Tàng Hồ bị dây thừng quấn thành mai rùa treo lên trên cây.
"Ta không thể phát ra âm thanh, nếu như những lão gia hỏa tiềm tu kia nhìn thấy ta như vậy, ta sẽ không thể làm hồ ly nữa, tôn nghiêm cường giả kỳ Độ Kiếp của ta sẽ không còn nữa!"
"Ta không thể phát ra tiếng, ta là tự nguyện bị trói, ta đang cảm thấy vui vẻ!"
Trong lòng Tàng Hồ âm thầm thôi miên chính mình, nhưng lại không dám động, mỗi lần động, dây thừng sẽ càng siết chặt, chuông càng đau.
Trong lòng Tàng Hồ đang khóc, nhưng khuôn mặt nó vẫn ngơ ngác như cũ không thay đổi gì.
Nhờ khuôn mặt chữ điền ngốc nghếch, cho dù trong lòng nó đang nổi sóng gió như biển nhưng trên mặt nó cũng không có chút biểu hiện nào.
“Đại sư huynh sau này ta có thể học loại đạo pháp cao thâm này không?” Tiếng của Hồ Đồ Đồ từ xa truyền đến.
Dưới tình thế cấp bách Tàng Hồ không còn cách nào khác ngoài giả chết.
"Đồ Đồ, thực sự bắt được một con hồ... Ngọa tào! Tàng Hồ mặt chữ điền! Sao trong rừng lại có thứ đồ chơi này!" Âu Dương kinh ngạc nhìn Tàng Hồ mặt chữ điền đang giả chết, khi hắn vừa định đi đến xem xét, bước chân hắn dừng lại.
Danh tính: Hồ Ngôn (Bát Vĩ Linh Hồ)
Tu vi: Độ Kiếp tầng một
Căn cốt: 8
Mị lực: 0,5
May mắn: 1,5
Tư chất: cường hoá thuộc tính Mộc
Kỹ năng độc quyền: Hình thái Bát Vĩ Linh Hồ
Đánh giá: Tướng mạo không có nghĩa là hết thảy, nhưng cũng đại biểu tám chín phần.
Âu Dương nhìn bảng thuộc tính trước mắt, không khỏi nhướng mày, một con Linh Hồ kỳ Độ Kiếp?
Hắn nhìn về phía Hồ Đồ Đồ bên cạnh, chẳng lẽ là ám vệ phụ trách bảo vệ tiểu sư muội?
Yêu tộc giàu có đến mức dùng một cường giả kỳ Độ Kiếp để bảo hộ một tiểu cô nương?
Nhưng nhìn vẻ mê hoặc của Hồ Đồ Đồ, hoàn toàn không giống nàng có biết con Tàng Hồ này.
"Đại sư huynh, đây thật sự là hồ ly sao? Nhìn thật xấu!" Hồ Đồ Đồ chỉ vào Tàng Hồ nói.
Âu Dương gật đầu đáp: "Cũng là một loại hồ ly, tuy thoạt nhìn có chút xấu xí, nhưng thật sự là hồ ly."
Nghe hai người đối thoại, Tàng Hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiện tại nó không thể động đậy, nếu không nó sẽ cho hai tên tiểu bối đang đàm luận trước mặt này chịu ngàn đao!
Nó ghét nhất là người khác nói về ngoại hình của nó!
Âu Dương sợ con Tàng Hồ trước mặt sau khi cởi dây trói sẽ đột nhiên nổi giận làm hại người, mặc dù hắn không sợ nhưng hắn không thể không bận tâm đến Hồ Đồ Đồ ở sau lưng.
"Đồ Đồ, ngươi đứng ở chỗ này, ta đi bắt nó xuống!" Âu Dương nói.
Sau khi nhận được câu trả lời nhu thuận của Hồ Đồ Đồ, Âu Dương bước đến trước mặt và cởi dây trói trên người Tàng Hồ.
Sợi dây thừng này chính là khóa Khổn Tiên mà sư phụ đưa cho hắn, nghe nói chỉ cần duy trì đủ chân khí, ngay cả tiên nhân cũng có thể mắc bẫy.
Điều quan trọng nhất là không giới hạn cấp độ, ngay cả những người bình thường cũng có thể sử dụng!
Nó hoàn toàn phù hợp với bản thân hắn, một Luyện Khí kỳ không thể khống chế bảo pháp!
Ngay khi Âu Dương cởi dây trói, Tàng Hồ đang bị trói đột nhiên mở mắt ra.
Không gian bị đình trệ, uy áp độc nhất của cường giả kỳ Độ Kiếp buông xuống.
"Tiểu tử! Ngươi dám… Đau đau đau!" Tàng Hồ vừa mở miệng định uy hiếp Âu Dương, lại bị Âu Dương một tay nắm chặt yết hầu đè trên mặt đất, nó bị đau kêu toáng lên.
“Nhỏ giọng một chút, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai, Hồ Ngôn, nếu ngươi dám lộn xộn, ta biến ngươi thành áo lông!” Âu Dương nghiêm mặt uy hiếp.
Mẹ kiếp! Hồ Ngôn bị đè trên mặt đất mà mộng bức, vậy mà tiểu tử này gọi ra thực danh của nó!
Là một cường giả kỳ Độ Kiếp, hắn lại bị một tiểu tử Nhân tộc đè trên mặt đất.
Vốn định điều động chân khí trong cơ thể, nhưng nó lại phát hiện chân khí trong cơ thể nó bị chân khí của thiếu niên trước mắt áp chế chặt chẽ trong đan điền, không thể động đậy!
Nó chính là đại tu sĩ kỳ Độ Kiếp!
Là Độ Kiếp đó!
Tồn tại mạnh nhất trên thế gian này!
Nhưng với thiếu niên trước mặt, nó lại không có năng lực đánh trả!
Chẳng lẽ, thiếu niên này là lão bất tử vạn năm nào đó đang dạo chơi nhân gian?
Mụ mụ ơi! Nó cả ngày giả heo ăn thịt hổ, không ngờ lại gặp được người có thể giả bộ giỏi hơn nó!
Hồ Ngôn có thể kết luận thanh niên trước mắt chính là một lão yêu quái vạn năm ẩn tàng!
Nếu không, kỳ Độ Kiếp như nó không có khả năng không có khí lực để đánh trả.
Chẳng lẽ, lão yêu quái trước mặt nó đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia?
Hồ Ngôn bị đè trên mặt đất, trong lòng nó chấn động, lập tức thấp giọng nói: "Tiền bối, tiểu tử đã biết, xin tiền bối rộng lượng!"
"Tiền bối?" Âu Dương bị Hồ Ngôn trước mặt làm cho mơ hồ, nhưng vẫn nói: "Ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi thuộc kỳ Độ Kiếp, nhất định cũng là cung phụng trong Thanh Vân tông? Ngươi chơi với con hồ ly phía sau giúp ta, sau đó ta sẽ thả ngươi đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi thần hồn câu diệt!"
Mặc dù Âu Dương chỉ mới Luyện Khí, không biết thần hồn là cái gì, nhưng nếu con Tàng Hồ trước mắt này dám chống cự, cùng lắm thì hắn cho tro nó lạnh.
Kỳ Độ Kiếp rất mạnh sao?
Trong số những trưởng lão cung phụng sống ẩn dật ở đây, có người nào mà hắn chưa đánh qua?
Tàng Hồ bị đè gật đầu liên tục, sau đó Âu Dương xách Tàng Hồ lên, trên mặt lộ ý cười đi về phía Hồ Đồ Đồ.
“Đồ Đồ, nhìn xem, đây là hồ ly Thanh Vân tông!” Âu Dương lắc lắc Tàng Hồ trước mắt Hồ Đồ Đồ.
Để chứng minh tính xác thực của con Tàng Hồ này, thậm chí Âu Dương còn cho Hồ Đồ Đồ xem cặp chuông của con Tàng Hồ.
Hành động này không khác gì cho một tiểu cô nương xem hình ảnh trưởng thành, Hồ Đồ Đồ xấu hổ mà hét toáng lên!
“Khụ, khụ, khụ.” Lúc này Âu Dương mới nhớ tới Hồ Đồ Đồ trước mắt hắn cũng là hồ ly, hành động vừa rồi của hắn xác thực có chút không đứng đắn.
Ánh sáng trong mắt Hồ Ngôn đã biến mất, mặt mũi của nó hoàn toàn mất hết trước mặt đồng tộc rồi.
Hơn nữa còn là một con Cửu Vĩ Thiên Hồ có huyết mạch trực hệ nữa!
Đôi mắt cá chết Hồ Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt trời, lòng không chút dao động mà cảm thán: "A, mặt trời hôm nay thật chói mắt!"
"Đại sư huynh, hắn thật xấu! Hì hì, nhưng là xấu lạ! Trông rất đáng yêu!" Hồ Đồ Đồ cẩn thận duỗi ngón tay chỉ vào bộ lông trên người Hồ Ngôn, cười nói.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy loại hồ ly này ở núi Thanh Khâu, là lần đầu tiên nên thấy mới lạ.
Hồ Ngôn nghe được lời này của Hồ Đồ Đồ, lỗ tai giật giật, đôi mắt cá chết nhìn về phía đồng tộc trước mặt.
Ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có tộc nhân khen nó đáng yêu!
Nhìn thấy Tàng Hồ đang nhìn mình, khuôn mặt chữ điền xấu xí một cách đáng yêu kia ngay lập tức đánh vào gu thẩm mỹ kỳ lạ của tiểu hồ ly.
Hồ Đồ Đồ vươn tay về phíaÂu Dương, nói: "Đại sư huynh, Đại sư huynh, để ta ôm một cái!"
Sau khi Âu Dương cho Hồ Ngôn một ánh mắt cảnh cáo, hắn đưa Hồ Ngôn cho Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ cố gắng bế Hồ Ngôn có cùng chiều cao với nàng, vuốt ve bộ lông mượt mà trên người Hồ Ngôn, cảm giác gần gũi như máu mủ khiến Hồ Đồ Đồ rất vui.
“Lúc đầu nhìn không đẹp, nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu!” Hồ Đồ Đồ như nhận được món đồ chơi mới.
Âu Dương kỳ quái nhìn tiểu sư muội trước mặt, hắn thật không hiểu nổi mắt thẩm mỹ của tiểu sư muội.
Nhưng câu tiếp theo của Hồ Đồ Đồ khiến Âu Dương cảm thấy khó xử.
Hồ Đồ Đồ cầu khẩn nhìn Âu Dương nói:
"Đại sư huynh, chúng ta mang nó về Tiểu Sơn phong nuôi đi!"