thật là, có cần
thiết phải như vậy không?”
Tôi
cười cười: “Dù sao cũng không thể để các binh sĩ bị lạnh.”
Hải
Đường oán giận: “Mỗi lần phân quân nhu tới chỗ chúng ta đều chỉ còn lại đồ
thừa.”
“Tiền
tuyến mới quan trọng, thiên vị bọn họ là đúng rồi.”
Hải
Đường thở dài: “Trận này nên đánh xong sớm một chút đi. Để vương gia chúng ta
mau mau lấy cô về nhà.”
“Nói
bậy gì vậy?” Tôi cười mắng.
Hải
Đường nháy mắt với tôi: “Cô mới là chính chủ, đừng để mấy con quỷ họ Lục kia
giành hết vinh quang. Cô ta có thể cầm đao thương, chúng ta lại có thể cứu
người, cũng không kém gì cô ta.”
Tôi
chống tay lên trán: “Là lúc nào rồi mà cô còn tâm tư để nói chuyện này!”
“Biết
là cô không thích nghe mà.” Hải Đường mất hứng: “Ta đi trực đêm đây.”
Cô ấy
thật sự có lòng tốt, tôi nghe cô ấy nói vậy trong lòng thoải mái ít nhiều. Quả
thực, tôi không thua kém người ta. Chỉ là, tranh đấu trên tình trường không
giống như cạnh tranh năng lực làm việc.
Thở
dài, tôi tiếp tục vùi đầu viết bệnh án. Trong kho có vài loại thuốc sắp hết,
ngày mai còn phải sai người đi chọn mua.
Mành bị
xốc lên, gió lại cuốn vào.
Tôi tức
giận: “Cô lại quên gì à?”
Người
đi vào không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt sắc nét của Tiêu
Huyên.
Anh mỉm
cười đi về phía tôi, bộ trang phục màu xanh đơn giản tôn lên dáng người cao lớn
của anh, ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo sự dịu dàng đến kỳ lạ, đôi mắt đó
nhìn tôi chăm chú, giống như một biển nước bao trùm lấy tôi.
“Sao
anh lại tới đây?” Để tới đây gần như phải xuyên qua hơn một nửa doanh trại đấy.
Tiêu
Huyên đứng trước mặt tôi, nói: “Nói thật là nhớ nàng nên mới tới.”
Vành
tai tôi nóng bừng: “Thật buồn nôn.” Sau đó tôi cúi đầu nở nụ cười.
Tiêu
Huyên cũng thấp giọng cười, hai tay giang rộng ôm lấy tôi, vùi mặt trong tóc
tôi, hít sâu. Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
“Nhớ ta
không?” Giọng nói hơi khàn khàn của anh vang lên bên tai tôi.
Tôi
cứng nhắc gật đầu.
Bên tai
có tiếng cười khẽ nam tính, cánh tay ôm lấy tôi càng siết chặt.
Một
tiếng thở dài.
“Thật
tốt.” Tiêu Huyên vùi đầu trên vai tôi: “Nhìn thấy nàng, cảm thấy mọi thứ đều
nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Đương
nhiên, ở chỗ tôi, anh mới có thể buông xuống vỏ bọc bên ngoài, buông xuống
trách nhiệm, buông xuống tất cả, tùy ý làm những gì mình muốn, không còn bận
tâm. Thế nhưng ở chỗ tôi, anh cũng không là ai cả, chỉ là một người đàn ông
mang tên Tiêu Huyên mà thôi.
“Bọn họ
đều coi ta là vương gia, là thủ lĩnh, là hy vọng, là minh quân anh chủ tương
lại. Chỉ có nàng coi ta là một nam nhân.”
Tôi rất
muốn nói, anh có thể vĩnh viễn ở bên em, làm một người đàn ông bình thường hay
không? Anh hiển nhiên không thể, cuối cùng anh vẫn phải trở về làm thủ lĩnh,
làm hy vọng, làm minh quân anh chủ của anh.
Tiêu
Huyên của em.
Tôi tựa
đầu lên vai anh, thở dài.
“Dạo
này anh ổn cả chứ?”
“Rất
ổn.” Tiêu Huyên lộ vẻ vui sướng: “Nàng cũng thật là, vì sao không tới thăm ta?”
Tôi chỉ
cười. Tôi thật sự có chủ động tới tìm anh, nhưng liên tiếp ba lần đều bị chặn
lại từ xa, giải thích hết lời họ cũng không để tôi vào. Tốc độ hành động của
Lục Dĩnh Chi thật nhanh, chưa bao lâu đã cách ly người ta trong phạm vi thế lực
của mình. Cô ta thông minh, không cần chen chân vào giữa, chỉ cần khiến chúng
tôi xa nhau trong thời gian dài, cho cô ta và Tiêu Huyên đủ thời gian ở chung
là được.
Tôi
nhìn gương mặt đang chờ câu trả lời của Tiêu Huyên, lời nói bị nghẹn lại trong
họng.
Quên
đi, hiếm khi nào ở bên nhau, không nên lãng phí thời gian vào oán trách.
Tiêu
Huyên vuốt ve gương mặt tôi, khẽ nhíu mày: “Nàng gầy đi thật nhiều.”
“Mặc
nhiều quần áo một chút đấy thôi.” Tôi thoải mái cười cười.
Tiêu
Huyên nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại càng chặt: “Vì sao ở đây lại lạnh như
thế? Nàng không đặt lò sưởi? Vì sao không có người hầu hạ?”
“Anh
nhỏ giọng một chút!” Tôi kéo anh: “Vương gia, đây không phải vương trướng của
ngài, lấy đâu ra nhiều quy củ như thế? Lò sưởi và nhân thủ đều phái tới phòng
bệnh cả rồi. Em còn chịu được, chẳng lẽ anh không chịu được?”
“Ai nói
ta không chịu được?” Tiêu Huyên trừng mắt nhìn tôi, cầm tay tôi lên: “Tay nàng
đã lạnh đến thế này rồi!”
Tôi
nhích người tới: “Vậy anh sưởi ấm cho em là được.”
Tôi
luôn vui cười hoặc tức giận mắng anh, rất ít khi làm nũng, kết quả là phát hiện
chiêu này vô cùng có tác dụng, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy. Tiêu Huyên lập
tức hóa giận thành vui, đặt hai tay tôi vào trước ngực, càng ôm chặt lấy tôi.
Tôi cảm
thấy thú vị, bàn tay sờ soạng trong áo anh, anh bị tôi làm cho run run, quát
nhẹ: “Đừng xằng bậy! Cẩn thận ta đánh nàng!”
“Anh nỡ
sao?” Tôi cong tay gãi gãi.
Tiêu
Huyên quát khẽ một tiếng, mạnh mẽ đẩy tôi ngã lên ghế dài.
Tôi bị
anh đè nặng, gương mặt tuấn tú của anh ở ngay phía trên tôi, tôi cảm nhận được
rõ ràng nhiệt độ từ trên người anh truyền tới.
Cả thế
giới tĩnh lặng.
Ánh mắt
Tiêu Huyên dần dịu lại, mang theo nụ cười thản nhiên và sự dịu dàng, phản chiếu
vẻ mặt sững sờ của tôi. Anh cúi đầu xuống.
Bên
ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.
Hình
như là… Việt Phong?
Tiêu
Huyên sa sầm mặt đứng dậy, tôi cũng đỏ mặt đứng dậy theo, sửa sang lại quần áo.
Len lén
nhìn anh, trên mặt ghi rõ ràng bốn chữ “dục cầu bất mãn”. Tôi trộm cười.
“Vương
gia, có quân báo.” Giọng nói xấu hổ của Việt Phong truyền tới.
Tiêu
Huyên căm tức, lại phải đi.
“Đi đi,
đi đi.” Tôi bất đắc dĩ cười, đẩy anh.
Thật sự
tiếc nuối, gần đây chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn gặp mặt lại
chưa được một nén hương đã phải tiễn người đi.
Tiêu
Huyên đầy bụng bực dọc đi tới trước mành, đột nhiên xoay người lại, đi nhanh
tới trước mặt tôi, dùng một tay kéo tôi qua, hôn thật mạnh lên môi tôi. Tôi bị
hành động đột ngột này của anh làm giật mình, ngẩn người để mặc anh làm càn, bị
nắm tới phát đau cũng không giãy dụa.
Cuối
cùng, đến khi anh buông ra, tôi đã thở hổn hển. Anh lại thỏa mãn cười một
tiếng, lúc này mới xốc rèm lên bước nhanh ra ngoài.
Tôi
vuốt đôi môi sưng đau, sửng sốt một lúc lâu, trên mặt nóng bừng, trong tim lại
như tràn đầy mật ngọt.
Thế
nhưng, nửa đêm hôm đó lại có việc lớn xảy ra.
Vân
Hương gần như ngã lăn vào trong lều, hô to: “Tỷ! Tỷ cứu Văn Hạo!”
Tiểu
Trịnh?
“Cậu ta
bị thương? Ở đâu?” Tôi nhảy ra khỏi giường.
“Không
phải!” Vân Hương mãnh liệt lắc đầu: “Tình báo trong quân bị tiết lộ, một số
phân đội của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, điều tra ra vấn đề ở chỗ Văn Hạo.
Hiện giờ mọi người đều cho rằng… hắn bán tin tình báo!”
Sao có
thể có chuyện này? Tôi có thể vì vấn đề nam nữ mà trở mặt với Tiêu Huyên, nhưng
đứa trẻ Tiểu Trịnh này tuyệt đối trung thành với Tiêu Huyên, không bao giờ thay
đổi.
Tôi ôm
quyết tâm xông vào trướng đi tìm Tiêu Huyên, ngoài dự đoán của tôi, lần này,
tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát lại thoải mái để tôi qua. Tôi không kịp nghĩ
nhiều, lập tức vọt tới trước soái trướng, nơi mọi người đang tụ tập.
Đèn
đuốc rừng rực bốc cháy soi sáng một góc trời. Gần như tất cả các tướng sĩ cấp
cao đều đã ở đây, còn Trịnh Văn Hạo đang bị trói hai tay sau lưng, quỳ gối
trước mặt Tiêu Huyên, trên quần áo cậu ta đầy bụi, tóc tai tán loạn. Tiêu Huyên
đứng trước mặt cậu ta, chắp tay sau lưng, dưới ánh lửa, gương mặt anh không một
chút biểu cảm.
Tôi
nhìn thấy Lục Dĩnh Chi đứng phía sau Tiêu Huyên không xa. Khi nhìn thấy tôi, cô
ta còn có tâm trạng để mỉm cười.
Tống Tử
Kính đang nói: “Vương gia, việc này phải suy xét cẩn thận. Ta tin Văn Hạo không
làm chuyện này.”
Các
tướng lĩnh liên thanh phụ họa. Những năm gần đây, biểu hiện của Tiểu Trịnh
trước mặt Tiêu Huyên, mọi người đều thấy rõ ràng, đương nhiên không nghi ngờ
cậu ta. Tôi thấy vậy, trong lòng thoáng dễ chịu.
Sắc mặt
Tiêu Huyên vẫn âm trầm, hỏi: “Thứ đó thật sự lục soát ra từ trên người hắn?”
Tống Tử
Kính có chút khó xử, vẫn phải gật đầu nói: “Vâng. Tìm thấy trong đai lưng của
hắn.”
Trịnh
Văn Hạo mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt
Tiêu Huyên càng thêm khó coi, thân thể cứng nhắc, giọng nói ép tới thật thấp:
“Văn Hạo, ta muốn nghe đệ giải thích. Đệ chỉ cần nói, ta và các chư vị tướng
quân sẽ lắng nghe.”
Trịnh
Văn Hạo siết chặt khớp hàm đến mức kêu lên khanh khách, nói: “Đệ… Không biết!”
“Sao có
thể không biết?” Một tướng lĩnh xa lạ đột nhiên nói: “Thứ trên người mình, có
lý nào lại không biết?”
“Cũng
không thể nói vậy.” Tống Tử Kính rất có ý bảo vệ Trịnh Văn Hạo: “Đồ dùng hàng
ngày của Trịnh thiếu tướng cũng sẽ qua tay người khác. Hắn lại trời sinh tính
tính hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, nếu có người cố tình hãm hại, đặt trong
quần áo hắn, chắc chắn nhất thời không phát hiện được.”
Mọi
người gật đầu, vẻ mặt Tiêu Huyên cũng thả lỏng một chút, ra lệnh: “Truyền giáo
úy của hắn tới hỏi.”
Rất
nhanh, hai tiểu giáo được đưa tới.
Tống Tử
Kính trầm giọng hỏi. Hai tiểu giáo kia hiển nhiên vừa ngạc nhiên vừa lo lắng
cho thiếu tướng của mình, thế nhưng Tiêu Huyên quản quân cực nghiêm, bọn họ
cũng không cách nào bao che, đành phải thành thật trả lời, nói khi bọn họ thu
dọn quần áo cũng cũng không phát hiện có gì bất thường.
Vẻ mặt
Tiêu Huyên lại nghiêm trọng, hỏi: “Thường ngày, ngoại trừ các ngươi, có ai chạm
vào đồ vật của hắn không?”
Hai
tiểu binh vò đầu bứt tai, suy nghĩ một lúc, một người nói: “Thường ngày, hai
chúng ta sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của thiếu tướng. Chỉ là…”
Mọi
người đều tập trung lắng nghe.
Tiểu
binh kia nói: “Chỉ là nếu trang phục của thiếu tướng bị hỏng không phải do
chúng ta sửa. Mà là… Mà là…”
“Mà là
cái gì?” Tiêu Huyên mất kiên nhẫn.
Tôi cảm
thấy một cảm giác lạnh lẽo, bất an mạnh mẽ len lỏi khắp cơ thể.
Tiểu
binh kia nói: “Mà do một vị cô nương tên Vân Hương may vá.”
Trong
đám người lập tức vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ. Vân Hương chỉ là người
bên cạnh tôi, gần như ở đây không có ai biết. Thế nhưng ánh mắt Tống Tử Kính và
Tiêu Huyên lại cùng lúc vượt qua khoảng cách xa xa, dừng lại trên người tôi.
Tuy tôi đứng trong bóng tối, nhưng dường như tất cả ánh sáng lại chiếu đến đây.
Chuyện,
chuyện này là…
Chỉ
nghe Lục Dĩnh Chi đề nghị: “Chi bằng mời Vân Hương cô nương đến đây hỏi xem
sao. Cô ấy không phải muội muội của Mẫn cô nương sao?”
Gân
xanh trên thái dương Tiêu Huyên nổi lên.
“Mẫn cô
nương, cô đến thật đúng lúc, vừa mới nói đến cô đấy!” Bên cạnh có người nhận ra
tôi. Ánh lửa lập tức chiếu lên người tôi.
Có
người muốn dẫn tôi tới trước, tôi vô thức vung tay né tránh. Một bóng người
hiện ra trước mặt tôi.
Lục
Dĩnh Chi đỡ lấy tay tôi: “Cô nương, mời đi theo ta.”
Tôi
chưa kịp phản ứng đã bị cô ta lôi kéo, đi tới từng bước. Mỗi một bước lại cảm
thấy toàn thân lạnh đi một phần. Tới khi tới trước mặt Tiêu Huyên, toàn thân
tôi đã cứng nhắc. Trên người Tiêu Huyên tỏa ra khí lạnh như băng, ánh mắt nhìn
chằm chằm Lục Dĩnh Chi, gần như muốn xé cô ta thành nghìn mảnh nhỏ.
Tống Tử
Kính cũng tức giận liếc mắt nhìn Lục Dĩnh Chi, sau đó quay lại nhỏ giọng nói
với tôi: “Việc này không quan tâm đến muội, ta chỉ hỏi một chút thôi, muội biết
không?”
Tôi ngơ
ngác nói: “Tôi… biết.”
“Y phục
của Văn Hạo là do Vân Hương may vá?”
Tôi cố
gắng mỉm cười, nói: “Ai cũng biết tên nhóc Văn Hạo này thích Vân Hương nhà
chúng tôi, mày dày mày dạn muốn Vân Hương vá áo cho mình. Chỉ là thiếu niên
theo đuổi con gái mà thôi, cũng không có gì.”
Tiêu
Huyên cắn chặt răng. Tôi nhìn anh, nhìn anh thật sâu.
Tống Tử
Kính đắn đo trong chốc lát mới nói: “Vậy sợ rằng…”
“Tìm ta
sao?” Vân Hương từ trong đám người đi ra.
Tôi gào
lên trong lòng, xong rồi! Sắc mặt Tống Tử Kính lập tức trở nên tái mét.
Trịnh
Văn Hạo mở to hai mắt, muốn từ dưới đất đứng lên lại bị người ta đè xuống.
Bóng
dáng nhỏ gầy của Vân Hương đứng giữa các võ tướng cao lớn vạm vỡ càng có vẻ yếu
đuối, đáng thương. Thế nhưng thắt lưng của cô ấy lại thẳng tắp, kiên định đi
tới, trên gương mặt thanh tú đều là vẻ kiên quyết, không sợ hãi.
“Ta có
giúp Trịnh tiểu tướng may y phục. Ta…” Vân Hương yếu ớt liếc mắt nhìn tôi,
dường như hạ quyết tâm, nói: “Là ta bỏ tình báo vào trong.”
“Vân
Hương!” Tiểu Trịnh hét lớn một tiếng, giãy dụa đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng, gân
xanh bật ra. Hai binh sĩ vội vàng nhào tới kéo cậu ta lại. Khắp nơi bùng nổ.
Tôi chỉ
cảm thấy trời đất quay cuồng, chân đứng không vững.
Rốt
cuộc chuyện này là thế nào.
Không
biết từ lúc nào Tiêu Huyên đã đứng ngay bên cạnh tôi, vươn tay đỡ lấy tôi, kéo
tôi sát vào người anh, hơn nửa người chặn phía trước.
Trên
mặt Tống Tử Kính không còn một tia huyết sắc, giọng nói lại bình thản thần kỳ,
anh ta nói: “Cô nói cô để tin tình báo vào trong. Vậy ta hỏi cô, làm thế nào cô
lấy được tin tình bào, muốn truyền cho ai?”
Đúng
vậy! Phạm vi hoạt động của Vân Hương có hạn, luôn ở trong phòng, cô ấy làm thế
nào có thể lấy được tình báo?
Mặt Vân
Hương đỏ lên, ấp úng, nhưng làm thế nào cũng không tìm được một lý do.
Tống Tử
Kính đợi cô ấy trong chốc lát rồi xoay người nói với Tiêu Huyên: “Vương gia,
việc này phức tạp, nhất thời chưa thể thẩm tra rõ ràng. Xin vương gia hạ chỉ
tạm thời giam những người liên quan lại, từ từ thẩm vấn.”
Tiêu
Huyên chỉ chờ câu này, lập tức gật đầu.
Lục
Dĩnh Chi đột nhiên nói: “Vương gia, quyết chiến sắp tới, nếu không có Trịnh
thiếu tướng, vậy ai tới dẫn cánh quân bên phải?”
Trịnh
Văn Hạo nghe vậy đột nhiên căm hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Dĩnh Chi.
