Chương 31: Linh Mộc Mục Nát!
"Thì ra là thế." Chu Nguyên khẽ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, cũng không biết là tin hay không tin.
"Bởi vì nhiều yếu tố mà đúng là trong nhà ta có mấy khối linh mộc mục nát."
Chu Nguyên phân phó nhi tử vài câu, để đối phương đi lấy vài đoạn linh mộc từ trong kho hàng phía sau viện tới đây. Nhìn về ngoài, những gốc linh mộc này khá là tả tơi, bên trên còn tản ra mùi thối rữa khó chịu.
"Nếu Lục tiểu huynh đệ muốn, có thể lấy đi. Chỉ là trồng linh mộc so với linh thực bình thường thì phải bỏ ra nhiều công sức nguyên vật liệu, mặc dù mấy khúc linh mộc này đã mục nát, nhưng vẫn còn chút giá trị. Hai linh thạch ba khúc linh mộc, Lục tiểu huynh đệ có thể mang chúng đi."
Lục Huyền cau mày nghĩ: Nếu linh mộc đã mục nát, chẳng khác nào nó đã mất đi giá trị sử dụng vốn có của mình. Vậy mà muốn mua ba khúc gỗ phế phẩm này lại cần tới hai linh thạch? Loại hành vi này không khỏi có chút gian thương?
Vấn đề là hiện giờ đối phương vốn không rõ mục đích chân chính khiến hắn phải đi mua khối linh mộc mục này.
Dựa vào tình huống chênh lệch tin tức này, Lục Huyền có mười phần tự tin sẽ mặc cả được: "Một linh thạch, coi như ta giúp Chu đạo hữu xử lý mấy khúc gỗ hỏng đi."
Trên thực tế, Chu Nguyên ra giá như vậy, chỉ nhằm mục đích thăm dò điểm mấu chốt của Lục Huyền mà thôi, vừa thấy hắn tỏ thái độ như vậy, cũng không kiên trì nữa, trực tiếp gật đầu đồng ý rồi.
Phải biết rằng, trong quá trình trồng trọt, khó tránh khỏi sẽ phát sinh những gốc linh mộc phế thải kiểu này, dưới tình huống bình thường, bọn họ đều sẽ tích chúng lại một chỗ, sau khi đạt đến một số lượng nhất định, sẽ tìm một chốn không người ở bên ngoài phường thị, đi chôn lấp đống này.
Hiện giờ đối phương nguyện ý mua đi, xử lý giùm phế thải, gã lại kiếm được một khối linh thạch, cũng ổn rồi.
Hai người thỏa thuận xong xuôi, Lục Huyền giao linh thạch, lập tức lên đường trở về nhà với ba khúc linh mộc mục nát.
Trong viện, dưới mái che của lều gỗ đơn sơ, có một cây nấm màu đỏ thẫm như muốn dung nhập vào bóng tối.
Lục Huyền vội vàng lấy ba khúc gỗ mục ra, cẩn thận đặt chúng xung quanh Ám Tủy Chi. Chờ hắn thi triển một vòng Linh Vũ Thuật xong, lại lập tức phát hiện linh chủng Ám Tủy Chi đã phát sinh một chút thay đổi rõ rệt.
Cũng không biết có phải thứ này đã bị loại mùi vị đặc biệt của linh mộc mục nát hấp dẫn hay không, chỉ biết phần rễ của cây nấm nọ vừa lặng lẽ sản sinh ra rất nhiều sợi nấm nhỏ màu đỏ sẫm. Sợi nấm màu đỏ sẫm kia nhanh chóng lan tràn tới, lại đâm sâu vào trong khúc gỗ mục.
Thậm chí Lục Huyền còn có cảm giác màu sắc của Ám Tủy Chi càng thêm thâm thúy hơn, thứ chất lỏng sền sệt vốn ở bên trong đoạn đường ống có dạng tương tự như mạch máu trên mình nó cũng chảy nhanh hơn hai phần.
Sau khi trồng thành công Ám Tủy Chi, rốt cuộc Lục Huyền cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.
Khoảng thời gian tiếp theo, gần như hắn đều ở trong nhà, dùng phần lớn thời gian để tỉ mỉ bồi dưỡng linh thực, khoảng thời gian còn lại, hắn sẽ tu luyện một vài công pháp, thuật pháp, làm quen trước với phương thức sử dụng Liệt Ngân Nhận chưa trọn vẹn của mình.
Trong đoạn thời gian này, hắn cũng đến chợ tán tu hai lần, nhân lúc nhóm tán tu đi khai khẩn bí cảnh trở về, muốn xem liệu mình có thể tìm thấy một hoặc hai hạt giống linh thực không biết tên hay không.
Đáng tiếc, thỉnh thoảng Lục Huyền cũng có bắt gặp một vài quầy hàng bày bán linh chủng, nhưng hàng hóa trong quầy đều là vài chủng loại phổ biến mà hắn tương đối quen thuộc rồi.
Hơn nữa, linh điền trong tiểu viện của hắn chỉ lớn chừng đó, dạo gần đây đã chật kín không còn chỗ gieo trồng nữa rồi, dù muốn cũng không còn chỗ dành cho những loại linh thực khác.
Điểm sơ lại một chút danh sách những dạng linh thực đang được hắn chăm sóc trong linh điền.
Đầu tiên là hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo đã bước vào giai đoạn phát triển nhanh, số Thực Nguyệt Quả treo trên hai gốc Thực Nguyệt Thụ đã thành thục hơn phân nửa rồi.
Sau đó là một gốc Xích Vân Tùng nhất phẩm không có yêu cầu cao đối với hoàn cảnh linh khí, chỉ cần thỉnh thoảng dùng Hỏa Cầu Thuật tới kích thích là được.
Tiếp theo, phải kể đến gốc Kiếm Thảo nhị phẩm, cần dùng 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 và Linh Vũ Thuật tới bồi dưỡng. Cuối cùng là gốc Ám Tủy Chi nhị phẩm, thứ này hấp thu chất dinh dưỡng chủ yếu đến từ linh mộc mục nát, không cần Lục Huyền phải dùng Linh Vũ Thuật tưới tắm, chỉ cần dùng Linh Vũ Thuật và Địa Dẫn Thuật giữ cho khúc linh mộc mục nát kia luôn ở trong trạng thái mục nát là đủ rồi.
Sau khi thoáng kiểm kê lại một chút, đột nhiên Lục Huyền lại phát hiện, đám linh thực nhất phẩm chiếm cứ trong linh điền của mình là ít nhất, chỉ có một gốc Xích Vân Tùng. Còn hai loại linh chủng hắn tìm mua được còn mang đến cho hắn một niềm vui ngoài ý muốn kia, đều là linh thực nhị phẩm.