Cơm
nước tắm rửa xong xuôi, tôi và Vân Hương ngồi bên lò sưởi sưởi ấm, tôi kể
chuyện cho cô ấy nghe để giết thời gian.
Hôm nay
đang kể đến chuyện Dương Tiêu dụ dỗ Kỷ Hiểu Phù, một người là nữ hiệp phái Nga
Mi trong sáng thuần khiến, một người là hộ pháp tà giáo mưu mô xảo quyệt, một
người là thiếu nữ như hoa tuổi xuân phơi phới, một người là ông chú trung niên
từng trải bể dâu.
Vân
Hương đặt câu hỏi: “Họ kém nhau bao nhiêu tuổi ạ?”
Tôi
nói: “Căn cứ theo nghiên cứu của thế hệ sau, Dương Tiêu ít nhất phải nhiều hơn
Kỷ Hiểu Phù mười tuổi.”
Vân
Hương nói: “Trâu già gặm cỏ non?”
Cô nàng
này theo tôi một thời gian, cũng học được mấy phần công lực.
Tôi
khoa tay múa chân, nước miếng văng tứ tung: “Hơn nữa, những nhà nghiên cứu còn
cho ra một kết luận đáng tin cậy: có lẽ năm đó, giữa Dương Tiêu và Diệt Tuyệt
sư thái của phái Nga Mi có chuyện mờ ám.”
“Đó
chẳng phải là một lão thái thái mặt đầy nếp nhăn sao?” Vân Hương ngạc nhiên kêu
lên.
Tôi vội
vàng lắc đầu: “Đó là vì lão Kim không thích nàng đấy thôi. Thật ra nàng không
phải bác gái! Nàng là ngự tỷ*! Là ngự tỷ đấy!!!”
*
Ngự tỷ: ý như đàn chị xã hội đen.Vân
Hương bị tôi dọa đến ngây người: “Nhưng tính cách của nàng nóng nảy, lòng dạ
cũng không tốt.”
“Đó là
vì bị Dương tả sứ chọc tức giận nên đến thời kỳ mãn kinh sớm!”
Đang
thảo luận sôi nổi, chợt nghe bên ngoài viện có tiếng loảng xoảng, sau đó là
tiếng một người đàn ông kêu lên đau đớn: “Ai nha…”
Tôi và
Vân Hương nghiêng tai lắng nghe. Tôi hỏi cô ấy: “Sáng sớm nay tôi mang hai cái
bàn cắm kim ra bờ tường phơi nắng, sau đó cô đã lấy vào chưa?”
Vân
Hương nói: “Chưa ạ.”
Tôi
nói: “À…”
Cửa bị
đẩy rầm một cái, Tạ Chiêu Anh đầu đầy bụi đất, áo quần lôi thôi chạy ào vào,
hai mắt bốc lửa.
Vân
Hương nhảy dựng lên: “Nô tỳ đi châm trà.” Lòng bàn chân như bôi dầu.
Tôi
cười hì hì: “Nhị ca, gần đây thế nào? Cuộc sống có gì khó khăn không? Nếu có
khó khăn ca nhất định phải nói nha, nếu không có khó khăn, muốn tạo khó khăn
cũng phải nói đấy…”
Tạ
Chiêu Anh vỗ phịch một tay lên bàn, hoa quả trên bàn nảy cả lên.
Tạ
Chiêu Anh bỗng ôm lấy tay, gào lên: “Mau mau! Mau nhổ cái kim ra! Ca ca của
muội sắp thành con nhím tới nơi rồi!”
Náo
loạn một phen, nửa tiếng sau mới giúp anh ta nhổ toàn bộ kim trên người ra.
