Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp (Dịch)

Chương 22: Đại sư, bọn họ sợ Hoàng lão gia, không sợ chúng ta (1)

Chạy thôi! Hiện trường, Quy Vô đại sư xông vào giữa bầy hành thi, gậy tích trượng vung lên đầy uy phong, không một con hành thi nào chịu nổi một đòn, hoặc bị đập đến phun máu tại chỗ, hoặc bị đập đến gãy chân tay, thân thể vỡ nát. “Thủ đoạn hàng yêu trừ ma của Phật môn thật bá đạo.” “Đạo pháp của Triều Thiên Đạo quán vẫn kém một bậc.” Nghĩ đến thủ đoạn của đại sư vừa rồi, tàn hồn ly thể, còn có thể cho Hoàng lão gia nhìn thấy, thủ đoạn như vậy hắn tự nhận mình không có. Huống chi hiện tại là côn pháp của đại sư, không có mấy chục năm nghiên cứu sâu, chắc chắn không thể nào vung được oai phong như vậy. Nghĩ lại cũng đúng. Phật môn nếu như không có chút thủ đoạn bá đạo, ở thời buổi này làm sao có thể giữ được kim thân bọc vàng. Còn như đạo gia, đừng nhắc nữa, tổ tượng của Triều Thiên Đạo quán, vẫn là sư phụ tự mình đào đất nặn lên. “Đẹp quá, côn pháp của đại sư thật lợi hại.” Lâm Phàm làm quần chúng vây xem, thán phục nói. Theo tiếng khen ngợi của hắn, dường như đại sư càng dũng mãnh hơn. Xem ra phải nói chuyện với đại sư, nếu có thể truyền thêm mấy môn pháp thuật, nhất định rất tuyệt. Chốc lát sau, bầy hành thi đều bị đại sư trừng trị tại chỗ, chỉ thấy đại sư giơ một tay lên. “A di đà phật.” “Đạo hữu, bầy hành thi này đều là người bị con chồn vàng kia hại, bị nó dùng pháp thuật khống chế, xem ra con nghiệt súc đó có chút đạo hạnh.” Dù nói là chưa thấy được chân dung, nhưng chỉ dựa vào những thủ đoạn này cũng có thể nhìn ra. “Đại sư, chúng ta liên thủ có chắc chắn không?” Lâm Phàm hỏi. Vừa rồi Hoàng lão gia nói là chồn vàng, hắn nhớ kỹ trong lòng, xuống núi mấy ngày, cuối cùng cũng sắp được gặp con yêu quái đầu tiên, nói không căng thẳng là giả, đương nhiên, càng nhiều hơn là hưng phấn. Yêu quái đấy. Thứ này mà đặt ở địa cầu, đều là những loài vật trong câu chuyện thần thoại. “Đương nhiên, từ xưa đến nay chính không thắng tà.” Đại sư rất kiên định, sau đó nhìn chằm chằm vào căn nhà đất, “Nghiệt súc, còn muốn trốn đến khi nào.” Trong nháy mắt, tà phong nổi lên dữ dội. Tiếng cười quỷ dị truyền đến từ bốn phương tám hướng. “Đạo sĩ thối, hòa thượng thối, các ngươi quản hơi nhiều rồi đấy.” Trong căn nhà tối tăm, một làn khói vàng nhanh chóng lao ra từ bên trong, rơi xuống đất nổ tung, một thư sinh gầy yếu xuất hiện, đôi mắt dài nhỏ lộ ra vẻ nham hiểm xảo trá. Lâm Phàm thi triển Công Đức Chi Nhãn. Thực tướng của thư sinh rõ ràng là một con chồn vàng phát ra yêu khí, toàn thân mọc đầy mặt người. Điểm số trên đầu. 1.5. “Quả nhiên là một con chồn vàng thành tinh, nghiệt súc này, trăm năm tu vi của ngươi không ở trong núi sâu tu hành, vì sao lại đến chốn nhân gian này gây rối, tạo ra sát nghiệt?” Trong mắt Quy Vô đại sư có kim quang hiện lên, giận dữ quát, vòng đồng trên gậy