Thân
thể Tạ Hoài Mân cứng nhắc trong nháy mắt, sau đó, nàng mạnh mẽ xoay người lại,
nhào vào lòng người kia, ôm chặt lấy đối phương.
Đôi mắt
nóng lên, chất lỏng ấm áp trào ra.
Vòng
tay của người kia vẫn ấm áp, rộng lớn, vững chắc như trong trí nhớ, hoàn toàn
bao dung nàng, ngăn cách tất cả tranh chấp của thế giới bên ngoài, tất cả tổn
thương cũng đều bị chặt đứt. Hơi thở quen thuộc kia, nhịp tim quen thuộc kia
đều chân thực hơn gấp vạn lần so với những giấc mơ.
Hai
người đều kích động đến mức run run, lại không nói được một lời, chỉ dùng toàn
bộ sức mạnh để ôm đối phương.
Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu, tìm kiếm đường nét thân thuộc trong bóng đêm.
Một đôi
mắt tràn ngập tình cảm nồng cháy nhìn chăm chú vào nàng. Tạ Hoài Mân sụt sịt
mũi, vươn tay sờ lên gương mặt hắn. Cánh tay vòng quanh thắt lưng lại tăng thêm
sức lực, gương mặt kia đè sát tới, môi nàng cảm nhận được sức nặng đã mong nhớ
từ lâu.
Xúc cảm
nóng hổi giống như một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa phủi đầy bụi bặm.
Sức lực
kia lớn đến mức gần như muốn bẻ gãy từng khớp xương của nàng, sự xâm phạm vừa
tàn nhẫn vừa dịu dàng, đầu lưỡi bá đạo vọt vào, dùng sức cắn xé, mút vào giống
như muốn hút toàn bộ linh hồn của nàng ra khỏi thể xác, giống như muốn ăn nàng
vào trong bụng. Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả sức lực đều tuôn ra,
chỉ có thể nắm lấy y phục của hắn giống như bám vào một cây gỗ mộc giữa dòng
nước, để mặc những cử động vừa nghiêm phạt lại mang theo yêu thương của hắn.
Cuối
cùng, khi rời khỏi nhau, môi đã chết lặng đến mức không còn cảm giác. Đôi môi
người kia vẫn rơi xuống trán, đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng lại trở về với đôi
môi nàng.
Lần này
là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Lưỡi
nhẹ nhàng vẽ lên viền môi nàng, cẩn thận chạm vào, đầu lưỡi khẽ đảo qua trong
miệng nàng, cuốn lấy nàng cùng nhau triền miên. Sau đó, hắn ngậm lấy môi dưới,
khẽ mút vào, một cảm giác giống như có luồng điện chạy dọc theo cột sống, khiến
toàn bộ cơ thể nàng tê rần.
Ngã về
giường từ lúc nào, không biết, quấn lấy nhau từ lúc nào, cũng không hay. Chỉ
biết chính nàng cũng đang tinh tế đáp lại nụ hôn của hắn, đang ôm lấy gương mặt
người kia, hôn lên thái dương nhiễm phong sương, hôn lên đôi lông mày nhiều năm
chưa thôi nhíu chặt, hôn lên hai mắt đầy tơ máu, rồi hôn lên cánh môi run run
của hắn.
Hơi thở
hòa quyện vào nhau, đôi môi thân thiết dính chặt, chìm đắm trong niềm vui bao
la, luyến tiếc phải chia rời dù chỉ trong giây lát.
Cơ thể
luôn căng thẳng dần dần thả lỏng trong vòng tay người kia, lòng bàn tay to lớn
mang theo những vết chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, liên tục kích thích nhưng
cơn run rẩy hạnh phúc. Nàng vươn tay ôm lấy lồng ngực rộng lớn của hắn, thân
thể sát lại gần, gần một chút, lại gần một chút, cho đến khi không còn một khe
hở, cho đến khi gần sát như chưa từng rời xa nhau.
Đôi môi
hắn rời khỏi môi nàng, dọc theo cằm, thẳng tới cổ, theo những cảm giác tê dại,
để lại từng dấu ấn. Nhìn xương quai xanh vì gầy mà hiển hiện rõ ràng, và lồng
ngực vì suy yếu mà phập phồng gấp gáp, trái tim hắn như bị siết chặt, bị kéo
thật căng, đau đớn khiến toàn thân hắn run run.
Nàng
nghi hoặc xoa xoa gương mặt hắn, hắn mạnh mẽ cúi người ôm nàng, vùi mặt lên cần
cổ nàng.
Khóe
mắt Tạ Hoài Mân nhỏ lệ, ôm lấy hắn, khẽ khàng vỗ về lưng hắn.
Một lúc
lâu sau, hai người đều đã bình tĩnh lại, lúc này mới rời xa nhau một chút.
Tiêu
Huyên kéo chăn bao lấy Tạ Hoài Mân thật kín, đè xuống, chỉ cho nàng lộ ra gương
mặt nhỏ gầy gò.
“Bí
chết được.” Tạ Hoài Mân nhỏ giọng phàn nàn.
Tiêu
Huyên há miệng cắn lên mũi nàng một cái: “Còn dám nói! Còn dám nói rồi xem ta
trừng trị nàng thế nào!”
Tạ Hoài
Mân mất hứng bĩu môi, sau đó lại nở nụ cười.
“Sao
chàng lại tới đây?”
Tiêu
Huyên dùng một tay ôm nàng, một tay vuốt tóc nàng, nằm xuống bên cạnh nàng.
“Việc
trong nhà đã xử lý xong nên tới đây đón nàng, đi tới nửa đường mới biết nàng
xảy ra chuyện.”
Tạ Hoài
Mân gối đầu lên cổ hắn, cọ cọ như một con mèo con, tìm một vị trí thoải mái nằm
ngoan ngoãn: “Em thật vui vì chàng đã đến.”
Tiêu
Huyên trong lòng tức giận, lại nhéo má nàng: “Nàng không trở về, ta không tới
tìm nàng thì sao?”
Tạ Hoài
Mân cười khanh khách, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái: “A Huyên, em yêu
chàng.”
Tay
Tiêu Huyên run lên, khẽ nghiêng người cúi đầu nhìn nàng.
Đôi mắt
to trong vắt của Tạ Hoài Mân đang dịu dàng nhìn hắn chăm chú, gương mặt nàng
còn mang theo màu phấn hồng say lòng người vì sự kích động vừa rồi, đôi môi
cũng ướt át mềm mại, cùng với một độ cong mềm mại đáng yêu.
“Tạ
Hoài Mân vốn là tên của em.” Nàng nhẹ giọng nói: “Ngày đó, Tạ Chiêu Hoa bị bọn
trẻ bắt nạt, trượt chân ngã vào hồ, em đã đi vào trong cơ thể của cô bé như
vậy.”
Tiêu
Huyên sửng sốt ngẩn người, ôm chặt lấy nàng, để nàng gối lên ngực mình, chậm
rãi kể lại chuyện cũ.
“Em vốn
cho rằng nghỉ ngơi một thời gian, rất nhanh có thể trở về. Thế nhưng một ngày
lại một ngày, sau rồi gặp được chàng. Một thời gian sau, bọn họ nói em không
trở về được nữa. Lúc đó em còn rất đau lòng, rất nhớ nhà. Nhưng rồi chính em
cũng không muốn trở về nữa.”
Tiêu
Huyên lại ôm nàng càng chặt.
Tạ Hoài
Mân hỏi: “Em biết cách giải thích của em rất kỳ quái, chàng có tin em không?”
Tiêu
Huyên cười nói: “Ta mặc kệ nàng tới thế nào, ta chỉ quan tâm nàng có đi nữa hay
không.”
Tạ Hoài
Mân vùi mặt vào lòng hắn: “Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa.”
Tiêu
Huyên ôm nàng, khẽ thở dài một tiếng.
“Đừng
khiến ta lo lắng nữa.”
“Được.”
Giọng nói Tạ Hoài Mân vang lên trong chăn.
“Đồng ý
thật nhẹ nhàng. Quen nàng sáu năm, chưa một ngày nàng không khiến ta buồn
phiền.”
Tạ Hoài
Mân cười ha ha: “Còn nhớ khi đó không, lần chàng trèo tường ấy, giờ nghĩ lại
vẫn còn thấy buồn cười.”
Tiêu
Huyên cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Nhưng ta lại nghĩ khi đó nàng rất động lòng
người.”
Tạ Hoài
Mân ngẩn người, đẩy hắn ra ngồi dậy: “Khi đó em mới chỉ là một cô bé chưa đầy
mười lăm tuổi! Lão già biến thái đáng khinh này!”
Tiêu
Huyên bịt miệng nàng lại, kéo về trong lòng, lần thứ hai dùng chăn gói kỹ.
“Kêu
cái gì, sợ người ta không biết hay sao?” Hắn vỗ một cái lên mông nàng: “Ta đáng
khinh, ta cứ sàm sỡ nàng đấy! Nàng làm gì được ta?”
Tạ Hoài
Mân buồn bực kêu một tiếng, cười khanh khách trong chăn.
“Còn
dám cười!” Tiêu Huyên giận.
Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu lên: “Chàng vào bằng cách nào?”
“Trèo
tường.” Tiêu Huyên lơ đễnh.
“Đây là
hành cung của hoàng đế Ly quốc đấy!”
Tiêu
Huyên khinh bỉ: “Hành cung cái gì, ta còn tưởng là đại viện nhà ai chứ.”
“Chàng
đấy nha.” Tạ Hoài Mân lo lắng: “Chàng cứ thế xông vào không có vấn đề gì chứ?
Dù sao ở đây cũng là địa bàn nhà người ta. Nếu có người gây rối, chàng sẽ vô
cùng nguy hiểm.”
Tiêu
Huyên lạnh lùng cười: “Nếu dám tới, ta đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn,
không mang nàng về nhất định không bỏ qua.”
Tạ Hoài
Mân không biết nên khóc hay nên cười: “Chàng thật sự không muốn sống nữa rồi,
vì sao Tống Tử Kính không ngăn cản chàng?”
“À, hắn
ấy hả.” Tiêu Huyên có chút không tiện mở miệng: “Hắn à…”
“Chàng
làm gì huynh ấy rồi?” Tạ Hoài Mân truy hỏi.
Tiêu
Huyên đành nói: “Ta còn đang nổi nóng, không cho hắn quản lý tình báo nữa, hiện
giờ hắn chỉ ở Hình bộ, ta thích đi đâu hắn không xen vào. Có điều, ta thấy hắn
đang giận dỗi, cố tình không để ý đến ta.”
“Vì
chuyện em xuống phía Nam à?”
Tiêu
Huyên vừa nghe nàng nhắc đến đã giận không thôi, dùng sức ôm cả nàng lẫn chăn:
“Nàng còn không biết xấu hổ mà nhắc tới! Nàng và hắn cấu kết với nhau làm
chuyện xấu, đầu tiên là dùng dược đánh ngã ta, còn dám lén lút chuyển ta về
cung. Vô lương tâm! Nàng làm ta tức chết!”
Vừa
nói, hắn vừa không nặng không nhẹ nhéo trên người nàng.
Tạ Hoài
Mân không đau, muốn cười lại không dám tạo ra tiếng động quá lớn, đành vùi vào
trong chăn nín cười, vừa cười vừa trốn tránh. Tiêu Huyên mất kiên nhẫn, lôi
nàng ra từ trong chăn, ôm lấy mặt nàng, hung hăng hôn lên đôi môi còn đang cười
ha hả.
Quấn
quýt một lúc lâu, gần như hết dưỡng khí mới lưu luyến rời khỏi nhau.
Tạ Hoài
Mân khẽ thở gấp, nói: “Chàng cũng đừng trách huynh ấy, tính tình người ta như
vậy, một lòng chỉ nghĩ đến toàn cục, đến thiên hạ, đến lợi ích lớn nhất.”
“Vậy
còn nàng? Trong đầu nàng toàn nghĩ cái gì?” Sắc mặt Tiêu Huyên có vẻ rất thối.
Tạ Hoài
Mân nhìn mặt đoán ý, biết tình hình trước mắt là phải nghĩ mọi biện pháp trấn
an người này. Vì vậy nàng nhẹ nhàng vỗ về cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Hiện
giờ, toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến chàng.”
Lời này
thật ra là nịnh nọt, nhưng cũng đáng hưởng thụ. Vì vậy Tiêu Huyên cũng tiếp
nhận, trong lòng vô cùng sung sướng.
Hắn cúi
đầu hôn lên trán Tạ Hoài Mân: “Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Ta đã phái người
tới Liêu quốc đón sư huynh nàng, hắn nói hắn có thể giải độc cho nàng.”