Tôi rót
một chén trà cho Tạ Chiêu Anh lúc này toàn thân đang tỏa ra tức giận, bắt đầu
trách mắng anh ta: “Ca không thể thế này mãi được. Nếu thích Phỉ Hoa tỷ, vậy
yên ổn tìm công việc mà làm đi, kiếm một ít công trạng. Nói không chừng lúc đó
Tần gia người ta nhìn thấy ca có tiền đồ, lại đồng ý gả con gái cho cũng nên.”
Tạ
Chiêu Anh uống trà: “Chuyện của ta muội đừng quản.”
Tôi
cười khẩy: “Cha mẹ còn không quản, muội quản làm gì? Sự sa đọa của ca chỉ càng
làm nổi bật sự chăm chỉ, tiến bộ của muội thôi.”
Tạ
Chiêu Anh uống hết một chén trà, nhìn quanh: “Có gì ăn không?”
Tôi bới
chậu than, lộ ra mấy củ khoai nướng. Tôi cũng có chút đói bụng, cùng anh ta bóc
vỏ ngồi ăn.
Tạ
Chiêu Anh nhồm nhoàm nói: “Mùi vị không tệ, vừa chín tới. Trước đây khi ta ở
trong quân…” Anh ta nghẹn lại một chút: “Trước đây khi ta còn đến trường, muốn
ăn khoai lang đều phải tự mình lén nướng.”
Tôi
cười: “Nói cứ như Tạ gia ngược đãi ca lắm vậy, ăn một củ khoai cũng phải lén
lút. Vậy ca nướng thế nào?”
Tạ
Chiêu Anh nói: “Trong học đường, thừa lúc tiên sinh không chú ý, trộm vùi vào
trong chậu than. Chờ tan học lại đào ra.”
Tôi
không nói gì: “Vậy mà không nghẹn chết sao?”
Tạ
Chiêu Anh ăn no, uống hết ấm trà hoa nhài của tôi, phủi tay bỏ đi.
Tôi gọi
anh ta lại: “Nhị ca, muội có việc muốn hỏi ca.”
“Nói
đi.”
“Bình
thường nhị ca lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tạ
Chiêu Anh nhìn thẳng vào tôi: “Muội muốn làm gì?”
Tôi
khua tay: “Đừng có căng thẳng như thế, ai chẳng có lúc túng thiếu. Dạy muội mấy
chiêu đi.”
Đôi mắt
hoa đào xinh đẹp của Tạ Chiêu Anh nghiêm túc nhìn tôi, sau đó anh ta vươn tay,
nhéo gương mặt tôi một cái, cười vô cùng gian xảo: “Tiểu cô nương nha, thật
ngây thơ nha, học đòi mưu mô nha, chưa đủ trình độ nha ~~~”
Sau đó,
anh ta buông ra, vỗ tôi một cái: “Đi thôi, cướp của người giàu chia cho người
nghèo!”
“Cái
gì?” Tôi giật mình.
Tạ
Chiêu Anh cười gian: “Không phải muội thiếu bạc sao? Ta đưa muội đi tìm bạc.”
Vì vậy,
trong đêm không trăng, gió lớn, một ngày rất thích hợp để trèo tường đột nhập,
tôi theo Tạ Chiêu Anh đi trộm tiền của chính nhà mình. Đây là hành vi có tội
danh nặng nhất trong hai mươi mốt năm tôi sống, nhưng tôi lại cảm thấy một sự
kích động và hưng phấn trước nay chưa từng có.
Tạ
Chiêu Anh quen tay hay việc, chỉ dẫn tôi đi những con đường hẻo lánh mà ban
ngày cũng không phát hiện được. Khoảng mười phút sau, anh ta đưa tôi tới bên
dưới một tòa lầu các.
Tôi
ngửa đầu nhìn lên: “Nhị ca, sao muội thấy chỗ này quen quen?”
Tạ
Chiêu Anh nói: “Đương nhiên muội thấy quen, đây chính là Tàng Thư các nhà chúng
ta.”
“Nhưng
nhị ca nói chúng ta đi kiếm tiền…”
“Xuỵt!”
