Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó

Đương nhiên Vũ Văn Dịch sẽ không tính toán chút việc nhỏ này với một phụ nữ. Tạ Hoài Mân lo sợ vài ngày, thấy lãnh đạo không có ý kiến gì cũng dần dần yên lòng. Chỉ là, từ đó về sau, cái miệng nàng nghiêm túc hơn nhiều, chuyện này khiến bên tai Ngô Thập Tam yên tĩnh được mấy ngày. Thế nhưng Tiểu Ngô này số thích bị hành, khi Tạ Hoài Mân nói nhiều cậu ta chê người ta ầm ĩ, nay người ta không nói, cậu ta lại cho rằng nàng có chuyện phiền muộn, luôn tự mình chạy tới đùa cho nàng vui.

Dù đang đi về phía Bắc nhưng thời tiết mỗi ngày một nóng. Từ sau khi trúng Yên Hoa Tam Nguyệt – không sai, tuy đôi khi chính nàng cũng quên chuyện này – thân nhiệt của Tạ Hoài Mẫn có chút thấp hơn bình thường, mùa Đông hơi khổ sở một chút, nhưng tới mùa hè, nàng chịu nóng tốt hơn người khác nhiều. Vì vậy, khi Ngô Thập Tam đầu đầy mồ hôi, uống trà ừng ực, nàng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái ăn lạc luộc.

Còn có một ngoại lệ nữa, chính là Vũ Văn bệ hạ anh minh vĩ đại.

Bệ hạ ngồi ngay ngắn trong một quán cơm đơn sơ như ngồi trên ngai vàng, uống trà do thị vệ rót. Một chén trà thô cũng được anh ta uống như trà xuân Long Tỉnh.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới Tiêu Huyên.

Nhiều năm quân lữ tạo thành thói quen không câu nệ tiểu tiết, quỳnh tương ngọc dịch uống vào cũng chẳng khác gì nước sôi.

Nghĩ đến đây, nàng cười rộ lên. Nàng nhớ tới khoảng thời gian chạy từ kinh thành tới thành Tây Dao, đó là những năm tháng thật phóng khoáng vui sướng, thật sự không giống đang chạy trốn. Leo núi, săn thú, ăn những món thôn quê, ngủ dã ngoại. Ban đêm nàng lạnh, hắn lặng lẽ ôm lấy nàng. Hai người cả ngày cãi nhau ầm ĩ, có chút giống nàng và Thập Tam hiện tại.

Ngô Thập Tam uống no nước, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, bỗng cảm giác được một ánh mắt quái dị hướng tới đây. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô nàng Tạ Hoài Mân đang nhìn mình đầy ẩn tình. Cậu ta chấn động trong lòng, thân thể run lên, đùi gà đã gắp tới tay lại rơi xuống.

Tạ Hoài Mân thu hồi ánh mắt mơ màng quỷ quái, nhanh tay gắp cái đùi gà vào trong bát mình.

Vũ Văn Dịch cúi đầu, khóe miệng hơi cong, dường như đang cười.

Lại đi thêm hai ngày đường nữa, đại khái đã tới gần kinh thành, nhiều người quen, Vũ Văn Dịch rất ít khi ra ngoài đi dạo, tốc độ của đoàn người cũng nhanh hơn một chút.

Tạ Hoài Mân nhớ thương cậu em trai Liên Thành, đã sớm muốn bay ngay về nhà, nhưng lại không thể tỏ vẻ ra mặt cho lãnh đạo xem, đành đau khổ hưởng thụ chuyến du lịch được nhà nước tài trợ cùng thủ trưởng mà người ngoài cầu cũng không được này.

Nửa đêm hôm đó, trời đổ mưa. Tán lá trong khách sạn bị mưa xối xào xạc.

Trước đó Tạ Hoài Mân trị bệnh cứu người, thể xác và tinh thần phải chịu trách nhiệm quá lớn. Nay tuy ung dung đi đường như vẫn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cả ngày không có tinh thần, đôi khi còn ngủ cả nửa ngày trên xe ngựa. Ngô Thập Tam thường cười chê nàng lười biếng.

Ban ngày ngủ nhiều, nửa đêm tỉnh lại rồi không ngủ được nữa. Vì vậy, nàng khoác thêm áo, định đi nghe tiếng mưa đêm, ngâm thơ làm từ, biểu đạt suy nghĩ trong lòng.

Không ngờ gặp phải Vũ Văn Dịch.

Vũ Văn Dịch một mình ngồi bên lan can, lẳng lặng nhìn bóng đêm tối như mực bên ngoài, dung mạo tuấn tú thấp thoáng trong ánh nến ảm đạm có vẻ nhu hòa hơn nhiều, chỉ là hơi tái nhợt một chút.

Trên bàn có một bầu rượu và một cái chén.

Chẳng trách, uống rượu một mình đêm mưa đúng là có chút vắng vẻ.

Tạ Hoài Mân tiến thối lưỡng nan, nhớ lại lần chạm mặt trước, nàng kiên trì đi tới.

“Đại nhân, đêm đã khuya, vì sao ngài còn chưa nghỉ?”

Vũ Văn Dịch quay đầu nhìn nàng: “Ngươi cũng không nghỉ?”

Tạ Hoài Mân nhún vai: “Ban ngày ngủ trên xe ngựa quá nhiều, buổi tối không ngủ được nữa.”

Vũ Văn Dịch thoáng nở nụ cười, chỉ vị trí đối diện: “Vậy ngồi đi, tâm sự cùng ta.”

Tạ Hoài Mân lĩnh chỉ ngồi xuống.

Nhiều ngày sớm chiều ở chung, tuy nàng luôn không thân cận với Vũ Văn Dịch, nhưng với tính cách gặp nhiều thì quen của nàng, hiện giờ đối mặt anh ta cũng không câu nệ như trước đây nữa. Nàng hít sâu một hơi khí lạnh buổi đêm, nâng cao tinh thần, đủ để cẩn thận nói chuyện phiếm đêm khuya cùng thủ trưởng.

Nói ra mới thấy hình như Vũ Văn bệ hạ rất thích tiết mục này thì phải…

Tạ Hoài Mân miên man suy nghĩ một lúc, Vũ Văn Dịch mở miệng nói: “Ngồi cùng ta có phải rất nhàm chán không?”

Tạ Hoài Mân giật mình một cái, lập tức đáp lời: “Không có! Một chút cũng không! Sao có thể vậy được?”

Hiển nhiên là Vũ Văn Dịch chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không tin đáp án của nàng. Anh ta cười nói: “Ta là một người rất nhàm chán. Từ nhỏ, mẹ ta đã chê ta âm trầm ít nói. Bà thích đại tỷ của ta. Đại tỷ khéo léo, lại háo thắng, rất giống bà.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Hoài Mẫn bồi thêm một câu: “Con gái là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.”

Vũ Văn Dịch nở nụ cười. Không phải nụ cười gò bó trước kia mà là nụ cười hiền hòa thoải mái, khiến hơi thở băng lạnh của anh ta tan đi nhiều.

“Ngươi không cần căng thẳng như thế. Chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự chút mà thôi.” Vũ Văn Dịch nói, đưa tay muốn rót rượu, Tạ Hoài Mân vội giành trước.

“Đại nhân ưu ái khiến hạ quan thật cảm động. Chỉ là, hạ quan thật sự không cảm thấy đại nhân nhàm chán. Một người, chỉ cần nói những gì họ nên nói, không nói những gì họ không nên nói, vậy là đủ rồi. Số người biết tiến biết lùi trong thiên hạ cũng chẳng được mấy người. Đại nhân miệng vàng lời ngọc, không nói lời thừa mà thôi.”

Vũ Văn Dịch hẳn là rất hài lòng với lời nịnh hót này, bởi vì Tạ Hoài Mân cảm thấy anh ta thả lỏng một chút.

Anh ta nói: “Ta lại ngưỡng mộ ngươi, muốn nói gì, muốn làm gì, đều rất thẳng thắn.”

Tạ Hoài Mân cười nói: “Đại nhân không cảm thấy hạ quan không có tâm cơ, đó thật ra là chuyện tốt. Từ nhỏ hạ quan đã rất ngu ngốc, đến giờ vẫn không biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tạo ra không ít họa.”

Vũ Văn Dịch cười nói: “Đó cũng có là gì. Những điều ngươi nói đương nhiên là những gì ngươi cho rằng nên nói.”

Tạ Hoài Mân xấu hổ: “Người lớn trong nhà luôn bảo hạ quan phải lĩnh hội, lĩnh hội. Hạ quan đầu óc ngu ngốc, không lĩnh hội được. Thật ra, chưa đụng vào tường, chưa chịu thiệt thòi, rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế sẽ không lĩnh hội được.”

Vũ Văn Dịch lại hỏi: “Vậy hiện giờ ngươi đã lĩnh hội được chưa?”

Có lẽ đêm mưa này quá bay bổng, có lẽ ánh nến quá ấm áp, Tạ Hoài Mân cảm thấy ngẩn ngơ, đáp lại cũng là những lời từ đáy lòng.

“Đương nhiên đã lĩnh hội được. Sợ rằng những chuyện khó có thể lĩnh hội nhất trên đời đều đã lĩnh hội được.”

Vũ Văn Dịch không nói gì trong một lúc.

Tạ Hoài Mân thấy vậy cũng hiểu rằng nàng chỉ có thể nghe được đến đây thôi.

Đế vương này đã thổ lộ tiếng lòng đến cực hạn rồi.

E ngại và thương hại quyện lại với nhau. Tạ Hoài Mân không phải đại phu bình thường, nàng là người đã từng thật sự giao tiếp với giới quyền quý, những người nghe được tiếng lòng yếu đuối của giới vương giả có người nào có kết cục tốt?

Vũ Văn Dịch lại cười khẽ nói: “Ta đã làm ngươi sợ rồi.”

Tạ Hoài Mân còn đang do dự xem có nên quỳ hay không, Vũ Văn Dịch đã nói: “Thật ra ta lại ngưỡng mộ ngươi và Thập Tam.”

Tạ đại phu đau khổ, thẳng thắn nói: “Đại nhân đừng đùa hạ quan nữa.”

Vũ Văn Dịch nhìn gương mặt thanh tú đang đau khổ của nàng, ý cười ngày càng rõ rệt.

Tim Tạ Hoài Mân lén đập mạnh, vội vàng cúi đầu.

Đêm càng sâu, mưa nhỏ dần, những âm thanh xào xạc dần biến mất trong đêm tối. Gió thổi ánh nến lay động, gương mặt vừa bất an vừa thẹn thùng của Tạ Hoài Mân ở đối diện không cách nào trùng hợp với vẻ mặt thông minh xảo quyệt, to gan lớn mật trong trí nhớ.

Rượu đã uống vào bụng, nhưng độ ấm vẫn không cách nào xua tan cơn đau nhói trên đùi. Bệnh cũ đã theo hắn nhiều năm có chiều hướng ngày càng mãnh liệt.

Vốn tưởng rằng thời tiết ấm áp sẽ không dễ tái phát như vậy. Vũ Văn Dịch nhíu mày.

Tạ Hoài Mân nhạy cảm phát hiện ra anh ta có điều không ổn: “Đại nhân khó chịu sao? Sắc mặt ngài ngày càng không tốt.”

Vũ Văn Dịch khoát tay không nói gì.

Tạ Hoài Mân đứng lên: “Đại Nhân, ngài nên về phòng nghỉ ngơi đi. Hạ quan thấy ngài đã mệt rồi.” Nàng nhìn quanh tìm thị vệ.

Nhưng thị vệ đã bị hắn đuổi ra rất xa.

Không lâu sau, đau đớn biến thành đau buốt, Vũ Văn Dịch cắn chặt răng chống bàn đừng dậy, trán đổ mồ hôi.

“Đại nhân? Đại nhân?” Giọng nói của Tạ Hoài Mân rất hoảng hốt.

Nàng đưa tay ra đỡ. Vũ Văn Dịch đẩy nàng ra theo bản năng.

“Không sao.” Hắn thấp giọng nói: “Ta tự mình trở về.”

Tạ Hoài Mân lại nói gì đó, nhưng những lời này không lọt vào lỗ tai hắn được nữa. Tất cả ý chí của hắn đã dùng để khống chế đau đớn kịch liệt trên đùi.

Hắn bước từng bước một vào trong, mỗi một bước giống như giẫm trên dao nhọn.

Tật này đã định trước sẽ theo hắn cả đời.

Hắn siết chặt tay, cảm giác mồ hôi đang chảy xuống từ trên mặt, thân thể căng cứng như cung lên dây.

Tạ Hoài Mân vẫn nói gì đó bên tai, hiện giờ hắn không nghe được bất cứ một lời nào. Đau đớn đã chiếm cứ toàn bộ thần trí của hắn. Cảm nhận duy nhất là nàng cố chấp đỡ tay hắn, cho hắn một điểm duy trì mỏng manh.

Chân co giật khiến Vũ Văn Dịch không cách nào đi tiếp được nữa, hắn không khống chế được mà ngã xuống đất, ngay cả Tạ Hoài Mân cũng bị hắn kéo theo. Đau nhức lạnh giá đã lan ra toàn thân, cơ thể hắn giống như bị ngâm trong một hồ băng. Mỗi một phân da thịt, mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một vị trí trên cơ thể đều đang bong ra khỏi thân thể.

Trong đau đớn và lạnh lẽo, hắn không khỏi nắm chặt lấy bàn tay vẫn đỡ hắn. Đôi tay ấm áp mà mềm mại. Giống như đó là nơi phát ra tất cả độ ấm.

Chóp mũi ngửi được mùi đắng của thuốc, thân thể đã ấm áp lại, nằm trên đệm, chăn mềm mại đắp trên người.

Trong phòng có người. Hắn là người tập võ, nghe được rõ ràng.

Nàng đang đọc sách, thỉnh thoảng lại để ý lửa của bếp lò, hoặc là thêm thứ gì đó vào trong ấm thuốc.

Ngô Thập Tam nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Thế nào rồi?”

“Còn đang ngủ.” Tạ Hoài Mân nhẹ giọng đáp: “Nước sôi chưa?”

“Nhưng bệ hạ còn chưa tỉnh.”

“Không sao. Để tôi làm.”

Người hầu bưng một chậu nước vào. Tạ Hoài Mân nhẹ tay đổ nước thuốc vào, khuấy đều một lúc, sau đó đi tới, xốc chăn lên.

Vũ Văn Dịch cảm giác trên người mát lạnh, sau đó y phục cũng bị cởi ra. Hắn thoáng cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể nặng như đá đè khiến hắn không cách nào chuyển động.

Một chiếc khăn ấm trùm lên đùi, làn da truyền đến những cơn nhói đau. Cái chân gần như chết lặng dần dần khôi phục cảm giác. Khi bàn tay lạnh lạnh mềm mại tiếp xúc với làn da, Vũ Văn Dịch không khỏi rung động trong lòng.

Cảm giác ấm áp này rất thoải mái. Tuy Vũ Văn Dịch còn kiên trì, nhưng vẫn dần dần thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã ở trên xe ngựa.

Chiếc xe rộng lớn thoải mái đang chạy rất ổn định.

Thử chuyển động, tay chân đều đã khôi phục tri giác, tuy sức lực còn vô cùng yếu ớt nhưng so với những lần phát tác trước thì khôi phục nhanh hơn nhiều.

“Chúng ta đến đâu rồi?”

Người đang đọc sách bên cạnh lập tức bỏ những thứ trong tay xuống, cúi người lại: “Bệ hạ, còn hai ngày nữa chúng ta sẽ vào tới kinh thành. Ngô vương gia đã đi thông báo với Diệp tướng quân, ngài ấy sẽ dẫn cấm quân tới nghênh tiếp bệ hạ. Chiều nay chúng ta có thể hội ngộ Diệp tướng quân.”

Vũ Văn Dịch mở mắt, thấy trước mặt là đôi mắt đầy máu của một người con gái.

“Tạ Hoài Mân?”

“Chính là hạ quan.” Tạ Hoài Mân vui mừng nở nụ cười, khóe miệng hiện lên một chiếc má lúm đồng tiền rất nhạt.

Nàng sắp xếp lại chăn đệm: “Bệ hạ cảm thấy thế nào? Còn lạnh không ạ? Chân còn đau không?”

Vũ Văn Dịch nhẹ giọng nói: “Đều ổn! Không có việc gì.”

Tạ Hoài Mân lôi tay hắn ra bắt mạch.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng khiến Vũ Văn Dịch không khỏi khẽ run lên. Nàng phát hiện, lập tức cười xin lỗi, đưa tay lên miệng hà hơi sưởi ấm.

“Xin lỗi, tay của hạ quan vẫn tương đối lạnh.” Tạ Hoài Mân tiếp tục bắt mạch: “Bệ hạ thật sự đã khá hơn nhiều. Hàn khí trong cơ thể ngài tích lũy rất nhiều, nhất thời hạ quan chỉ có thể ngăn chặn. Chỉ có thể chờ hồi cung sẽ chậm rãi giải bỏ.”

