Chương 118: A Miêu ăn cá lười biếng!
A Miêu cũng rất lo lắng cho an nguy của Trần Trường An.
Dù sao nàng ấy cũng có hảo cảm rất lớn với Trần Trường An.
Tiền bối hào phóng, mở tiên địa, phẩm chất thế gian khó tìm, ôn tồn lễ độ.
Cho dù là tu vi cao thâm, nhưng tiền bối lại không cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn giống những tu sĩ khác.
Cho nên, A Miêu đương nhiên không hy vọng Trần Trường An xảy ra chuyện.
Cũng hoàn toàn không hy vọng Trần Trường An bị Thanh Mao Quỷ Tiên kia giết chết.
Nàng ấy rất lo lắng, lại thấy Trần Trường An cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, không có bất cứ lo lắng gì.
A Miêu không khỏi hỏi.
“Tiền bối, chẳng lẽ người không sợ meo?”
“Vì sao phải sợ, chỉ cần hắn ta dám đến trêu chọc bổn tọa, bổn tọa sẽ giết hắn ta.”
Nói rất tự nhiên, ngập tràn tự tin có sẵn.
Khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.
A Miêu yên lòng, mỉm cười, “A Miêu tin tưởng tiền bối meo.”
Sau đó, ánh sáng trong tay A Miêu lóe lên, xuất hiện ba con cá chép rồng.”
“Tiền bối, ba con cá chép rồng này tặng cho người.”
“Không phải ngày hôm qua đã tặng mười con cá chép rồng sao?”
A Miêu liếm môi, nghi hoặc: “Chẳng lẽ tiền bối còn chưa ăn xong mười con cá chép rồng hôm qua sao, những con cá chép rồng đó đều rất tươi mới, rất mỹ vị, mỗi ngày ta đều phải ăn hơn meo.”
Đầu lưỡi gợi cảm liếm bờ môi, nhìn như nào cũng thấy có phong vị.
Trần Trường An cảm thán trong lòng, mèo yêu không hổ là mèo yêu.
Nhìn cái đuôi mèo đong đưa phía sau.
Trần Trường An rất muốn sờ.
Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Trần Trường An cười, trả lời: “Mấy con cá chép rồng kia nuôi trong ao tiên, tạm thời không định ăn.”
“Tiền bối, vậy hôm nay người ăn ba con cá chép rồng này đi, những con cá này đều sống ở trong Dao Trì không cạn, vì bắt bọn nó, A Miêu đã phí không ít sức lực meo.”
“Cũng được, vậy thử hương vị của cá chép rồng xem.”
Trần Trường An gật đầu.
“Tiền bối, vậy A Miêu đi đây.”
“Nếu ngươi đã nói cá chép rồng này rất mỹ vị, vậy đừng vội đi, ở lại cùng ăn đi.”
Khuôn mặt A Miêu đỏ lên, ngại ngùng.
“Vậy có thể chọc tiền bối không vui hay không meo.”
Trần Trường An cười.
“Cùng nhau ăn cơm, sao lại chọc bổn tọa không vui.”
“Ở lại đây đi, cũng đã lâu bổn tọa không ăn cá, hôm nay cho ngươi nếm thử tay nghề của bổn tọa.”
Tai mèo của A Miêu giật giật.
“Chẳng lẽ tiền bối biết làm cá meo?”
“Chút lòng thành, hấp, thịt kho tàu, cay rát, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có thứ bổn tọa không làm được.”
A Miêu nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt sùng bái.
Trong miếu Trường Sinh.
Trần Trường An thể hiện trù nghệ cao siêu của bản thân, nghiêm túc làm ba con cá chép rồng.
Còn về Thanh Mao Quỷ Tiên bên ngoài kia, rất nhanh đã bị hắn ném ra sau đầu, hoàn toàn không để trong lòng.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là Hoành Kích tiên nhân.
Nhưng mà hắn cũng không phải.
Hắn chỉ là một người thường có được lĩnh vực vô địch mà thôi.
Dù là bất cứ ai, tiên nhân cũng được, Hoành Kích tiên nhân cũng thế.
Chỉ cần bọn họ dám tiến vào lĩnh vực vô địch trêu chọc Trần Trường An, vậy tất cả bọn họ đều sẽ chết!
Trong miếu Trường Sinh.
Trần Trường An đại triển trù nghệ, mùi cá thơm tràn ngập khắp nơi, A Miêu bên cạnh không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.
“Thơm quá thơm quá, không ngờ cá chép rồng còn có thể làm như vậy, tiền bối thật sự rất lợi hại.”
“Cá chép rồng thơm như vậy, nhất định ăn rất ngon.”
A Miêu vốn đứng bên cạnh quan sát, không nhịn được đi tới bên cạnh Trần Trường An, nhìn nước canh cuồn cuộn trong nồi, đôi mắt A Miêu lóe sáng.
“Tiền bối, có thể nếm thử chút không?”
A Miêu phe phẩy cái đuôi, chờ mong.
“Có thể.”
Trần Trường An gật đầu.
Đã rất lâu rồi hắn chưa làm cá, không biết hương vị thế nào?
Được Trần Trường An đồng ý, A Miêu gấp không chờ nổi vươn ngón trỏ chấm vào nước canh.
Dính một chút, sau đó đặt trước mắt, nàng ấy liếm thử một chút trước.
Sau đó đột nhiên mở to mắt, đặt ngón tay vào miệng mút.
Nàng ấy cười cong mắt, vẻ mặt lười biếng say mê, cái đuôi phía sau ngoe nguẩy không ngừng.
Hương vị thật ngon.
Trần Trường An nhìn dáng vẻ của A Miêu, rất muốn nói, A Miêu, bổn tọa nghi ngờ ngươi mưu đồ gây rối.
Ho nhẹ hai tiếng, Trần Trường An hỏi: “Hương vị thế nào?”
“Ưm… tiền bối, rất ngon, trước giờ A Miêu chưa từng được ăn nước canh ngon như vậy, cá chép rồng nhất định cũng ăn rất ngon meo.”
“Phải không?”
Trần Trường An cũng chấm một chút, nếm nếm, sau đó bình luận.
“Tuy rằng rất nhiều gia vị không đều, nhưng cũng còn ổn, chỉ là hương vị có chút nhạt.”
Sau đó, Trần Trường An rắc chút muối, lúc này mới bê nồi cá chép rồng kho ra.
“Đây là thịt cá chép rồng kho tàu, nếm thử xem.”
“Cảm ơn tiền bối.”
Tiếp đó, Trần Trường An và A Miêu cùng ăn cơm.