Đêm qua
quá nửa, vui thích đã ngừng. Thâm cung vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng hít thở từ
nơi đó.
Thân
thể Tạ Hoài Mân chưa khôi phục hoàn toàn, từ lâu đã tựa vào lòng Tiêu Huyên ngủ
say. Tiêu Huyên khẽ khàng ôm lấy nàng, lại chưa ngủ.
Hắn
nhạy cảm nghe được từ phía Tây Nam truyền đến tiếng xôn xao rất nhỏ.
Hắn cúi
đầu nhìn người trong lòng một chút, nhíu mày, không quên cẩn thận chuyển nàng
sang gối đầu, kéo chăn đắp kín cho nàng. Tạ Hoài Mân ngủ say sưa, hồn nhiên
không phát hiện, trở mình một cái, tiếp tục nằm mơ.
Tiêu
Huyên cười dịu dàng, vuốt tóc nàng rồi mới đứng dậy xuống giường.
Vinh
Khôn đang chờ bên ngoài, thấy Tiêu Huyên đi ra, vội vàng bước tới trước quỳ
xuống.
“Chuyện
gì?” Vinh Khôn đầy đầu mồ hôi lạnh, sợ đến mức run run.
“Rốt cuộc
xảy ra chuyện gì?” Tiêu Huyên mất kiên nhẫn quát.
Vinh
Khôn nói: “Bệ hạ bớt giận. Lục phi… Sân của Lục phi có hỏa hoạn.”
Trong
mắt Tiêu Huyên ánh lên sự sắc bén, đi nhanh ra ngoài. Vinh Khôn vội vàng ôm áo
choàng đi theo phía sau phủ thêm cho hắn.
Mấy
tiểu viện ở ngoại đình đã bị thị vệ chữa cháy bao quanh, ánh lửa chiếu sáng cả
khuôn viên của sân. Lửa đã bị dập gần tắt, nhưng mấy căn phòng đã gần như cháy
sạch, mái ngói và gạch đá ở khắp nơi.
“Người
đâu?”
Dẫn đầu
cấm quân đáp: “Phát hiện một thi thể nữ đã cháy đen, có điểm giống Lục phi,
nhưng chưa thể xác nhận. Nhân thủ cũng đã được kiểm kê, không thiếu một người,
chỉ có Lục phi biến mất.”
Lúc này
Tiêu Huyên cũng đã nhìn thấy cỗ thi thể kia đang được nâng ra, bị thiếu cháy
đến mức chỉ nhìn ra hình người đại khái.
Nha
hoàn và bà thím hầu hạ Lục Dĩnh Chi đang quỳ bên cạnh, sợ đến mức run rẩy, khói
bụi trên mặt bị nước mắt rửa trôi thành hai hàng.
“Vì sao
lại bốc lửa?”
Bà thím
kia run run nói: “Bếp lò đang đun bữa ăn khuya, không cẩn thận đánh đổ. Lúc đó
bếp lò được đặt rất gần giường, lập tức bén lửa lên màn. Nương nương đang nghỉ
trên giường…”
Tiêu
Huyên liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, không nói gì.
Vinh
Khôn hỏi: “Bệ hạ, vậy Lục phi…”
“Ấn
theo…” Tiêu Huyên suy nghĩ một chút: “Ấn theo lễ của quý phi mà hậu táng đi.”
Quan
viên lễ bộ nhận lệnh.
Tiêu
Huyên cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tống Tử
Kính đang ở bên ngoài chờ hắn. Hai người đi rất gần, Tiêu Huyên nhẹ giọng nói:
“Không ngờ khiến cô ta giành trước một bước.”
Tống Tử
Kính thấp giọng hỏi: “Có cần đuổi theo không?”
Tiêu
Huyên trầm mặc trong chốc lát: “Quên đi.” Hắn cảm thán một tiếng: “Để cô ta đi
đi. Ngươi giám sát cẩn thẩn một chút là được.”
Trở lại
tẩm cung, Tạ Hoài Mân còn đang ngủ, gương mặt an tường thơ ngây, làm cho người
ta nhìn vào đã cảm thấy nhẹ nhàng bình thản.
Tiêu
Huyên dịu dàng mỉm cười, cởi giày lên giường, lại kéo nàng vào lòng.
Tạ Hoài
Mân nửa tỉnh, ở trong lòng hắn hít sâu một hơi.
“Hơn
nửa đêm rồi còn chạy đi đâu? Cả người ám mùi gì thế này?”
Tiêu
Huyên không đáp, chỉ thương yêu hôn lên trán nàng.
Sự biến
mất của Lục Dĩnh Chi chỉ khơi dậy một cơn sóng nhẹ, rất nhanh đã tan biến. Cái
chết của một người đã thất thế quả thật không được mấy ai quan tâm. Một chuyện
lớn khác trong triều càng được quan tâm hơn là hoàng đế lại lên triều sớm và
hoàng hậu lành bệnh.
Ngày
giỗ thái hậu, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Tạ hoàng hậu nghe tiếng đã lâu từ
xa xa. Thật ra không tuyệt sắc khuynh thành như đồn đại, có điều lại đoan
trang, hòa nhã, vô cùng thân thiện.
Cũng
chính trong ngày ấy, Dương phi và mấy phi tần khác dâng tấu xin được ra cung
nhập quan tu hành, cầu phúc cho đế hậu và thiên hạ. Trong tiếng nghị luận ồn
ào, hoàng đế chỉ than thở luyến tiếc một câu rồi cũng đồng ý.
Dương
Khả Nhi tạ ân lui ra, bước qua trước mặt chúng thần, bỗng nhiên nhìn thấy một
bóng dáng quen thuộc trong đám người. Gương mặt vốn nghiêm trang của nàng đột
nhiên mang vẻ kinh sợ.
Tên
đáng ghét này, thế mà lại dám trà trộn vào đây!
Thanh
niên anh tuấn kia lại thản nhiên nhếch miệng cười với nàng, lộ ra hàm răng
trắng bóc.
Dương
Khả Nhi đỏ bừng mặt, cũng mặc kệ lễ tiết, rảo bước thật nhanh dưới cái nhìn của
mọi người.
Đây chỉ
là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ. Ngày tháng cứ thế dần dần qua đi.
Mùa thu
kết thúc, mùa đông đã tới, Tạ hoàng hậu lẩm bẩm nói cái gì mà nàng tới thế giới
này đã sáu năm, hôm nay có xe, có nhà, có chồng, không làm thất vọng tổ tông họ
Tạ.
Hoàng
đế chỉ có một người vợ là hoàng hậu, vì vậy dân gian lại bắt đầu dựng kịch,
khởi xướng câu chuyện tình yêu giữa đế hậu.
Gì mà
định chung thân trong chốn nguy nan, gì mà sát cánh ngàn dặm đoạt giang sơn, gì
mà ba nghìn chỉ sủng ái một, gì mà một lòng vĩnh viễn không đổi.
Tạ
hoàng hậu nghe xong cười không ngừng. Tính tính nàng tốt, không kiêu ngạo, từ
cung nhân đến triều đình mệnh phụ đều rất thích nàng.
Tuy
nhiên, cũng có người nói hoàng hậu đố kị, buộc hoàng đế bỏ những phi tử khác,
can thiệp triều chính. Lời này để hoàng đế nghe được, muốn bắt mấy văn nhân
kia.
Sau đó
chính hoàng hậu đã ngăn cản.
“Văn
nhân cái gì cũng sợ, chỉ không sợ rơi đầu. Chàng giết bọn họ, bất kể trước đây
bọn họ làm sai cái gì đều sẽ giúp bọn họ mang danh trung dũng. Đối phó với văn
nhân, chúng ta đương nhiên phải dùng biện pháp của văn nhân.”
Hoàng
hậu nói, không phải bọn họ muốn góp một phần sức lực vì quốc gia đấy sao? Nay
không phải chúng ta đang phát động toàn quốc phổ cập giáo dục đấy sao, để bọn
họ đi trợ góp phần vào lực lượng giáo viên là được, cái này gọi là vỏ quýt dày
có móng tay nhọn.
Sau lại
có người nói hoàng hậu ác độc, hãm hại văn nhân, có điều, khi đó đế hậu đã
không thèm để những lời đồn thổi đó trong lòng nữa.
Năm mới
có rất nhiều chính sách mới, trong đó có một cái là cải cách khoa cử, ngoài văn
võ còn có thêm hai khoa một quản lý một công nhân, sau này hàng năm Đông Tề có
bốn trạng nguyên. Triều đình ngoại trừ mở rộng giáo dục còn xây mới trường học,
hoàng hậu nói, chờ thời cơ chín muồi có thể miễn hết bó buộc, như vậy người
người có thể đi học.
Ồn ào
nhộn nhịp, năm mới đã qua, tuyết tan, mùa xuân cũng tới. Hoa đào, nở rộ.
Rừng
đào trong cung hiện giờ đẹp không sao tả xiết.
Hoàng
hậu thường xuyên mời những tài tử mới được đề cử vào cung uống trà trò chuyện,
trong số đó còn có không ít nữ tử. Nghe nói, cứ như vậy, còn thúc đẩy không ít
chuyện tốt.
Yến
tiệc nhiều, hoàng hậu cũng béo lên vài phần.
Hoàng
đế vui mừng, trọng thưởng đầu bếp.
Đầu
xuân còn có một việc, chính là Trường Trữ công chúa ở góa nhiều năm cuối cùng
cũng tìm được một phò mã thích hợp, gả đi xa xa phía Tây. Mới đầu người ta nói
hoàng hậu không thích đại trưởng công chúa nên mới gả nàng ra khỏi kinh. Có
điều, người trong cung đều không thích Trường Trữ công chúa, nàng rời kinh, mọi
người đều cảm thấy may mắn. Hoa đào nở đến giờ đều đã tàn gần hết, để lại trên
cây những quả xanh mượt mà. Đợi tới mùa hè chính là một đám quả ngọt mọng nước
đúng không?
Tạ Hoài
Mân tự động chảy nước miếng, vậy mà trong dạ dày lại cảm thấy một cơn buồn nôn.
Mấy
ngày trước, trong khi đang căng thẳng vì tưởng rằng ăn nhiều quá nên đầy bụng,
cuối cùng nàng cũng phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu
Huyên đang ở trong phòng phê duyệt tấu chương.
Tạ Hoài
Mân đẩy cửa đi vào, nụ cười tràn ngập vui sướng và mong ngóng.
“Chồng
yêu, em có một tin tức tốt.”
Hết quyển 4
~ Kết thúc chính văn ~