“Huynh
ấy có thể?” Hai mắt Tạ Hoài Mân tỏa sáng, hưng phấn nói: “Huynh ấy thật sự có
thể?”
Tiêu
Huyên vui vẻ nhìn gương mặt tươi cười của nàng, vuốt tóc nàng: “Ta có bao giờ
lừa nàng chưa.”
Tạ Hoài
Mân biết mình không phải chết nữa, sức lực toàn thân giống như trở về, vui mừng
ôm cổ hắn: “A Huyên, chàng yên tâm, em sẽ không chết. Hai chúng ta còn phải
sống thật hạnh phúc, tương lai còn phải sinh con cho chàng.”
Đôi mắt
Tiêu Huyên đã rưng rưng.
Tạ Hoài
Mân a lên một tiếng: “Chàng dễ cảm động thật đấy.”
Tiêu
Huyên giận, xoay người đè lên nàng dùng sức ức hiếp.
Bên
ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim kêu kỳ quái. Hai người đang vui đùa
ầm ĩ ngừng lại.
“Cái gì
vậy?”
“Là ẩn
vệ, có người tới.”
Tạ Hoài
Mân ngồi dậy, đầu lại choáng váng: “Hơn nửa đêm rồi còn ai đến nữa.”
Tiêu
Huyên cười khẩy: “Nhưng người ta không cảm thấy muộn.”
Tạ Hoài
Mân không hiểu.
Bên
ngoài đã vang lên tiếng đập cửa: “Cô nương đã ngủ chưa? Bệ hạ dẫn người đến
thăm ngài.”
Vũ Văn
Dịch?
Tạ Hoài
Mân há hốc miệng, vội vàng nhìn Tiêu Huyên. Ánh sáng trong phòng hơi tối, gương
mặt Tiêu Huyên rất mơ hồ.
Nàng
vội vàng giơ tay thề: “Trong sáng, tuyệt đối trong sáng! Nếu không…”
Tiêu
Huyên bịt miệng nàng lại.
Ngoài
cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Huyên
đi giày nhảy xuống giường, Tạ Hoài Mân đẩy hắn: “Mau mau!”
“Làm
gì?”
“Nấp
dưới giường!”
Tề đế
nổi giận: “Ta đường đường là quân chủ Tề quốc, nàng bảo ta trốn dưới gầm
giường? Tạ Chiêu Hoa, nàng khai báo rõ ràng cho ta! Nàng là thê tử ta cưới hỏi
đàng hoàng, chúng ta cũng không yêu đương vụng trộm, ta trốn cái gì? Có gì
không thể để người ta biết? Ngược lại là mấy người, đêm hôm khuya khoắt chạy
tới thăm nàng, cô nam quả nữ, hắn có ý đồ gì?”
Tạ Hoài
Mân liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, em biết, hai chúng ta yêu đương vụng trộm
hợp pháp! Vạn tuế gia, đến lúc đó ngài giải thích lý do ngài xuất hiện ở đây
thế nào? Có cuộc viếng thăm đa quốc gia nào như thế này hay sao?”
Tiêu
Huyên hùng hồn hỏi ngược lại: “Hắn biết ta? Vì sao ta không biết? Ta cũng không
biết hắn nha!”
Tạ Hoài
Mân đổ mồ hôi như mưa.
Lúc
này, cửa bị đẩy ra rầm một tiếng, Vũ Văn Dịch dẫn theo Ngô Thập Tam và mấy tùy
tùng đứng ngoài cửa.
Thấy
trong phòng xuất hiện thêm một nam tử, lại không đốt đèn, mọi người kinh ngạc
một chút. Những cung nhân thức thời đồng loạt cúi thấp đầu.
Tạ Hoài
Mân há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, ngơ ngác không nhúc nhích.
“Ngươi
là ai? Vì sao lại ở trong phòng của Tiểu Tạ?” Ngô Thập Tam phản ứng lại đầu
tiên, nhảy dựng lên muốn xông tới, bị Vũ Văn Dịch chặn lại.
Tiêu
Huyên ung dung đứng, bỗng nhìn thấy y phục của bà xã đại nhân buông lỏng, tỏa
ra hiềm nghi rất lớn, vì vậy mặc kệ ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Dịch, đi qua
dùng chăn gói Tạ Hoài Mân kỹ lưỡng, đặt nàng nằm thẳng trên giường.
Vũ Văn
Dịch vung tay lên, cung nhân phía sau chỉnh tề lập tức biến mất không còn bóng
dáng. Hắn đi vào trong phòng, Ngô Thập Tam cũng theo sát phía sau.
“Rốt
cuộc ngươi là ai? Còn không nói đừng trách bổn vương không khách khí!” Hai mắt
Ngô Thập Tam đã bốc hỏa, trong tay cầm một vật gì đó.
Tiêu
Huyên lại khinh thường liếc hắn một cái, tập trung sự chú ý vào Vũ Văn Dịch.
Tạ Hoài
Mân cũng không lo lắng Ngô Thập Tam sẽ làm Tiêu Huyên bị thương, thế nhưng nhỡ
may động tay động chân, về thể diện, cả hai nước đều không xong.
Dưới
tình thế cấp bách, nàng đột nhiên hô to: “Khoan đã!”
Ba
người đàn ông đều nhìn lại.
Tạ Hoài
Mân bày ra một nụ cười hư tình giả ý: “Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!”
Nàng
ném cho Ngô Thập Tam một ánh mắt, Ngô vương gia hừ một tiếng, lùi về sau một
bước.
Tạ Hoài
Mân nở nụ cười nói: “Anh ấy là… Anh ấy là một người bạn của tôi, nghe nói tôi
bị bệnh nên đến thăm!”
Tiêu
Huyên dùng ngữ điệu kỳ quái nói: “Đúng vậy, đặc biệt tới thăm nàng!” Còn nhấn
mạnh vào hai chữ đặc biệt.
Cái
trán Tạ Hoài Mân đổ mồ hôi, trừng mắt lườm hắn.
Vũ Văn
Dịch lạnh lùng nói: “Nếu là bạn tới thăm, vì sao lại trèo tường vào phòng mà
không đi cửa chính?”
Tạ Hoài
Mân lại cướp lời của Tiêu Huyên: “Anh ấy là nhân sĩ giang hồ, không muốn giao
tiếp với quan phủ. Bệ hạ đừng quá để ý.”
Ngô
Thập Tam chế giễu: “Thì ra là vậy.”
Sắc mặt
Tiêu Huyên lạnh như băng.
Tạ Hoài
Mân vội vàng ngắt lời: “Để tôi giới thiệu một chút.”
Ba
người đàn ông đều liếc mắt nhìn nàng khinh thường.
Da mặt
Tạ Hoài Mân dày, làm bộ không nhìn thấy.
“Vị này
chính là vạn tuế gia của triều chúng ta, vị này là Ngô vương điện hạ. Vị này
là…”
Nàng
nhìn Tiêu Huyên. Nói như thế nào bây giờ?
Tiêu
Huyên khoanh tay, chờ xem nàng giới thiệu thế nào.
Tạ Hoài
Mân cứng họng, mấy người đàn ông cũng nhìn nàng chờ xem nàng chu toàn thế nào,
không có người nào thèm mở miệng hát đệm.
Trong
chớp mắt, trong đầu nàng hiện lên một ý tưởng: Ngô
Thập Tam, Ngô vương, đứng hàng thứ mười ba.
“Tiểu Lục!”
Tạ Hoài Mân thốt ra.
Mọi
người kinh ngạc, Tiêu Huyên cũng giật mình.
Tạ Hoài
Mân hít sâu một hơi, không chút hoang mang, mỉm cười nói: “Tiểu Lục, anh ấy tên
là Yến Tiểu Lục.”
Tiêu
Huyên đã ngạc nhiên đến mức quên cả biểu hiện. Còn bà xã nhà hắn, phu nhân Tạ
Hoài Mân lại đầy ý cười, dịu dàng nói với hắn: “Tiểu Lục, mọi người phải chung
sống hòa bình nha.”
Rốt
cuộc Vũ Văn Dịch có biết thân phận của Tiêu Huyên hay không?
Tạ Hoài
Mân cười, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Có điều,
biểu hiện bên ngoài luôn phải duy trì.
Còn
nữa, bệnh của nàng thật sự rất nặng, cũng không có sức lực quan tâm nhiều như
vậy. Chính trị là chuyện của đàn ông, làm gì có chỗ cho nàng chen chân?
Đêm đó
Tạ Hoài Mân lăn qua lộn lại đến tận nửa đêm, nhất thời không chống đỡ được nữa,
vừa nói chuyện vừa dựa vào giường mơ màng ngủ.
Ngô
Thập Tam còn chưa hiểu bệnh của nàng, hoảng sợ muốn xông tới. Tiêu Huyên giành
trước một bước kéo lấy Tạ Hoài Mân ôm vào lòng, ra vẻ là người chiếm giữ.
Ngô Thập
Tam ngừng bước, oán hận nhìn Tiêu Huyên bắt mạch cho nàng, vuốt lại tóc nàng
rồi cẩn thận đặt nàng nằm xuống.
“Nàng
mệt mỏi.” Tiêu Huyên thấp giọng nói: “Để nàng ngủ một chút đi. Chúng ta ra
ngoài nói chuyện.”
Vũ Văn
Dịch từ đầu tới cuối tích chữ như vàng, vẻ mặt bí hiểm, nay cũng chỉ gật đầu,
dẫn đầu đi ra ngoài.
Thủ vệ
cầm vũ khí san sát ngoài cửa thấy đế vương bình yên vô sự đi ra đều thu hồi đao
thương.
“Thủ hạ
của bệ hạ quả thực tinh binh như mây.” Tiêu Huyên cùng đi ra, khen ngợi một
câu.
Vũ Văn
Dịch khẽ gật đầu: “Bệ hạ quá khen. Ngài từ vạn dặm xa xôi một mình tới đón Tạ
hậu, khiến trẫm kính phục không thôi.”
Ánh mắt
hai đế vương chạm nhau bắn ra những tia lạnh trong đêm tối. Hai người đều đang
cười, một người áo bào đơn giản, một người trang phục gọn gàng, nhìn không
giống trang phục đế vương, thế nhưng trên người lại phát ra khí thế vương giả
của vạn quân, bễ nghễ thiên hạ, hào hùng tự tin, cũng tuyệt đối không người
bình thường nào có thể so được.
Ngô
Thập Tam quay mặt sang chỗ khác.
Vũ Văn
Dịch nói: “Bệ hạ đến thăm vội vàng, trẫm nhất thời chưa kịp chuẩn bị, nếu bệ hạ
không chê, hãy tạm ở lại Trường Nhạc cung này, cũng tiện chăm sóc hoàng hậu
nương nương.”
Mấy
tiếng hoàng hậu nương nương hắn nói vô cùng bình thản.
Tiêu
Huyên cười, chắp tay nói: “Như vậy rất tốt. Đột nhiên tới thăm, mang tới nhiều
bất tiện cho quý quốc, mong thứ lỗi.”
“Không
dám.” Vũ Văn Dịch đáp lễ.
Ánh mắt
hai người tương giao, lộ ra ý cười thản nhiên.
Cuối
cùng, Tiêu Huyên ở lại ngay phòng sát vách của Tạ Hoài Mân. Vũ Văn Dịch biết
Tiêu Huyên mang đến không ít cận vệ, chứ đừng kể đến bao nhiêu vệ binh cải
trang ẩn nấp vào kinh thành, vì vậy hắn cũng không nhắc đến chuyện tăng thêm
thủ vệ cho Trường Nhạc cung, Tiêu Huyên cũng hiểu trong lòng.
Sắp xếp
ổn thỏa cho vị khách quý không mời mà đến, Vũ Văn Dịch khởi giá hồi cung. Ngô
Thập Tam theo hắn rời đi.
Vẻ mặt
Vũ Văn Dịch hoàn toàn thờ ơ.
Ngô
Thập Tam thúc ngựa đi theo phía sau hắn, dè dặt hỏi: “Bệ hạ viết thư từ bao giờ
vậy?”
“Trẫm
chưa viết.”
“Chưa
viết?” Ngô Thập Tam ngạc nhiên.
Vũ Văn
Dịch bực bội nhíu mày: “Ngươi không tin?”
Tâm
trạng của hoàng đế không tốt, Ngô Thập Tam cũng không dám khoa môi múa mép như
thường ngày: “Thần không dám. Thần chỉ giật mình. Chỉ mới mấy ngày Tề đế đã tới
đây, còn bỏ mặc quốc sự. Thật làm cho người ta giật mình.”
Vũ Văn
Dịch mím môi một lát mới nói: “Nếu hắn dám tới, đương nhiên có quyết tâm bình
an trở về.”
“Ý của
bệ hạ là…”
“Không
có gì.” Sắc mặt Vũ Văn Dịch hòa hoãn lại một chút: “Tạ… hoàng hậu sức khỏe
không tốt, không chịu nổi lặn nội đường xa, ta nghĩ bọn họ sẽ ở lại đây chữa
bệnh. Việc này do ngươi phụ trách, tiếp đãi cho tốt, không thể chậm trễ.”
Ngô
Thập Tam vẫn có điểm không hiểu: “Rốt cuộc phải có bao nhiêu tự tin và dũng khí
mới có thể khiến một quân chủ chạy tới đây.”
Đôi mắt
đẹp đẽ của Vũ Văn Dịch càng thêm sâu thẳm, đen hơn cả bóng đêm. Hắn than nhẹ
một câu: “Không chỉ có tự tin và dũng khí.”
Ngô
Thập Tam sửng sốt, Vũ Văn Dịch vung roi thúc ngựa chạy trước, bọn thị vệ lập
tức theo sau. Trên con đường đêm vắng vẻ, tiếng vó ngựa bằng sắt gõ lên phiến
đá đặc biệt vang dội.
Ngày
hôm sau, Tạ Hoài Mân hiếm khi nào thức dậy thật sớm, chỉ mới khẽ động đã cảm
nhận được cánh tay rắn chắc đang vờn quanh mình, ngay sát phía sau là một lồng
ngực ấm áp. Người kia ôm lấy nàng bằng tư thế bảo vệ và chiếm giữ, nhiệt độ từ
trên người hắn truyền tới cơ thể lạnh lẽo vì bệnh của nàng.
Tạ Hoài
Mân mãn nguyện khẽ thở ra một hơi, cánh tay đang ôm lấy nàng lại siết chặt hơn
vài phần.
Nàng
xoay người lại. Người kia vẫn còn nhắm mắt ngủ, bởi vì đã được tắm rửa và nghỉ
ngơi một đêm nên sắc mặt không còn tiều tụy nữa. Thế nhưng, trong ánh bình minh
sáng sủa, nàng vẫn có thể thấy rõ nếp nhăn mờ mờ trên trán và quầng thâm dưới
mắt. Khác với trong trí nhớ của nàng, gương mặt này đã hiện lên những phong
sương của năm tháng, ít đi một chút thanh xuân, nhiều hơn một chút trưởng
thành.
Tạ Hoài
Mân nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay, và cả
nhịp đập từ mạch máu.
Đây là
một con người sinh động, đang hít thở, đang ngủ yên.
Không
phải một giấc mơ.
Tạ Hoài
Mân thở dài một hơi, cười tự giễu, sau đó ôm lấy người kia, dựa sát vào lòng
hắn.
Hít sâu
từng hơi thở quen thuộc, cảm nhận sự ấm áp chỉ trong mơ mới có được, đau đớn
trên thân thể dần dần nhạt nhòa, tất cả cảm giác không thoải mái cũng tạm thời
biến mất, thời gian trở về với sự tươi đẹp như lúc ban đầu. Giống như tất cả
ngăn cách, chia ly đều chưa từng tồn tại.
Nàng
không nhịn được mà ôm càng chặt.
Người
kia bị nàng làm tỉnh giấc, giật giật thân mình, hai tay vòng quanh nàng, kéo
vào trong lòng, vững vàng ôm lấy, cằm để trên đỉnh đầu nàng, giống như đang ôm
một cái gối ôm lớn.
Tạ Hoài
Mân cười ha ha trong lòng hắn.
Tiêu
Huyên lôi nàng ra, giữ chặt cằm nàng, vươn tới trước hôn nàng.
Môi hắn
nhẹ nhàng và mềm mại, những sợi râu mới mọc đâm vào mặt nàng vừa tê vừa ngứa,
ngược lại khiến nàng càng cười lớn tiếng hơn.
Tiêu
Huyên không hài lòng hừ một tiếng, xoay người đè nàng lại, hôn càng sâu hơn.
Tạ Hoài
Mân không cười nổi nữa, bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, toàn thân như nhũn ra.
Sáng sớm đã bị kích thích như thế đúng là không chịu nổi.
Đợi đến
khi hai người rời xa nhau, Tạ Hoài Mân chỉ có thể nhắm mắt thở dốc.
Tiêu
Huyên trìu mến nhéo mũi nàng: “Chơi xấu!”
“Rõ
ràng là chàng chơi xấu.” Tạ Hoài Mân lẩm bẩm: “Chàng ức hiếp em.”
Tiêu
Huyên nhào tới cắn lên cổ nàng mấy cái, Tạ Hoài Mân kêu lên một tiếng rồi lại
cười.
Náo
loạn một lúc, bỗng nhiên nghe được một tiếng ọc ọc.
Tạ Hoài
Mân đỏ mặt.
Tiêu
Huyên hôn một cái lên mặt nàng: “Tiểu Hoa của chúng ta đói bụng rồi. Lục Tụ.”
Lục Tụ
đã dẫn người chờ ở ngoài từ lâu, nghe được gọi, thở phào một hơi, lên tiếng đáp
lời rồi tiến lên thay y phục cho hai người.
Tiêu
Huyên không cần người khác phục vụ, tự tay vắt khăn mặt lau mặt cho Tạ Hoài
Mân.
Tạ Hoài
Mân cảm thấy xấu hổ, thế nhưng lại không từ chối được sự nhiệt tình của Tiêu
Huyên, đành tiếp nhận sự phục vụ tận răng của hắn. Lục Tụ và mọi người ở bên
cạnh nhìn, vừa kinh ngạc vừa ước ao, không khỏi cười, cười đến mức mặt Tạ Hoài
Mân đỏ ửng.
Đã lâu
tâm trạng Tiêu Huyên chưa từng vui sướng như thế, hoàn toàn không để ý đến ánh
mắt của người khác. Hắn dịu dàng giúp nàng lau mặt, mặc quần áo, sau đó cầm lấy
nước định giúp nàng chải đầu.
Tạ Hoài
Mân hoảng hốt, vội vàng nói: “Không cần chàng làm!”
Thế
nhưng Tiêu Huyên dùng sức đè vai nàng lại, nâng tóc nàng lên lập tức chải
xuống.
Tạ Hoài
Mân nghẹn một hơi.
Tiêu
Huyên giơ tay lên, nhìn thấy trên lược quấn quýt một đám tóc rụng.
Không
khí trong phòng nhất thời lặng như tờ.
Tạ Hoài
Mân không dám thở mạnh một hơi.
Trong
miệng Tiêu Huyên cuồn cuộn sôi trào khí huyết nhưng hắn cố sức nhịn xuống: “Từ
khi nào?”
Tạ Hoài
Mân bình thản cười cười: “Sức khỏe không tốt, rụng tóc là chuyện bình thường,
cũng không có gì kỳ quái. Chàng đừng quá để ý.”
Tiêu
Huyên không nói gì, ánh mắt thâm sâu tựa biển. Hắn chậm rãi giơ tay lên, chiếc
lược trong tay như nặng đến nghìn cân. Tạ Hoài Mân lo lắng chờ đợi, sợ hắn nổi
giận. Mà hắn chỉ tiếp tục chải đầu cho nàng. Có điều, động tác trở nên mềm nhẹ,
cẩn thận không gì sánh bằng.
Tạ Hoài
Mân nhìn qua tấm gương đồng, cuối cùng thở dài một hơi.
Ăn sáng
xong, lại uống thuốc, nhìn thời tiết tốt, Tiêu Huyên dẫn Tạ Hoài Mân ra ngoài
ngồi hóng gió.
Cũng
may bọn Lục Tụ thức thời, làm việc xong lập tức lùi ra rất xa, để lại cho hai
người đủ không gian.
Trường
Nhạc cung là hành cung, kiến trúc đặc biệt tinh xảo, khác lạ, đình đài lầu các,
cầu nhỏ cong cong, nước chảy uốn lượn, hoa hoa cỏ cỏ, ý thơ lộ ra khắp nơi.
Cuối thu, trời trong, gió nhẹ, ánh mặt trời bao phủ vô cùng ấm áp. Đầu cành có
đôi chim non hót ríu rít.
Tạ Hoài
Mân tựa đầu trong lòng Tiêu Huyên, cầm lấy bàn tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏi
chuyện trong những năm gần đây.