Nàng thu tay lại, nhẹ nhàng đặt tay Vũ Văn Dịch lại trong chăn.

Vũ Văn Dịch mím chặt môi.

Tạ Hoài Mân không đoán ra tâm tư của anh ta, liền bưng dược tới hầu hạ anh ta uống, sau đó còn thuận tay nhét một miếng mứt táo vào miệng anh ta.

Vũ Văn Dịch ngẩn người, nhất thời không thể tin được thứ đang ở trong miệng mình. Đã hơn hai mươi năm rồi hắn không ăn thứ này chăng? Hơn nữa, hiển nhiên miếng mứt táo này là đồ ăn vặt đi đường của Tạ tiểu thư, hiện giờ còn đang bày đầy một bàn nhỏ.

Tạ tiểu thư lại không cảm thấy có gì không thích hợp. Nàng chỉ hoàn thành trách nhiệm của một đại phu và một thuộc hạ, sau đó lại sảng khoái trở về vị trí lúc đầu, cầm quyển truyện ký lên tiếp tục đọc.

Vũ Văn Dịch nhìn vẻ mặt thoải mái đọc sách của nàng, thường thường còn cười trộm, giống như một đứa trẻ.

Chính hắn cũng mỉm cười theo.

“Cảm ơn.”

Tạ Hoài Mân ngẩng đầu lên, nhìn hắn khó tin.

Sếp lớn vừa nói cái gì vậy?

Vũ Văn Dịch lặp lại: “Cảm ơn ngươi!”

Tạ Hoài Mân tim đập nhanh – đương nhiên là vì sợ, nàng run run hỏi: “Bệ hạ, có thể hỏi một chút về tật này của ngài không, vì sao lại thành tật? Hạ quan hiểu rõ cũng tiện bốc thuốc.”

Vũ Văn Dịch im lặng, nhắm mắt lại im lặng, khiến Tạ đại phu rét run cũng im lặng.

Tạ Hoài Mân bỏ mình trong sự im lặng, lần thứ hai hối hận mình lắm miệng hỏi nhiều, chọc lãnh đạo không vui. Nhưng nhìn Vũ Văn Dịch có vẻ như đang ngủ, có lẽ anh ta không trả lời cũng không phải vì mình lỡ miệng hỏi sai chăng?

Ngay khi Tạ Hoài Mân đang hối hận đến mức gần như ói ra máu, bỗng nhiên nghe được một giọng nói.

Nàng không xác định ngẩng đầu nhìn lên.

Vũ Văn Dịch đang nằm yên ổn lặp lại lần nữa, âm thanh trầm thấp: “Là chuyện từ rất nhiều năm trước.”

Tạ Hoài Mân nghĩ thầm: lời này thật vô dụng, nếu không sao gọi là bệnh cũ?

Vũ Văn Dịch tiếp tục nói: “Khi ta mười tuổi, xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn trong hành cung, mùa Đông, ngã gãy chân, vùi trong tuyết nửa đêm… Sau đó trị liệu không tốt mới thành tật. Những năm gần đầy vẫn chú ý điều trị, đã tốt hơn nhiều rồi, không ngờ lại tái phát trong thời tiết ấm áp thế này.”

Ngữ khí của anh ta bình thản, nói ra vô cùng dễ dàng, một biến cố lớn như vậy tựa hồ thật sự chỉ là một tai nạn mà thôi.

Tạ Hoài Mân suy nghĩ một chút, vẫn là ngậm chặt miệng lại, thông minh tiếp tục im lặng.

Vũ Văn Dịch có một mở đầu, những chuyện tiếp theo cũng dễ dàng hơn, anh ta tiếp tục nói: “Sau rồi, khi trưởng bối và đại thần dâng tấu xin lập thái tử, đại tỷ lấy lý do ta đi đứng bất tiện, xui khiến mẫu thân lập đại tỷ, nhưng đại thần và trưởng bối lại ủng hộ ta. Mẫu thân vốn vô cùng không tín nhiệm ta. Phụ thân đã chuyển ra ngoài sống cuộc sống phong lưu nhã sĩ của mình, chẳng quan tâm tới huynh đệ tỷ muội chúng ta. Dưới gối đầu ta cất giấu thanh chủy thủ được bà vú lén đưa cho, dù ngủ ngay bên cạnh là thê tử của ta.” Anh ta cười sắc lạnh: “Rất ít người biết chuyện này.”