tích trượng vang lên lách cách, rõ ràng là đã cảm ứng được yêu quái ở trước mặt. “Buồn cười, tên trọc lông ngươi lo chuyện bao đồng làm gì, tu hành trong núi sâu làm sao bằng việc hấp thụ âm nguyên nhanh hơn chứ.” Giọng của chồn vàng âm u sắc nhọn, nó vốn là chồn tinh thành tinh ở núi Thê Hà gần trấn Hoàng Lang, sáu mươi năm trước đến nơi này, lúc đó nơi đây còn chưa gọi là trấn Hoàng Lang. Nó lén lút hấp thụ âm nguyên của nữ tử trong trấn, vốn dĩ không ai biết, lại gặp phải mấy võ giả lo chuyện bao đồng. Ban đầu nó không để mấy võ giả này vào mắt, không ngờ trong đó có một người lại hiểu sơ sơ một số pháp thuật. Không ngờ được đám người này lại liều mạng với nó. Cuối cùng phong ấn nó vào trong một bức tượng gỗ, chôn sâu dưới đất, mà những người đó cũng chết đi ngay khi hoàn thành. May mắn là theo thời gian trôi qua, phong ấn dần dần suy yếu, dùng một chút thủ đoạn để dụ dỗ Hoàng A Phúc đào nó lên, từ đó để Hoàng A Phúc trở thành bá chủ địa phương, cung cấp âm nguyên cho nó khôi phục đạo hạnh và phá giải phong ấn. Hôm nay, rốt cuộc đã phá giải được. “Nghiệt súc, sát nghiệt quấn thân, cho dù hôm nay bần tăng và đạo hữu không độ hóa ngươi, ngày khác ngươi cũng nhất định bị trời phạt.” Quy Vô đại sư biết đám yêu hại người này là không có nhân tính. Nhưng mỗi khi gặp phải yêu quái, đều sẽ quát mắng một trận. Có lẽ đây chính là thói quen. “Ha ha ha…” Chồn vàng cười to, “Trời phạt? Tên trọc lông ngươi đúng là nằm mơ, thời kỳ mạt pháp ngươi lại nói với ta về trời phạt, không bằng đi hỏi xem phật của ngươi ở đâu đi.” Phụt! Chồn vàng cúi đầu nhìn lồng ngực, không biết từ lúc nào đã bị thủng một lỗ máu, cứng ngắc ngẩng đầu lên, chỉ thấy đạo sĩ vẫn luôn không nói lời nào, hai mắt đỏ ngầu, từng bước từng bước tiến về phía nó. “Ngươi…” Phụt! Một tia máu bắn ra từ đôi mắt của đạo sĩ, lao tới, khiến bụng nó thủng một lỗ máu. “Đạo sĩ thối, ngươi… hèn…” Thư sinh ngã xuống đất, biến hóa xuất hiện, nhân thân trực tiếp biến thành một con chồn vàng cao một mét. [Công đức +1.5] Lâm Phàm quay đầu nhìn đại sư với vẻ mặt ngây dại, “Đại sư, ngươi nói đạo lý lớn với yêu nghiệt làm gì, giết chết luôn đi, ngươi xem sát nghiệt quấn thân, không biết đã hại bao nhiêu tính mạng, muốn nó quay đầu là bờ, phật tổ đồng ý, bần đạo cũng không đồng ý.” “A di đà phật, đạo hữu, bần tăng chỉ là…” “Bần đạo hiểu, đại sư từ bi, hy vọng yêu quái này có thể quay đầu là bờ, đáng tiếc nó không quay lại được.” Quy Vô đại sư há miệng, hắn rất muốn nói, không phải như ngươi nghĩ đâu, trảm yêu trừ ma chắc chắn là phải đi một vòng quy trình trước, sau đó mới ra tay thì mới có cảm giác, chuyện này… chuyện này còn chưa đi quy trình, đã giết chết yêu quái, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Thôi được, thôi được. Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa phật và đạo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất