Trong
lều trại giam giữ phạm nhân có một bếp lửa nhỏ, thế nhưng nhiệt độ của nó mỏng
manh đến mức không cách nào ngăn cản được cái lạnh tràn qua khe hở từ bốn
phương tám hướng. Tình trạng của Vân Hương vẫn ổn, khoác một chiếc áo choàng
cũ, ngồi trên ghế dài, mặt cắt không còn giọt máu nhưng thân thể không bị tổn
thương nào.
Tôi và
Tiêu Huyên đi vào. Cô ấy nhìn thấy tôi, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Đó
không phải nụ cười vừa dịu dàng, thân thiết vừa ngây thơ như ngày thường, mà là
một nụ cười hổ thẹn, bất đắc dĩ, mang theo chút trưởng thành. Gương mặt vốn
quen thuộc không gì sánh được của cô ấy bỗng nhiên trở nên xa lạ đối với tôi,
bản thân cô ấy cũng giống như lớn hơn độ tuổi nên có rất nhiều.
Tôi ngỡ
ngàng. Không gặp cô ấy thì muốn gặp, gặp được cô ấy rồi lại không biết phải làm
gì.
“Tỷ.”
Chính Vân Hương là người mở miệng trước, cô ấy nói: “Muội xin lỗi.”
Chỉ ba
chữ đã khẳng định tất cả lời nói của Tiêu Huyên.
Tôi
muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không cách nào phát ra tiếng.
Cô bé
này, ngay từ ngày đầu tiên tôi bước chân tới thế giới này, đã làm bạn cùng tôi,
dùng sự thân thiện, săn sóc, chăm chỉ của mình khiến tôi chậm rãi thích ứng với
thời đại này, mở ra một cuộc sống mới. Thế nhưng kết quả là, tôi phát hiện ra,
tôi căn bản không hiểu gì về cô ấy.
Vân
Hương lại bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tỷ,
muội bị trừng phạt đúng tội, tỷ đừng đau lòng vì muội. Muội phụ sự tin tưởng
của tỷ, hại chết rất nhiều người. Dân chúng bị bệnh mà chết ở thành Xích Thủy,
hàng nghìn binh sĩ bị bán đứng mà chết trên chiến trường. Đây đều là tội nghiệt
của muội. Muội đã lừa dối mọi người, là lỗi của muội.”
Tôi
giãy ra khỏi bàn tay Tiêu Huyên, chạy tới trước mặt cô ấy.
“Nha
đầu ngốc này! Muội… Vì sao muội lại như vậy? Vì sao?”
Vân
Hương ngẩng đầu, dịu dàng cười với tôi.
Mành bị
xốc lên, Lục Dĩnh Chi và Tống Tử Kính cùng đi vào.
Vân
Hương không nhìn bọn họ, chỉ nói: “Muội vốn tên là Phù Dung. Không phải họ
Triệu, cũng không xác định họ gì. Chính vì như vậy, ở Triệu gia, muội và mẹ
muội chưa được sống qua mấy ngày an lành. Cho đến khi muội mười lăm tuổi, Triệu
Khiêm tập trung muội và một vài cô bé, cậu bé từ các nơi tìm đến lại một chỗ,
dạy bọn muội võ công, y dược. Khi đó muội mới biết, muội là một quân cờ của
Triệu gia.”
Ánh mắt
cô ấy nhìn về một góc của lều bạt: “Bọn chúng cho bọn muội ăn một loại độc, cứ
sáu tháng lại phát tác một lần, chỉ có bọn chúng mới có thuốc kìm hãm. Người
trúng độc, thân thể già đi nhưng bề ngoài không có nhiều biến đổi.”
Tôi
rùng mình một cái.
“Không
sai.” Vân Hương mỉm cười gật đầu: “Ba năm nay, tuy đã cố gắng che giấu nhưng bề
ngoài vẫn chỉ dừng ở mười lăm tuổi. Những ai cẩn thận đương nhiên sẽ nhìn ra
manh mối.”
“Độc đó
không thể giải sao?” Tôi kêu lên.
Vân
Hương lắc đầu: “Độc này, trong “Thu Dương lục bút” đã viết khó giải, tỷ đã từng
đọc cho muội nghe.”
Tôi
nghẹn lời, cũng mơ hồ nhớ tới một việc như thế.
“Muội
được huấn luyện bốn năm, sau đó được phái đến Tạ gia. Chuyện sau đó, tỷ biết cả
rồi đấy.” Vân Hương cúi đầu.
“Muội…”
Tôi lúng túng, không biết nên nói gì: “Muội… Không cần… nghe theo bọn chúng…”
“Mẹ
muội còn ở trong tay bọn chúng.” Vân Hương nói: “Muội chỉ có thể nghe theo bọn
chúng.” Cô ấy cười khổ, sau đó rơi nước mắt.
Rồi Vân
Hương ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tử Kính, cười vô cùng dịu dàng: “Ta không hận
huynh. Từ lâu ta đã biết huynh sẽ không để tâm đến một Vân Hương vô cùng bình
thường này, chỉ là, ta luyến tiếc cơ hội này, luyến tiếc cơ hội có thể ở gần
bên huynh. Có lẽ huynh đã sớm quên, năm năm trước, dưới cây cầu Lục Thủy, huynh
từng lao vào trong nước cứu một tiểu cô nương.”
Trên
gương mặt luôn bình tĩnh của Tống Tử Kính hiện lên vẻ ngẩn ngơ, sau đó chuyển
thành kinh ngạc.
“Đó
là…”
“Đó là
ta.” Lúc này, từng hành động, cử chỉ của Vân Hương đều hiện ra vẻ chín chắn của
độ tuổi thật sự: “Ta ra ngoài đảm nhận nhiệm vụ, trên đường sinh biến, suýt
chút nữa chết chìm trong nước. Huynh cứu ta lên, chữa thương cho ta, không chê
ta vì trúng độc mà bề ngoài hoàn toàn thay đổi, nhận ta làm tiểu muội. Sau đó,
ta bỏ đi không lời từ biệt, thế nhưng ta vạn lần không muốn. Huynh biết đấy, đó
là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự quan tâm, thương yêu từ một người ngoài mẹ
ta.”
Tống Tử
Kính ngơ ngác nhìn Vân Hương.
Vân
Hương bỗng tươi cười vô cùng xinh đẹp, nói: “Còn một chuyện nữa, nhất định phải
nói cho huynh. Sau đó huynh trở thành tri kỷ của quận chúa Dương thành, huynh
có biết những bức thư cô ta viết cho huynh đều do ai viết không?”
Cuối
cùng, sắc mặt Tống Tử Kính hoàn toàn thay đổi.
Vân
Hương cười vô cùng cay đắng: “Khi đó ta nhận mệnh ẩn nấp trong phủ quận chúa để
giám thị, làm nha hoàn trong phòng cô ta. Quận chúa Dương thành đó tài trí bình
thường, trời sinh hiếu thắng, một lòng muốn kết bạn cùng huynh. Nghe nói ta
xuất thân là con gái tú tài, lập tức muốn ta viết thơ thay cô ta để kết giao
với huynh.”
Vẻ mặt
Tống Tử Kính đầu tiên là ửng đỏ, sau đó chuyển thành trắng xanh, nhẹ nhàng lui
về phía sau một bước. Đừng nói đến anh ta, ngay cả tôi nghe được chuyện này
cũng nghẹn họng, khó có thể tin.
Giọng
điệu của Vân Hương lại vui mừng lên: “Không ngờ huynh lại hồi âm, còn hết lời
khen ngợi ta thi từ thuần khiết, chữ viết rõ ràng, nhẹ nhàng khoan khoái, hồn
nhiên chân thật, khiến huynh nhìn với cặp mắt khác xưa. Bức thư này, ta còn giữ
đến tận bây giờ.”
Cô ấy
nhoẻn miệng cười với Tống Tử Kính, quyến rũ động lòng người.
“Giờ
nghĩ lại, tuy gần đây huynh thân cận ta, tốt với ta, thực ra cũng chỉ vì giám
thị ta. Huynh căn bản sẽ không thích ta. Nhưng ta cảm thấy chuyện này cũng
đáng. Có bức thư chân thành đó, ta nghĩ đời này của ta sống thật đáng giá.”