Ánh mắt
sắc như dao của Tiêu Huyên cũng quét về phía cô ta, hàn ý trong đó thật sự có
thể đóng nước thành băng. Lục Dĩnh Chi có chút khiếp sợ, cúi đầu.
Trịnh
Văn Hạo xảy ra chuyện như vậy, người của Trịnh gia tạm thời không thể dùng, vậy
còn lại ai?
Tiêu
Huyên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem?”
Lục
Dĩnh Chi lộ vẻ thấp thỏm, khẽ run run nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta đề cử Khưu
lão tướng quân.”
Nét mặt
Tiêu Huyên thoáng dịu lại, cao giọng nói: “Khưu lão tướng quân có ở đây không?”
Một vị
lão tướng quân tuổi trên năm mươi, sắc mặt hồng hào đi ra khỏi đám người. Tiêu
Huyên giao quân cánh phải cho ông ta trước mặt mọi người. Trịnh Văn Hạo vốn có
chút căng thẳng, lo lắng, nghe được quyết định như vậy cũng yên tĩnh lại, cúi
đầu không nói gì.
Tống Tử
Kính vẫy tay, thuộc hạ dẫn Trịnh Văn Hạo, còn chính anh ta tự mình bước tới
định dẫn Vân Hương đi.
Lúc này
Vân Hương mới biết sợ, gọi tôi: “Tỷ! Tỷ!”
Tôi
hoảng đến mức sắp khóc ra, nhào tới trước nắm lấy tay cô ấy không buông.
“Tiểu
Hoa, nàng bình tĩnh một chút.” Tiêu Huyên kéo tôi lại, nói bên tai tôi: “Không
có việc gì, điều tra rõ sẽ để cô ấy về. Tử Kính sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Tôi
không cam lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn Tống Tử Kính tự
mình cầm tay Vân Hương, đưa cô ấy đi.
Mọi người
dần dần tan đi, Lục Dĩnh Chi nhìn tôi và Tiêu Huyên một lát, cười cười, cũng bỏ
đi. Tôi xao nhãng thật lâu, lúc này mới vô cùng muốn xông tới xé nát gương mặt
dối trá của cô ta. Trong lòng nghĩ vậy, bàn tay dùng sức, tất cả móng tay đều
cắm sâu vào trong thịt.
Tiêu
Huyên nói: “Chuyện này…”
“Sao?
Anh còn muốn biện hộ cho cô ta phải không?” Tôi nổi trận lôi đình.
“Không
phải.” Tiêu Huyên nói rất khó khăn: “Nàng nhẹ tay một chút, ai nha!”
Lúc này
tôi mới phát hiện thì ra tay mình bấm vào tay anh: “Thảo nào không đau.”
Tiêu
Huyên cầm cánh tay bị thương, khóc không ra nước mắt.
Tôi
chuyển sang túm áo anh hoang mang nói: “Bọn họ sẽ thế nào? Có phải Lục gia đặt
bẫy Vân Hương không?”
Tiêu
Huyên trấn an tôi: “Lục gia đối phó với một tiểu nha đầu làm gì?”
“Nhưng
Vân Hương là muội muội của em, còn em lại là người Tạ gia!”
“Nàng
nói Lục gia đã biết thân phận của nàng rồi?”
“Bọn họ
đã biết rồi?” Tôi nhìn Tiêu Huyên, anh ấy cũng nhìn tôi.
Tiêu
Huyên nói: “Việc này xảy ra quá đột ngột, hiện giờ phỏng đoán không cũng vô
ích.” Tuy anh cũng vô cùng phiền não, mệt mỏi nhưng vẫn an ủi tôi trước: “Nàng
về nghỉ ngơi trước đi. Việc này ta sẽ tra xét cẩn thận, tuyệt đối không oan
uổng bất cứ ai. Thế những, cũng tuyệt đối không để một nghìn huynh đệ chết một
cách vô ích.”
Lời nói
của anh tàn nhẫn và kiên quyết đến mức khiến tôi rùng mình, nỗi thấp thỏm bất
an trong lòng lại càng lớn hơn.