Chương 103: Ác quỷ Thanh Mao hạ giới, độ kiếp!
Chỉ thấy da người này trắng sáng, hai tròng mắt linh hoạt, môi rất mỏng, lộ ra một loại khí tức âm lệ, toàn thân mang theo uy nghiêm cao cao tại thượng.
Từ trong thân thể hắn ta, có một hơi thở khủng bố lan tràn, khiến trong lòng tất cả tu sĩ của thành Thiên Long đều cảm thấy bất an.
Hắn ta tò mò nhìn xuống thành Thiên Long dưới chân: “Đây là đại lục Cửu Châu.”
Trong thành Thiên Long, ba tia linh hồng kích động lão đến, khom lưng uống gối trước mặt nam tử đạo bào xanh.
“Cung nghênh thượng tiên hạ giới, giá lâm thành Thiên Long.”
Ba người này, là tu sĩ mạnh nhất thành Thiên Long, hai nam một nữ, tu vi đều ở cảnh giới Nguyên Anh.
Nam tử đạo bào xanh đã đã đến, khiến trong lòng bọn họ hoảng sợ.
Đồng thời, tiên nhân hạ giới làm cho bọn họ kích động, nhưng thời cũng lo lắng.
Không biết tiên nhân hạ giới là vì chuyện gì?
“Nơi này chính là Quý Châu, Thập Vạn Đại Sơn?” Nam tử đạo bào xanh liếc ba người một cái, mỉm cười thân thiện hiền hoà, mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm thượng tiên, nơi đây là thành Thiên Long của U Châu, không phải là Thập Vạn Đại Sơn ở Quý Châu.”
“Quý Châu đi hướng nào?” Nam tử đạo bào xanh lại hỏi.
“Hồi bẩm thượng tiên, Quý Châu đi hướng này.” Một tu sĩ Nguyên Anh vội vàng chỉ đường.
Nam tử đạo bào xanh mỉm cười càng tươi.
“Đa tạ.”
“Được chỉ đường cho thượng tiên, là vinh hạnh của chúng ta.”
Ba tu sĩ Nguyên Anh kia được sủng ái mà kinh sợ, vội vàng cung kính đáp lại.
“Rất tốt, xem ra các ngươi rất vui vì được làm việc cho bổn tiên.”
Ba tu sĩ Nguyên Anh nghe xong chấn động!
Nếu có thể làm việc cho tiên nhân, không chỉ là vinh hạnh to lớn, mà càng là tiên duyên tạo hóa.
Nếu bọn họ có thể bắt lấy phần tiên duyên này, có lẽ còn có một tia hy vọng phi thăng thành tiên.
Bởi vậy.
Ba tu sĩ Nguyên Anh vội vàng đáp lại, lời nói cung kính hữu lực!
“Nguyện vì thượng tiên làm việc, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
“Vậy bổn tiên đói bụng, các ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Ba tu sĩ Nguyên Anh sửng sốt, sau đó vội vàng nói.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho thượng tiên.”
“Còn cần chuẩn bị sao? Không phải đã có sẵn à.”
Nụ cười trên mặt nam tử đạo bào xanh đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo.
Một khí tức âm hàn vờn quanh ba tu sĩ Nguyên Anh kia.
Khắp người bọn họ lạnh lẽo, trong lòng sợ hãi, việc lớn không tốt.
Lại thấy nam tử đạo bào xanh đột nhiên biến hóa, ánh sáng xanh bừng lên, hóa thành một ác quỷ Thanh Mao, bộ mặt đáng sợ, hung thần ác sát!
Dọa ba tên Nguyên Anh, và cả những người quan sát trong thành Thiên Long đều choáng vàng.
Đây nào phải thượng tiên?
Đây rõ ràng mẹ nó là hung quỷ mà!
Ác quỷ Thanh Mao mở mồm to như bồn máu, dữ tợn đáng sợ.
Trực tiếp nuốt ba tên Nguyên Anh kia vào trong miệng.
Bẹp bẹp.
Cùng với máu loãng và mảnh vỡ xương cốt bắn ra từ trong miệng ác quỷ Thanh Mao kia.
Ác quỷ Thanh Mao cười khặc khặc âm hiểm: “Con kiến dưới hạ giới đúng là mỹ vị, mỹ vị, hôm nay hạ giới, nhất định phải ăn đủ, ăn sảng khoái!”
Trong thành Thiên Long, những tu sĩ đó thấy cảnh tượng này, hoàn toàn bị dọa choáng váng!
Ba đại nhân Nguyên Anh trong thành Thiên Long, cứ vậy bị ác quỷ Thanh Mao này nuốt gọn!
Ác quỷ Thanh Mao nuốt máu thịt trong miệng xuống, hai tròng mắt lóe màu đỏ tươi, nhìn về phía toàn bộ thành Thiên Long.
“Không đã ghiền, không đã ghiền, còn chưa đủ mắc kẽ răng bổn tiên!”
Khí tức tử vong tuyệt vọng bao trùm toàn bộ thành Thiên Long, hắc ám rơi xuống!
Tiếng kêu thảm thiết trong thành vang lên không dứt.
Một nén nhang qua đi.
Tiếng kêu thảm thiết biến mất, thành Thiên Long vốn phồn hoa biến thành một tòa thành chết, thi hài trong đó vô số, chồng chất như núi, tử trạng thảm thiết, như một địa ngục nhân gian!
Ác quỷ Thanh Mao lại lần nữa hóa thành nam tử đạo bào xanh, cười điềm đạm, vỗ quạt, tự mở miệng: “Ăn no hai phần, vậy trên đường đi Quý Châu, lấp đầy bụng trước rồi hoàn thành nhiệm vụ tiên tôn giao phó.”
···
Thập Vạn Đại Sơn, Phi Tiên Sơn.
Trước mặt Trần Trường An có một bản vẽ.
Hắn cau mày suy tư.
Đột nhiên, trời đất u ám, lôi kiếp hội tụ!
Chỉ thấy trong Thập Vạn Đại Sơn, lôi kiếp Nguyên Anh xuất hiện!
Ầm ầm ầm!!!
Từng tia thiên lôi vang vọng tận trời.
Linh Bảo Nhi cầm Thánh Tiên Kiếm trong tay, hóa thành một tia linh hồng, nhảy vào kia giữa lôi kiếp Nguyên Anh.
Trong miếu, Cái Đuôi Nhỏ nghe thấy âm thanh lôi kiếp, sợ hãi vội vàng sải chân nhỏ chạy ra khỏi miếu tiên nhân, trốn đến bên cạnh Trần Trường An.
“Y nha y nha.”
Trần Trường An cười: “Đừng sợ, là Bảo Nhi độ kiếp.”
Từng tia lôi kiếp rơi xuống, mỗi một tia đều ẩn chứa lực lượng hủy diệt đáng sợ nhất.
Nhưng căn bản không tạo thành bất cứ tác dụng gì với Linh Bảo Nhi.
Nàng ấy huy động Thánh Tiên Kiếm, chặn những lôi kiếp đó dễ như trở bàn tay.
Trần Trường An nhìn thoáng qua, cũng không lo lắng cho an nguy của Linh Bảo Nhi nữa.