Anh ta bịt miệng tôi: “Cứ đi theo ta là được.”
Tạ
Chiêu Anh rút cây trâm khều khều trong ổ khóa một lúc, ổ khóa kêu cạch một
tiếng rồi mở ra.
Tôi
khen ngợi: “Bravo!”
Tạ
Chiêu Anh: “Cái gì?”
Tôi
phiên dịch: “Tay nghề tuyệt lắm.”
Tạ
Chiêu Anh đắc ý. Anh ta đi vào Tàng Thư các, khom lưng, lục lọi gì đó trong
bóng đêm. Tôi chỉ nghe thấy cạch một tiếng, thứ gì đó mở ra, sau đó Tạ Chiêu
Anh kéo một tấm gỗ lên. Thì ra Tàng Thư các còn có tầng hầm.
Chúng
tôi đi xuống cầu thang. Tạ Chiêu Anh thắp lên một ngọn lửa nhỏ, tôi nhìn bức
tường đá xung quanh, ẩm ướt, đầy rêu xanh, có chút cảm giác cổ quái. Nơi này
không giống hang giấu kho báu của Alibaba mà giống căn phòng bí mật trong Harry
Potter.
Đi
khoảng hai phút, tới cuối bậc thang, Tạ Chiêu Anh thắp sáng một ngọn đèn.
Chúng
tôi đang ở trong một căn hầm rộng khoảng hai mươi mét vuông, ở đó có một chiếc
bình lớn bụi bặm bốc mùi
(mùi nấm mốc quỷ dị chính từ chỗ
này tỏa ra), còn có vài thùng rượu, và một đống lớn những thứ tạp
nham không còn nhận ra nguyên trạng.
Tôi tức
giận đến mức run run: “Đây… Đây là… Đây là bạc mà ca nói?”
Tạ
Chiêu Anh ở chỗ kia lại không biết giở trò gì, một bức tường cạch cạch trượt
ra, lộ ra một cái cổng tò vò đen ngòm. Tạ Chiêu Anh giơ ngọn đèn trong tay lên,
tôi lập tức nhìn thấy bên trong có ánh váng rực rỡ.
Nhất
thời, chân tôi như nhũn ra. Tôi kéo tay áo Tạ Chiêu Anh: “Nhị ca, cha chúng ta,
không phải tham quan đấy chứ?”
“Cái
gì?” Tạ Chiêu Anh hỏi.
Tôi chỉ
vào căn phòng đầy châu báu: “Ông ấy, ông ấy, ông ấy chỉ là một thái phó, lương
tháng được bao nhiêu?”
Tạ
Chiêu Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, túm lấy vai tôi, dùng sức lắc như
đang sàng gạo: “Cha chúng ta là Văn Bác hầu! Văn Bác hầu! Là vạn hộ hầu! Tạ gia
chúng ta bên ngoài còn có trang viên và điền trang ngự ban, hàng năm đều có
dâng lễ!”
Suýt
chút nữa tôi đã bị lắc đến tay chân rời ra, vội vàng kêu: “Đã biết! Đã biết!”
Tạ
Chiêu Anh bỏ tôi lại đi tìm ngân phiếu.
Tôi cầm
lên hai trăm lượng, sau đó đánh giá những châu báu, đồ cổ xung quanh. Phần lớn
bọn chúng đều đã phủ một lớp bụi, kết mạng nhện, rõ ràng là vật báu vô giá lại
bị giấu vào đây mốc meo, mục nát. Ông Tạ thật không biết thương hương tiếc
ngọc.
Tôi nỉ
non: “Gần như có thể nghe được tiếng khóc của bọn nó ấy chứ…”
Tạ
Chiêu Anh đang vội vàng vơ vét của cải, không thèm quay đầu: “Cũng bình thường.
Một tiểu thiếp của Tạ lão thái gia làm sai chuyện, bị lão thái phu nhân nhốt
vào căn phòng phía trước, cuối cùng chết ở đây.”
Đúng
lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới từ bóng tối, lông tóc tôi dựng đứng cả lên,
hét lên một tiếng rồi nhảy đến phía sau Tạ Chiêu Anh.
Một thứ
gì đó bị tôi chạm vào, rơi trên mặt đất. Tôi nhặt lên xem.
“Ở đây
có một quyển sách này.” Tôi đọc: “Thu Dương bút lục?”
Tạ
Chiêu Anh xoay phắt người lại, giật lấy quyển sách từ trong tay tôi: “Thu Dương
bút lục? Thì ra thật sự ở đây?!”
Tôi
hỏi: “Đây là cái gì?”
Tạ
Chiêu Anh nói: “Là ghi chép của y thánh Trương Thu Dương. Ghi lại kiến thức cả
đời ông ấy, là một quyển y kinh thất truyền đã lâu.”
“Y
kinh?” Ánh mắt tôi sáng lên, lại giật quyển sách về.
Quyển
sách này không biết dùng vật liệu gì để tạo thành, trong hoàn cảnh tồi tệ thế
này vẫn không bị tổn hại gì nhiều. Cuốn sách không quá dày, nhưng trang giấy
cực kỳ mỏng, bên trên là chữ nhỏ dày đặc, còn có một sơ đồ cơ thể người mà theo
tôi thấy thì tỉ lệ vô cùng chuẩn xác.
Tôi
nuốt nước miếng vừa chảy xuống: “Sách này cho muội được không?”
Tạ
Chiêu Anh cười nói: “Dù sao để đây cũng phí của trời, muội cầm về đọc cũng tốt.
Chỉ là, sách này muội không chỉ phải giữ gìn cẩn thận mà còn không được cho
người khác biết. Bên ngoài có rất nhiều người đang tìm quyển sách này, là thứ
không ít người đang tranh giành.”
Tôi vội
vàng nhét quyển sách vào lòng, lại hỏi: “Quyển sách quý giá như thế, sao lại ở
chỗ này?”
Tạ
Chiêu Anh nói: “Trương thánh thủ và lão thái gia có chút giao tình. Năm đó, khi
ông ấy gặp nạn, lão thái gia từng dùng hết toàn lực cứu giúp, tiếc rằng không
cứu được. Ta nghĩ khi đó Trương thánh thủ đã giao quyển sách này cho lão thái
gia bảo quản. Mấy năm nay vẫn nghe nói quyển sách này ở trong nhà chúng ta, vô
số kẻ tới trộm đều tay không ra về, thì ra là đang ở đây.”
Tôi
nói: “Đại khái bọn chúng đều cho rằng Tạ gia sẽ cất cuốn sách này ở nơi kín
đáo, sạch sẽ, ai ngờ lại bị vứt bỏ trên mặt đất.”
Tôi
ngửi ngửi cuốn sách, bên trên thật sự có mùi của đồ cổ.
Có
quyển y học thánh kinh này, lần đầu tiên tôi cảm thấy nhiệt tình với y học,
thời gian rảnh rỗi đều cầm nó đọc, còn góp mặt một đống lớn tài liệu liên quan.
Bố tôi – không phải ông Tạ, mà là bố tôi ở trong thế giới trước – nếu nhìn thấy
tôi chăm chỉ như thế này, nhất định sẽ cảm động đến mức lập tức thắp hương cảm
ơn tổ tông.
Thế
giới này dù sao cũng không phải thế giới trước của tôi, có một số loại thực vật
và động vật tôi không biết. Tôi xem đến chỗ nào không hiểu lại đi hỏi Tống Tử
Kính. Tôi hỏi cái gì anh ta trả lời cái đó, chưa bao giờ hỏi tôi lý do, là một
người rất thông minh.
Ca tẫn
đào hoa
Đệ nhất
quyển: Thâm đình thiên