Phía sau Tạ Hoài Mân nổi lên từng cơn gió lạnh, toát ra một lớp mồ hơi lạnh.

Khi đó anh ta mới bao nhiêu tuổi? Tính ra mới chỉ mười tám, mười chín, mới là sinh viên đại học. Nếu ở hiện đại, còn là tuổi ngày ngày chơi trò chơi, nhưng anh ta đã phải ngủ trên đao kiếm.

Vũ Văn Dịch quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, ánh mắt trầm xuống, nhưng lập tức lại nở nụ cười: “Làm ngươi sợ?”

Tạ Hoài Mân rất khó xử: “Bệ hạ… Quá khứ dù không vui cũng là những chuyện đã qua. Mắt mọc ở phía trước chính vì muốn người ta nhìn về phía trước.”

“Lời này của ngươi cũng thật thú vị.” Sắc mặt Vũ Văn Dịch dịu đi nhiều.

Hắn còn nhiều điều chưa nói. Ví dụ như, đây là lần đầu tiên hắn kể cho người khác quá khứ của hắn, miêu tả cảm nhận trong lòng hắn.

Cho dù là mấy thê tử từng ngủ cùng một giường với hắn cũng vậy, không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Vũ Văn Dịch đổi đề tài, nói: “Cái chân này của ta chữa không hết cũng không sao, trẫm đã biết từ lâu tật này không dễ trị hết được.”

Tạ Hoài Mân cười yếu ớt: “Bệ hạ đừng nhụt chí, bệnh này phải dựa vào điều dưỡng, người trong cung nhiều như vậy, chăm sóc ngài là không thành vấn đề.”

Vũ Văn Dịch nghe vậy cũng cười theo: “Đúng vậy, cũng may ta là hoàng đế.”

Xe đi được một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng móng ngựa ầm ầm, là Diệp tướng quân dẫn cấm quân tới. Tạ Hoài Mân và mọi người cuối cùng cũng thở phào một hơi. Hoàng đế uống thuốc xong còn đang ngủ, một phen nước mắt và diễn thuyết của Diệp tướng quân và Thường công công không có đất dụng võ, đành vội vội vàng vàng nâng ngài tôn phật kia hồi cung.

Hoàng đế thuận lợi về cung – tuy là đi ra, nâng vào – Tạ đại phu cũng có thể trở về nghỉ ngơi.

Liên Thành đã ở nhà chờ nàng.

Hai tháng không gặp, thằng nhóc này đã cao lớn hơn nhiều, tay áo ống quần đều đã ngắn.

Tạ Hoài Mân nhìn thấy thằng bé rất vui vẻ, dẫn thằng bé ra ngoài ăn hàng ăn quán, lại tới hiệu may đặt cho nó vài bộ quần áo mới.

Về đến nhà, trời đã tối, bản thân mệt tới không lết nổi, tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường ngủ.

Khi tỉnh lại, sắc trời còn tối, toàn thân không chút sức lực giống như bị xe tải nghiền qua. Ngủ một giấc vì sao còn mệt hơn cả đánh trận thế này?

Tạ Hoài Mân dốc sức một phen mới đứng dậy được, vừa lẩm bẩm vừa mặc quần áo, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nửa tháng nay nàng luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, sức lức rõ ràng không đủ.

Tạ Hoài Mân ngáp một cái thật to.

Hoàng đế bị bệnh thấp khớp, nàng muốn xin nghỉ vài ngày cũng không được. Ai bảo công nhân viên chức dễ làm? Nhân viên cao cấp, ví dụ như nàng, bác sĩ của gia đình thủ trưởng, là phải đợi lệnh 24/24, công việc thoải mái mới là lạ!

Nàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Không đúng ở chỗ nào nhỉ?

Sắc trời rất tối, trong không khí có mùi cơm nước, bên ngoài truyền tới tiếng mẹ gọi con về ăn cơm.

Mấu chốt là, mặt trời đang ở phía Tây.

Liên Thành không ở trong phòng, bởi vì thằng bé ra ngoài từ sáng sớm tới chỗ Ôn sư phụ học võ. Lúc này, thằng bé sắp trở về đúng không?

Nàng, thì ra đã ngủ một ngày một đêm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất