Chương 7. Phụ lục
Tôi là Trình Tử Sơ, và tôi thích Từ Tử Hàng.
Nhưng tôi không biết tình cảm đó bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ là từ hồi cấp hai, khi tôi bị trẹo chân và anh cõng tôi suốt quãng đường từ trường về nhà.
À đúng rồi, hồi cấp hai chúng tôi học chung trường, chỉ là anh thuộc khối cấp ba.
Lúc đó anh rất nổi tiếng trong trường – đứng đầu khối, cao ráo, đẹp trai, học giỏi, là mẫu hình được các cô gái mến mộ nhất.
Hồi đó có rất nhiều người thích anh, nhưng chỉ có tôi được ăn cơm cùng anh mỗi ngày, cùng đi học và về nhà.
Sau khi anh xuất ngoại, tôi buồn suốt một thời gian dài, vì phải mất hai năm nữa mới gặp lại anh. Nhưng anh vẫn gọi điện cho tôi mỗi ngày, dù phần lớn nội dung xoay quanh việc học hành của tôi, tôi vẫn rất vui.
Suốt thời đại học, tôi chưa từng yêu ai. Khi Trừng Tử hỏi tôi thích kiểu người như thế nào, tôi trả lời: “Giống Từ Tử Hàng ấy.”
Sau khi anh ấy trở về nước, tôi luôn muốn tìm cơ hội để tỏ tình, nhưng vẫn hơi nhát gan, sợ anh từ chối và sẽ không còn đối xử tốt với mình như trước nữa.
Thật sự rất bối rối.
May mắn thay, người mà tôi thích cũng thích tôi.
À đúng rồi, quên chưa nói, bây giờ anh ấy là chồng tôi, và là bố của nhóc "Củ Cải".
-
Tôi là Từ Tử Hàng, hàng xóm của Trình Tử Sơ.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi mới mười tuổi, lúc đó cô bé còn chẳng hiểu gì cả, giống như một củ cải nhỏ.
Mẹ tôi bảo rằng trước đây bà cùng bố mẹ của Trình Tử Sơ là bạn đại học, nên dặn tôi phải chăm sóc tốt cho Trình Tử Sơ.
Từ đó, tôi có thêm một cô em gái.
Có lẽ tình cảm của tôi dành cho cô ấy bắt đầu từ khi cô viết thư tình cho tôi hồi cấp hai. Lúc đó tôi không hiểu rõ tâm tư của các cô gái nhỏ, chỉ nghĩ rằng cô ấy làm vậy vì thấy vui. Ngoài mặt thì tôi chê cô viết dở, bảo văn phong của cô có thể dọa chạy người khác, rồi nghiêm túc giảng đạo cho cô một trận. Thực ra, chắc cũng vì sợ cô ấy sẽ viết thư cho người khác.
Cũng từ thời điểm đó, tôi nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho cô ấy không chỉ đơn thuần là tình anh em nữa. Nhưng tôi không thể đồng ý ngay được.
Cô ấy còn nhỏ, tôi phải đợi cô ấy lớn lên, rồi sau đó nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy.
Trong khoảng thời gian này, tôi phải giữ cô ấy cẩn thận, không để ai nhanh chân hơn mình.
Việc xuất ngoại nằm ngoài dự đoán của tôi, ban đầu tôi không định đi. Nhưng mẹ tôi bảo rằng cô bé ngày càng ưu tú, nếu muốn cưới cô ấy, tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hơn nữa, tôi cũng có chút ích kỷ: muốn cô ấy nhận ra tình cảm của mình dành cho tôi. Nếu rời xa một thời gian, có lẽ cô ấy sẽ nhớ tôi.
Sau khi trở về nước, tôi thử bước một bước, nhưng hình như đã khiến cô ấy hoảng sợ, cả tuần liền không liên lạc với tôi, còn đi tụ tập với người theo đuổi cô ấy – tất nhiên là tụ tập nhóm đông người, nhưng tôi vẫn hơi bực mình.
Khi tôi cõng cô ấy về nhà, tôi đã nói một câu: “Anh muốn ở bên em.” Nhưng cô ấy ngủ rồi, không nghe thấy.
Nhìn cô gái nhỏ dần trưởng thành và ngày càng xinh đẹp, tôi nhận ra rằng mình cần phải hành động nhanh hơn.
Trong buổi tụ họp, Vương Dương không ngừng cổ vũ tôi. Khi về đến xe, tôi hôn cô ấy, hóa ra cô gái nhỏ cũng thích tôi.
Sáu tháng cô ấy ra nước ngoài, tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chỉ có thể dồn hết tâm trí vào công việc.
Nhưng, Trình Tử Sơ thậm chí không báo trước với tôi rằng cô ấy sẽ về sớm. Khi nhìn thấy cô ấy ở nhà, trái tim tôi như bị lấp đầy bởi điều gì đó. Tôi muốn cô ấy trở thành vợ mình.
Cuối cùng, chúng tôi kết hôn và có một đứa con đáng yêu.
Bây giờ, tôi là chồng của Trình Tử Sơ, và là bố của con cô ấy.
(Hết)