Sắc mặt
Tống Tử Kính nặng nề, hé miệng muốn nói gì đó lại không phát ra âm thanh.
Dường
như Vân Hương không biết Tống Tử Kính từng ái mộ cô gái đã thư từ qua lại với
anh ta.
Tôi vội
nói: “Vân Hương…”
“Tỷ!”
Vân Hương quay về phía tôi: “Mặc dù thật ra muội còn lớn hơn tỷ vài tuổi, nhưng
tỷ luôn chăm sóc muội, bảo vệ muội, dạy muội thật nhiều thứ, đối xử với muội
như vậy, ngoại trừ mẹ muội và Tống tiên sinh, chỉ có tỷ là người thứ ba. Muội
gọi tỷ một tiếng tỷ cũng không thẹn.”
Nước
mắt tôi liên tục rơi xuống, vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Muội nói gì vậy…”
“Muội
có lỗi với tỷ, đã phụ sự tín nhiệm của tỷ. Tới giờ phút cuối cùng tỷ vẫn tin
tưởng muội, nếu không có tỷ, tội nghiệt của muội không biết còn sâu nặng đến
nhường nào. Mỗi lần nghĩ đến tỷ, muội đều áy náy, đau khổ đến mức sống không
bằng chết. Tỷ yên tâm, muội chưa từng nói với Triệu gia thân phận của tỷ, muội
nói khi qua sông, Tạ Chiêu Hoa đã chết đuối, bọn chúng không hề nghi ngờ, vì
vậy mới không làm người nhà họ Tạ khó xử.”
“Tỷ
biết! Tỷ biết!” Tôi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Vân Hương. Không hiểu sao,
tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái. Vì sao cô ấy lại không ngừng nói
ra tất cả như thế?
Vân
Hương cũng nắm chặt tay tôi, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Huyên, và cả Lục Dĩnh
Chi đứng sau anh ấy.
Cô ấy
cười lạnh: “Vương gia tính sai rồi, nếu Triệu Khiêm yêu thương ta, ngày đó đã
không coi ta là quân cờ mà xếp ta vào Tạ gia.”
Sắc mặt
Tiêu Huyên trầm xuống, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: “Ta đã biết trước sẽ có cục
diện này. Ngươi còn lời nào muốn nói không?”
Tôi
sửng sốt, vì sao lời này lại kỳ quái như vậy?
Vân
Hương nói: “Ngươi cũng được xem như một anh hùng. Tỷ tỷ của ta vì ngươi mà chịu
nhiều khổ sở, oan ức như vậy, ngươi nhất định phải tốt với tỷ ấy.”
Tôi
kinh ngạc: “Vân Hương?”
Tiêu
Huyên nghiêm mặt, trong giọng nói toát ra cái lạnh cắt da cắt thịt: “Kẻ nào
đang làm gì, trong lòng ta đều biết rất rõ.”
Lục
Dĩnh Chi lập tức bất an liếc mắt nhìn anh.
Vân
Hương gật đầu, nhìn về phía tôi: “Tỷ, muội có thể cầu xin tỷ một việc cuối cùng
không?”
Tôi vội
vàng gật đầu: “Muội nói đi!”
“Mẹ muội,
vẫn còn ở Triệu gia. Tỷ có thể giúp muội tìm bà, thay muội hiếu thuận với bà
không?”
“Không
có vấn đề gì!” Tôi lập tức đồng ý: “Đến lúc đó tỷ dẫn muội đi tìm bà ấy.”
Vân
Hương cười khổ: “Đây đều vì mẹ muội. Có lẽ muội không thể tránh được, nhưng
nhất định phải bảo vệ bà…”
Tiếng
nói vừa dứt, tay Vân Hương sờ qua bên hông tôi, bóng người như bắn về phía Tiêu
Huyên. Một ánh sáng chói mắt lạnh lẽo lóe lên, tôi cảm thấy hoa mắt, bóng người
nhanh nhẹn, mạnh mẽ của Vân Hương đã di chuyển tới trước mặt Tiêu Huyên, dao
găm trong tay đâm thẳng về phía tim của anh ấy. Tiêu Huyên lập tức lùi về phía
sau, nhưng chân giẫm phải mấy thanh củi, bước chân trượt đi.
