Cái Giá Của Trò Chơi

Chương 4

Chương 4
Tôi khó tin, dồn hết sự chú ý để nghe, không lâu sau, lão già đó đến, hai người còn giả vờ hàn huyên vài câu, sau đó, chắc là đóng cửa phòng khách hàng lớn lại.
Lão già đó nói: "Đồ cho anh đâu?"
"Bị cái thằng hèn đó vứt vào thùng rác rồi." Cô ấy dám gọi tôi như vậy trước mặt hắn.
Sao cô không đi chết đi? Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Những đoạn đối thoại sau đó, dâm tục không chịu nổi, có lúc tôi không muốn nghe nữa.
Màn đêm dần buông xuống, tôi đã chẳng còn thiết sống.
Tôi cứ tưởng, cái lão già đó nếu còn coi cô ấy ra gì, thì thế nào cũng phải dẫn đi ăn khuya, bồi bổ yến sào vi cá gì đó. Ai ngờ, họ có "tăng hai", nhưng lại là đi hát karaoke!
Vừa đến karaoke, cái máy nghe trộm lập tức trở nên ồn ào. Tiếp theo đó, hết hát lại đến lắc xí ngầu. Vợ tôi cứ như một bông hoa giao tế, bị lão già kia giới thiệu hết "tổng" này đến "tổng" nọ, trò chuyện, uống rượu với họ. Nghe chừng, cô ấy bị ép uống rất nhiều.
Trong lòng tôi nghĩ: Tôi nâng niu em như nâng niu hoa, vậy mà em lại tự chà đạp bản thân như thế này sao?
Uống hơn một tiếng đồng hồ, vợ tôi chắc chắn đã say mèm, được người ta dìu vào nhà vệ sinh nôn mửa, bỏ quên túi xách trên ghế. Chỉ nghe thấy lão già kia nói: "Tôn tổng, đây chính là giám đốc khách hàng ngân hàng thứ thiệt đấy, học cao, chức vị cao, không giống mấy loại giả mạo đâu. Nếu cậu có hứng thú thì..." rồi cười khẩy.
Một người đàn ông khác nói: "Từ Hữu Bân, ông coi tôi là cái gì hả? Tôi lại đi cướp đàn bà của ông chắc?"
Lão già kia cười ha hả: "Được, cậu em chịu được thử thách đấy. Anh đây tối nay cho chú mày mở mang tầm mắt, dạy chú mày cách xử lý tốt mối quan hệ với giám đốc khách hàng."
Tôi thầm nghĩ, quan hệ của hai người còn chưa đủ tốt sao? Còn muốn xử lý thế nào nữa?
Chưa đầy vài phút sau, vợ tôi quay lại phòng, chỉ kịp nói vài câu, tôi đã hiểu ra tất cả, cái quái gì mà "xử lý tốt mối quan hệ".
Tôi không thể nghe thêm được nữa, vội vàng tắt máy nghe trộm. Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, bởi vì, tôi có một chuyện quan trọng hơn phải làm. Vừa nãy, tôi đã nghe rõ cái tên kia: Từ Hữu Bân.
Tôi lên mạng tra thông tin, vốn tưởng sẽ rất khó khăn, nhưng vừa đăng nhập vào trang web của họ, ở cột video bên trái, đập ngay vào mắt tôi là một khuôn mặt vuông chữ điền, giống hệt người tôi đã thấy ở cổng ngân hàng. Người này chính là Từ Hữu Bân, chức danh của hắn ta, lại là tổng giám đốc của tập đoàn này.
Tôi ngây người ra một lúc lâu, rồi xem tiếp thông tin doanh nghiệp của họ, họ có hơn năm mươi tỷ tệ vốn.
Nói cách khác, cái gã tên Từ Hữu Bân này đang nắm trong tay hơn năm mươi tỷ tệ!
Con kiến, tôi chỉ là một con kiến.
Trong phòng karaoke, người đàn ông bên cạnh vợ tôi là một gã khổng lồ tài chính giàu có tột bậc, có thế lực ngút trời.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó, càng nhìn càng thấy lạnh sống lưng, càng nhìn càng thấy ghê tởm. Trương Tử Lâm, em vì tiền, mà thật sự đã cặp kè với cái loại người này sao?
Cuộc sống này tôi không muốn sống nữa, tối nay sẽ làm cho ra lẽ, ly hôn.
Tôi tức giận đến run cả người, mãi cho đến tận khuya.
Sau đó, vợ tôi về nhà lúc hai giờ sáng, vừa bước vào cửa đã lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn mửa kinh khủng. Lúc cô ấy ra, tôi thấy hai bên má sưng vù.
Lửa giận trong tôi bốc cao ngùn ngụt, nhưng cô ấy đã say đến mức không còn nghe lọt tai bất cứ điều gì, chỉ có thể để ngày mai nói chuyện. Tôi đỡ cô ấy về giường trước.
Cô ấy ngã vào lòng tôi, lại còn lảm nhảm: "Đến đây, anh Bân cứ tiếp tục đi..."
Tôi giận dữ hét lên: "Trương Tử Lâm, em nhìn cho rõ đây, là tôi!"
Bị tôi hét lên, cô ấy tỉnh táo lại một chút, rồi trợn mắt, thẳng tay tát tôi một cái: "Phó Lương, anh dám hét vào mặt bà hả?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất