Tiêu Phong đến cũng không khiến Tiểu Sơn phong thay đổi.
Sự xuất hiện của Tiêu Phong không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của Tiểu Sơn phong.
Lãnh Thanh Tùng sửa mái nhà.
Trần Trường Sinh không biết chơi đùa gì ở trong phòng của mình.
Bạch Phi Vũ vẫn đứng trên cành cây giả vờ ngầu chó như trước.
Hồ Đồ Đồ vẫn cưỡi hạc giấy của mình đi khắp nơi.
Chỉ có một thiếu niên khiêng đá xanh ở trên đường núi hiểm trở, chính là Tiêu Phong đang sửa đường làm bằng ván gỗ.
Tất cả mọi người đều có việc làm, nghĩa là hắn không có việc gì để làm.
Âu Dương ngồi phịch ở trên ghế, tay cầm một quyển sách mà ngủ gà ngủ gật.
Tất cả mọi thứ trong sân nhỏ hiện ra thật yên bình.
Thỉnh thoảng có tiếng bắn pháo mừng từ Thanh Vân phong làm phiền giấc ngủ của mọi người.
Thời gian thi đấu tông môn càng ngày càng đến gần.
Các tông môn được mời đến xem buổi lễ cũng lần lượt đến Thanh Vân tông.
Mỗi khi một tông môn đến, Thanh Vân tông đều sẽ vang lên tiếng pháo mừng ầm vang.
Có nhiều hơn mười lần sáng hơn so với bình thường, thỉnh thoảng lại xẹt qua bầu trời xanh thẳm.
Toàn bộ trên dưới Thanh Vân tông đều vô cùng bận rộn.
Dường như Tiểu Sơn phong đã bị lãng quên.
Đột nhiên, từ Thanh Vân tông vang lên một tràng tiếng Phạn vang dội trời đất.
Thanh Vân tông một màu đạo môn bỗng có Phật quang đầy trời, dường như có vị phật nào đó đang luận đạo.
Âu Dương lấy sách trên mặt xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thanh Vân phong, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đại hòa thượng đi lên núi sao?”
Đứng trên nhánh cây, Bạch Phi Vũ nhìn về phía Thanh Vân phong, lắc đầu nói: “Hình như có người đang luận đạo ở Thanh Vân phong, hình như là một vị Phật đà thâm sâu chuyển thế ở Phật môn.”
“Phật đà chuyển thế? Thánh tử Phật môn trong truyền thuyết đó sao?” Âu Dương lập tức hứng thú.
Năm trước hắn nghe nói Phật môn đã sinh ra một vị Thánh tử đáng gờm.
Truyền thuyết kể rằng lúc vừa vào Phật môn, người này đã được Phật Tổ Kim Thân mở miệng ban tên.
Một năm Trúc Cơ, ba năm Kết Đan, năm năm Nguyên Anh.
Tốc độ lên cấp như quỷ.
Mới gần mười tám tuổi đã luận đạo với mười tám vị trụ trì của thánh địa Phật môn Đại Linh sơn tự nhưng không bị yếu thế!
Người này đến là điềm báo Phật môn đại hưng!
Nghe thấy tin tức này, lúc đầu Âu Dương vốn tưởng đúng là những người bên ngoài kia chỉ biết khoác lác, nhưng mà xem ra bây giờ lời nói gần như là thật.
Ngay khi Âu Dương đang suy nghĩ xem có nên đến ăn dưa xem kẻ xui xẻo nào bị người ta lấy làm bàn đạp không.
Đột nhiên Thanh Vân phong vang lên bảy chiếc chuông đồng.
Tiếng chuông đồng tuy xa xăm nhưng không chói tai, dễ dàng lọt vào tai của mọi người trong Thanh Vân tông.
Đây là tiếng chuông triệu tập của tông môn!
Bảy tiếng đại biểu cho tất cả các đệ tử của tất cả các phong đều phải đến Thanh Vân phong để thảo luận vấn đề.
Nó còn được Âu Dương gọi là chuông phiền người.
Có nghĩa là tông môn đã xảy ra chuyện, cấp tốc tập hợp mọi người từ mọi đỉnh núi!
Âu Dương ngồi thẳng trên ghế tựa, rất có hứng thú mà nói: “Đi thôi, đi xem một chút, lần trước tiếng chuông phiền người vang lên, chính là tranh xem Tiểu Bạch vào ngọn núi nào, hôm nay có dưa ăn rồi.”
Lãnh Thanh Từng và Bạch Phi Vũ cầm kiếm bước đi.
Trần Trường Sinh dẫn Tiêu Phong không biết chuyện gì, cầm kiếm đi theo sát ở phía sau.
Hồ Đồ Đồ và Âu Dương thì thong thả ngồi lên hạc giấy đi ở phía cuối.
Tất cả thành viên trong Tiểu Sơn phong xuất động, chỉ để lại một con tàng hồ ở lại canh nhà.
Dù sao trong những ngày tháng tu tiên nhàm chán thì chuyện ăn dưa cũng rất hiếm thấy.
Khi mọi người đến chân núi Thanh Vân phong, nơi này đã sớm chật cứng người.
Tổng cộng đệ tử nội môn hơn một ngàn, ngoại trừ một vài đệ tử bế quan thì có thể đến đều đã tới hết.
Ngay khi đến Thanh Vân phong, Âu Dương đã nhìn thấy Lăng Phong đang bị đánh.
Ách, là lẽ tự nhiên sao?
Mỗi lần ra mặt rước nợ đều là lão Lăng, quả nhiên tính tình Lão Lăng tốt, còn là đệ tử chưởng môn.
Mỗi lần có người đến đá cửa, Lão Lăng đều là người bị đánh trước.
Đây không phải là ức hiếp người lương thiện sao?
Đáng tiếc vị trí tốt đều bị người khác chiếm, muốn ăn dưa cũng không có chỗ thích hợp
Âu Dương thoáng nháy mắt với Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng ngầm hiểu, nắm chặt kiếm đi đến phía vị trí tốt nhất.
Trên một tảng đá cao, hơn chục đệ tử của Vấn Kiếm phong đang đứng cầm kiếm say sưa ngắm nhìn.
Dù sao Vấn Kiếm phong bọn họ người đông thế mạnh, một nơi tốt như vậy mới có thể bị bọn họ giành lấy.
Dám ra tay không? Đã hỏi đến mười mấy thanh trường kiếm của ta chưa?
Ngay khi bọn họ đang say sưa xem, có người đến hỏi mười mấy thanh trường kiếm của bọn họ.
Cả người Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen nhảy lên tảng đá, hắn lạnh lùng thốt ra hai từ: “Đi xuống!”
Đệ tử chưa từng thấy Lãnh Thanh Tùng lập tức nổi giận, tiểu tử này thật đúng là không có mắt, lúc này vừa định rút kiếm ra ngay.
Thì lại bị người bên cạnh đè chuôi kiếm xuống, thấp giọng nói vài câu.
Đệ tử đang chuẩn bị rút kiếm đột nhiên rụt đầu lại, có chút sợ hãi liếc nhìn Lãnh Thanh Tùng, sau đó đi theo các sư huynh nhảy từ trên tảng đá xuống hòn đá do Thiên Diễn phong chiếm giữ.
“Đi xuống! Dám chống lại, ngươi đã hỏi mấy chục thanh trường kiếm này của ta chưa?”
Đệ tử của Thiên Diễn phong nhìn vẻ mặt ngang ngược của đệ tử Vấn Kiếm phong, giận nhưng không hề dám lên tiếng.
Tiểu Sơn phong có vị trí quan sát tốt nhất, Âu Dương lười biếng ôm Hồ Đồ Đồ ngồi trên tảng đá lớn xem chuyện gì đang xảy ra ở giữa sân.
Bạch Phi Vũ ở bên trái, Lãnh Thanh Tùng ở bên phải, Tiêu Phong hơi dựa ra phía sau.
Trần Trường Sinh nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn nhíu mày từ lâu, giờ đã hoàn toàn lui vào đám quần chúng ăn dưa ở phía sau cùng.
Ở giữa sân, một tên đầu trọc đến sáng chói đang ngồi xếp bằng, toàn thân tản ra từng đạo Phật quang, miệng thao thao bất tuyệt.
Ở dưới người hắn, cỏ non mọc từ tảng đá và hoa tươi sinh ra từ dưới tấm đệm.
Ở phía đối diện, Lăng Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, cau mày muốn nói chuyện, lại không biết nên phản bác như thế nào, dưới sự trấn áp của Phật quang, ngay cả chân nguyên của bản thân hắn cũng bị áp chế ở dưới đan điền, không thể di chuyển.
“Xin hỏi sư huynh, Đạo vốn là Phật, có nghi ngờ gì sao?” Thiếu niên đầu trọc mặc áo cà sa màu vàng đột nhiên quát lên.
Lăng Phong bị tổn thương đạo tâm, phun ra một ngụm máu tươi, chống một tay trên mặt đất, vẻ mặt yếu ớt nhìn thiếu niên đầu trọc kia.
Vẻ ngoài không tầm thường ban đầu cộng thêm đạo tâm bị tổn thương đều hiện lên nét bệnh tật ở trên khuôn mặt hắn.
Khiến cho xung quanh vang lên những tiếng la hét hoảng loạn.
“Lăng Phong, huynh không thể nhận thua được.”
“Lăng Phong sư huynh, cho dù thua thì chúng ta cũng vĩnh viễn yêu thương huynh.”
“Sư huynh, buổi tối đến phòng của ta, ta sẽ chữa trị vết thương cho ngươi!”
…
Vẻ mặt kiên cường chính trực, Lăng Phong hơi khum tay về phía thiếu niên đầu trọc, yếu ớt nói: “Tuệ Trí sư đệ cao kiến, Lăng Phong ngu dốt, nhưng ta vẫn kiên trì như cũ Phật là Phật, Đạo là Đạo, Đạo ta không đơn độc!”
Nói xong, khóe miệng hắn lại chảy ra máu tươi, nhưng trên khuôn mặt kiên nghị lại mảy may không có một chút dao động nào.
Khiến đám đệ tử nhất thời bị mê muội cúi đầu xấu hổ.
Huệ Trí nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lăng Phong thì thở dài, chắp tay nói: “Ý chí Đạo huynh thật kiên cường, đến nay Tuệ Trí mới gặp qua, Huệ Trí cũng bội phục huynh.”
Vị đại hòa thượng này thật biết đạo làm người, chiến thắng đối phương còn cho đối phương một lối thoát, lập tức chiếm được thiện cảm của những người xung quanh.
Vì thế mà tất cả bọn họ đều tha thứ cho thiếu niên ở trước mặt vì luận đạo làm tổn hại đến đạo tâm của Lăng Phong.
Mà Âu Dương đang gặm quả táo nhìn thông tin của thiếu niên đầu trọc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
Tính danh: Tuệ Trí (ngụy Thánh tử Phật môn)
Tu vi: Nguyên Anh tầng chín
Căn cốt: 9
Mị lực: 9
May mắn: 9
Tư chất Phật đạo: 11
Kỹ năng chuyên môn: Phật vốn là ta
Chữ nguỵ trước danh hiệu Thánh tử Phật môn của vị này có ý nghĩa rất sâu xa.