Tống Tử
Kính vốn đang tâm trạng hỗn loạn, lúc này muốn xông lên ứng biến đã không kịp
nữa.
Tôi há
miệng, tiếng hô sợ hãi còn chưa bật ra, một bóng người màu đỏ đã nhào vào trên
người Tiêu Huyên. Tia sáng lạnh kia đâm thẳng vào lưng cô ta.
Đúng
lúc này, Tống Tử Kính vọt tới cản lại, chưa kịp nghĩ đã ra tay. Thân thể nhỏ
gầy của Vân Hương bật ngược ra, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đầu tôi
như bị búa tạ đập vào, choáng váng quay cuồng môt vòng rồi mới đứng dậy nhào
tới ôm lấy Vân Hương.
Sắc mặt
cô ấy trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu
đen.
Tôi tức
giận trừng mắt nhìn về phía Tống Tử Kính, vẻ mặt anh ta xám ngắt, khiếp sợ đến
cực điểm, ngẩn người nhìn chính bàn tay mình.
“Dĩnh
Chi?” Tiêu Huyên nâng Lục Dĩnh Chi dậy.
Một
tiếng gọi này của anh ấy khiến trái tim đã đau đến chết lặng của tôi bị cắt
thêm một đao.
Một tay
tôi đè lên mạch của Vân Hương, một tay sờ tìm chai dược trên người. Ra ngoài
vội vàng, trên người chỉ mang theo thuốc trị thương, thế nhưng rõ ràng Vân
Hương đã uống độc dược. Cô ấy gấp gáp thở dốc, hàm răng cắn chặt, thân thể cứng
nhắc.
Độc cô
ấy uống hẳn là trộm từ chỗ tôi. Số độc dược tôi phối rất hữu hạn, nhưng phát
tác rất nhanh, độc phát ắt mất mạng, cũng không có gì đau đớn. Vì vậy, gương
mặt Vân Hương vẫn còn mang nụ cười, giống một đứa trẻ đã thực hiện được mong ước.
Tôi
hoảng loạn, mấy chai dược trong túi lăn đầy đất, nhưng không một loại nào có
tác dụng.
Vân
Hương đột nhiên ngừng co giật, mềm nhũn trong lòng tôi.
“Không!
Vân Hương, không!” Tôi ôm lấy Vân Hương, dùng sức lay cô ấy: “Kiên trì! Tỷ sẽ
đưa muội trở về!”
Tôi
dùng sức bế cô ấy dậy, thế nhưng tôi bệnh vừa khỏi, tứ chi không còn chút sức
lực, hoàn toàn không ôm lên được.
Tống Tử
Kính còn ngẩn người đứng một bên.
Tôi gào
lên với anh ta: “Anh còn ngẩn người ra đấy làm gì?”
Anh ta
chấn động mãnh liệt, bước tới trước một bước.
Vân
Hương lại ho ra một ngụm máu đen, sau đó hoàn toàn không cử động nữa. Nước mắt
tôi rơi xuống như một chuỗi trân châu.
“Muội
làm gì vậy? Chuyện này là thế nào?”
Cô ấy
chỉ cười nhìn về phía Tống Tử Kính đang đứng bên cạnh, hạnh phúc và mãn nguyện,
giống như tất cả tâm nguyện đều đã được thực hiện.
Tống Tử
Kính lảo đào lùi về sau một bước, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc, đau khổ, hối hận.
Vân
Hương vẫn cười, vẫn cười. Tôi sờ lên mạch của cô ấy lần nữa, đã là một khoảng
không tĩnh lặng.
“Không…”
Tôi vùi đầu khóc thét, toàn tân run run.
Tiêu
Huyên đang gọi tên tôi, tôi không để ý. Anh ấy đành ôm lấy Lục Dĩnh Chi lao ra
khỏi lều.
Tôi chỉ
ôm lấy người bạn đã mất, cảm thấy trời đấy chao đảo, toàn bộ thế giới đều không
còn tồn tại.
Cô bé
này, lương thiện, vô tội, không thể làm chủ bản thân, giãy dụa để sinh tồn trên
thế giới này, thế nhưng, rốt cuộc có ai sẽ đi cùng cô ấy, có ai có thể chân
chính thương yêu cô ấy?
Đến
cuối cùng, tuy cô ấy mỉm cười mà chết, lại không thể nhắm mắt.
“Vân
Hương….!!!”
Trịnh
Văn Hạo như một con sư tử đánh mất trái tim chạy ào vào trong trướng, nhìn thấy
Vân Hương trong tay tôi, muốn nhào tới, lại không biết thế nào, chỉ đứng tại
chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Tôi
ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Cậu
thiếu niên đánh mất linh hồn.
Cậu ta
là một chàng trai tốt, chỉ tiếc đã tới chậm một bước, lỡ bước cả đời.
Trịnh
Văn Hạo lắc đầu.
Tôi
cười lạnh: “Cô ấy được giải thoát rồi, cậu lắc đầu cái gì?”
Thân
thể Trịnh Văn Hạo lảo đảo.
Tôi cúi
đầu, nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên khóe miệng Vân Hương, sau đó khép hai mắt
của cô ấy lại.
“Cô bé
này, thật có mắt nhìn người. Cần gì ai? Có tỷ ở đây, không ai có thể động vào
muội.”
Trịnh
Văn Hạo phát ra tiếng nức nở khổ sở, giống như một con thú bị thương.
Tôi
nói: “Cũng tốt. Không ai có thể tổn thương con bé nữa.”
Trịnh
Văn Hạo phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên mặt loang loáng ánh nước. Sắc mặt cậu
ta biến đổi, quay đầu xông ra ngoài.
Từ khi
bắt đầu đến giờ Tống Tử Kính vẫn đứng trong một góc lều, giống một tượng đá.
Anh ta luôn coi Vân Hương là một gian tế, là một cô bé ngưỡng mộ anh ta, lại
không biết tình cảm năm đó của chính anh ta sâu nặng đến nhường nào. Tống Tử
Kính à Tống Tử Kính, thông minh cơ trí, tỉnh táo lạnh lùng, kết quả lại tự hại
mình cả đời. Nhưng, anh có hối hận hay không?
Trong
trái tim tôi chỉ tràn đầy bi thương.
Tôi
nói: “Tôi muốn đưa Vân Hương đi.”
Tống Tử
Kính dường như còn đang ở trong mộng chưa tỉnh, đôi mắt mở lớn không nói được
một lời.
Tôi tự
ý gọi hai tiểu binh tới, đưa Vân Hương về nhà.
Nếu cô
ấy đã lấy chết để tạ tội, vậy hẳn có thể an bình nằm xuống rồi.
Tôi và
Đồng Nhi giúp Vân Hương đổi một bộ trang phục đẹp đẽ, rửa mặt, chải đầu cho cô
ấy. Cô ấy nằm đó, yên bình, giống như đang ngủ, gương mặt được tô điểm hồng
hào, chỉ là, bàn tay đã lạnh đến trắng bệch.
Bọn Hải
Đường đều tới, ở bên cạnh nhìn, hai mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì mới
tốt. Dù sao Vân Hương cũng là gian tế, cũng đã hại chết người. Dù tình cảm của
bọn họ với tôi có sâu đậm thế nào cũng không thể dao động nguyên tắc này.
Tôi
không ngừng rơi nước mắt, đến khi Vân Hương nhập niệm mới ngừng. Chỉ là, trái
tim rất đau, nặng nề, quặn xoắn, làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.
Vân
Hương đã trả giá vì những chuyện cô ấy làm, vậy những đau khổ cô ấy phải chịu,
ai sẽ bồi thường cho cô ấy đây?
Tôi
ngồi bên cạnh cô ấy, ghé mình lên giường, cảm thấy sức lực đã bỏ mình mà đi,
ngay cả năng lực để suy nghĩ cũng không còn.
Bên
ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to gọi nhỏ của mấy cô gái.
Đồng
Nhi hoảng sợ chạy vào, kêu lên: “Tiểu thư, vương gia phái người đến, vây sân
bắt người, còn muốn đuổi hết những người không phận sự ra ngoài.”
Tôi
thoáng suy nghĩ, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ váy.
“Vây
sân?”
Đồng
Nhi bất an nói: “Chính vì chuyện Vân Hương tiểu thư ám sát vương gia. Ngay cả
tiểu thư bọn họ cũng hoài nghi rồi.”
Tôi
hỏi: “Có bao nhiêu người? Là ai mang binh tới?”
“Là
Việt thị vệ.”
Tôi đẩy
cửa đi ra ngoài, bên ngoài quả thật ánh đao loang loáng, nón giáp trùng điệp,
đèn đuốc sáng rực. Binh sĩ đã vây cái sân nhỏ của tôi chật như nêm cối.
Việt
Phong dẫn theo thuộc hạ trong Yến quân, cùng một đám người khác giương cung bạt
kiếm, giằng co ở cửa.
“Trần
trung tướng.” Ngữ khí của Việt Phong vô cùng nghiêm khắc: “Mạt tướng phụng mệnh
vương gia, niêm phong chỗ ở của thích khách, đồng thời bắt giữ những người liên
quan chờ thẩm vấn. Ngươi ngăn cản công vụ của ta chính là chống lại mệnh lệnh của
vương gia!”
Tướng
lĩnh đối phương cũng hùng hồn nói: “Việt thị vệ, tại hạ cũng phụng mệnh Lục
nguyên soái tới bắt đồng đảng của thích khách. Ngươi không giao người ra đây,
chẳng lẽ muốn bao che gian tế hay sao?”
Khẩu
khí thật độc!
Việt
Phong bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này của mạt tướng chỉ có người hiềm nghi, không
có đồng đảng của thích khách. Thứ lỗi cho mạt tướng không thể giao ra người
Trần trung tướng cần!”
Đối
phương bị cãi lại, nổi trận lôi đình: “Tại hạ muốn bắt y sư A Mẫn, tỷ tỷ của
thích khách chính là đồng đảng!”
Việt
Phong chậm rãi hỏi: “Sao? Hai canh giờ trước vương gia bị đâm, ngay cả công
đường cũng chưa thăng, tra hỏi cũng chưa, các ngươi đã biết ai là đồng đảng của
thích khách rồi? Lẽ nào Lục nguyên soái đã tra xét từ trước?”
Trần
trung tướng kia bị chặn họng đến mức không nói nên lời. Nếu Lục nguyên soái
chưa tra xét thì không có tư cách để bắt tôi, nếu đã tra xét, vậy vì sao không
bảo vệ, để vương gia bị đâm? Bất kể hắn ta trả lời thế nào đều không xong.
Việt Phong
cười lạnh, vung tay lên, thuộc hạ lập tức bao quanh chỗ ở của tôi.
“Tại hạ
phụng mệnh vương gia, điều tra sự kiện ám sát lần này, phong tỏa nơi ở của kẻ
tình nghi. Những người khác chưa được cho phép không được ra vào. Những người
không có nhiệm vụ…” Anh ta tăng thêm ngữ khí: “Không được tiếp cận trong vòng
hai trượng!”
“Ngươi!”
Trần trung tướng tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Thuộc hạ của hắn sợ hắn làm ra
chuyện gì quá khích, vội vàng kéo hắn lại, ghé vào lỗ tay hắn nói thầm vài câu.
Trần trung
tướng khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, tuy còn vô cùng không cam lòng nhưng Việt
Phong có đầy đủ lý do, thái độ cứng rắn, hắn cũng không thể làm được gì. Cuối
cùng, hắn đành căm giận dẫn quân Lục gia quay đầu bỏ đi.
Việt
Phong xoay người lại, nhìn thấy tôi, lập tức hành lễ.
Tôi rất
không được tự nhiên, vội vàng chào anh ta: “Việt thị vệ không cần khách khí như
vậy.”
Việt
Phong lại trịnh trọng nói: “Thế cục bức thiết mới phải khiến tiểu thư ở đây một
thời gian. Xin tiểu thư đừng oán giận vương gia, người cũng bất đắc dĩ mới ra
hạ sách này.”
Tôi bĩu
môi: “Đương nhiên. Đương nhiên rồi.”
Lục
gia.
Lục
Dĩnh Chi bị thương giữa lưng, tôi tận mắt nhìn thấy, đó là trọng thương. Lần
này, Lục gia nhất định sẽ không từ bỏ ý định. Vân Hương đã chết, bắt người chết
vô dụng, chỉ có tôi còn sống. Hơn nữa, tôi còn ngăn cản phía trước con đường
tiến tới ngôi vị hoàng hậu của Lục Dĩnh Chi.
Lục gia
tốn nhiều sức lực như vậy để đối phó tôi, sợ rằng đã biết tôi là Tạ Chiêu Hoa,
là người nhà họ Tạ.
Khi sự
việc liên quan đến cả một gia tộc, ảnh hưởng sẽ hoàn toàn không giống như trước
nữa.
Tôi túc
trực bên linh cữu của Vân Hương. Để bảo tồn di thể của cô ấy, trong phòng không
nhóm lửa. Chúng tôi lại không thể ra ngoài, đành phải tìm tới một ít nến sáp
ong, sau đó tự mình cắt tiền giấy. Cắt một tờ, đốt một tờ, trong ánh lửa và
khói bụi bập bùng, từng chút, từng chút hồi ức trôi về.
Ảnh
hưởng mà cô ấy để lại thật lớn, thế nhưng khi còn sống cô ấy lại thật nhỏ bé.
Một thị
nữ không ai biết đến, được phái đi hầu hạ một tiểu thư ngớ ngẩn, gặp được tôi,
dẫn cô ấy rời khỏi Tạ gia, mang theo cô ấy tiếp xúc với thế giới rộng lớn, để
cô ấy có cơ hội tiếp cận người mà cô ấy yêu say đắm. Sự tồn tại của cô ấy luôn
thật mỏng manh, cho dù cô ấy lên tiếng cũng không ai chú ý. Đến bây giờ tôi vẫn
không thể tin rằng những chuyện này xuất phát từ bàn tay cô ấy, không thể tin
rằng, cuối cùng, người liều mạng ám sát Tiêu Huyên chính là cô ấy.
Cho dù
là tôi, cũng chỉ coi cô ấy là một cô em gái mềm yếu cần người chăm sóc. Sớm
chiều ở chung đã mấy năm, tôi đã từng phát hiện chỗ khó xử của cô ấy hay chưa?
Nếu tôi dành đủ sự quan tâm cho cô ấy, chí ít tôi đã phát hiện ra một chút manh
mối, chứ không phải đến giờ phút cuối cùng mới biết được tất cả chân tướng từ người
khác.
Mà nếu
tôi có thể sớm phát hiện một chút, làm cho cô ấy một chút gì đó. Ví dụ như nghĩ
cách cứu mẹ cô ấy, ví dụ như giúp cô ấy thành thật với Tiêu Huyên, ví dụ như…
nếu vậy, bi kịch ngày hôm nay sẽ không thành hiện thực! Tôi sẽ không mất đi người
bạn tốt nhất!
Trong
lòng là vô tận đau đớn, phiền muộn, hối hận, tiếc nuối, tự trách, hòa vào nhau,
sôi trào, hóa thành nước mắt lăn xuống. Vừa vì Vân Hương mà đau đớn, vừa vì thủ
đoạn chính trị lạnh lùng tàn nhẫn của Tiêu Huyên mà trái tim băng giá.
Cứ như
vậy cho tới sau nửa đêm, bên ngoài bỗng nổi lên những tiếng bàn tán nho nhỏ.
Đồng Nhi đi tìm hiểu tin tức về nói cho tôi biết: “Trong doanh trại có biến,
Việt thị vệ nhận được lệnh, lập tức lên ngựa rời đi.”
Đã nửa
đêm rồi, còn xảy ra chuyện gì?
Cũng
phải ba ngày sau tôi mới biết, chính buổi tối hôm đó, Trịnh Văn Hạo không báo
cho bất cứ ai, điều động một đội binh lính tinh anh của Trịnh gia, lẻn vào kinh
ám sát Triệu Khiêm. Tổn thất nghiêm trọng, thập tử nhất sinh, toàn bộ dựa vào
một tấm bản đổ Triệu gia mà Vân Hương đã lén đưa cho cậu ta, tìm được hang ổ,
tự tay chặt đầu Triệu Khiêm xách về.