Chương 120: Vẫn không có loại cảm giác này sao?
A Miêu ngây ngốc.
“A Miêu, ngươi đang nghĩ cái gì?”
Bạch Nguyệt có chút tò mò, luôn cảm thấy A Miêu trước mắt dường như có chút không đúng.
Thiên Hồ Yêu Hoàng cũng không khỏi nhìn nàng ấy.
A Miêu vội vàng lắc đầu: “Ta, ta không nghĩ cái gì, bà ngoại, người có thể đi tìm tiền bối trước hay không, ta và Bạch Nguyệt có chút việc muốn nói, được không meo?”
Thiên Hồ Yêu Hoàng mỉm cười: “Được.”
Thiên Hồ Yêu Hoàng rời đi.
Chỉ còn A Miêu đỏ mặt và Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười nhạt: “A Miêu, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”
A Miêu nhìn trái nhìn phải, thấy không người không yêu.
Nàng ấy mới đỏ mặt tiến lên, nói bên tai Bạch Nguyệt chuyện xảy ra ở miếu Trường Sinh.
Bạch Nguyệt nghe xong, mắt đẹp kinh hãi.
“A Miêu, ngươi nói tiền bối sờ soạng cái đuôi của ngươi?”
A Miêu vội vàng che miệng Bạch Nguyệt: “Ưm ưm ưm… Bạch Nguyệt, ngươi nói nhỏ chút, tiền bối đã nói không phải cố ý.”
“Đều do ta chẳng phân biệt trường hợp, ăn quá no là muốn ngủ, hất đuôi lên người tiền bối, tiền bối muốn bỏ ra, cho nên mới chạm phải.”
Giọng nói của A Miêu rất nhỏ, giống như muỗi, nói một hồi, không chỉ khuôn mặt, tai mèo cũng đỏ rực.
“Vậy ngươi định làm sao bây giờ?” Bạch Nguyệt hỏi.
Quan hệ của Bạch Nguyệt và A Miêu rất tốt, cũng biết một chút về thân phận của A Miêu.
A Miêu vốn là công chúa của Vụ Châu, cha là chủ nhân Vụ Châu, nghe đồn vị chủ nhân Vụ Châu kia chính là Hoành Kích tiên nhân.
Còn vì sao A Miêu lại xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn Quý Châu, nghe nói là bởi vì đào hôn mới trốn đến Thập Vạn Đại Sơn.
Đặc biệt là mấy trăm năm trước, vì để tìm được A Miêu, chủ nhân Vụ Châu có thể nói là gây ra một trận phong ba ở toàn bộ đại lục Cửu Châu.
Đương nhiên, cuối cùng cũng vẫn không tìm được A Miêu.
Dần dần, chủ nhân Vụ Châu cũng từ bỏ tìm nàng ấy.
A Miêu cũng từng đã nói với nàng ta.
Cái đuôi của A Miêu, gọi là sơ đuôi, vô cùng mẫn cảm, chỉ có phu quân tương lai của nàng ấy mới có tư cách đụng vào.
Điểm này không khác Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc lắm.
Chỉ không ngờ tính cách A Miêu thần kinh thô, lại để tiền bối chạm vào.
Cũng khó trách khuôn mặt A Miêu đỏ rực, không giống ngày thường.
“Bạch Nguyệt, ta… ta nên làm gì bây giờ?”
Hiện giờ trong đầu A Miêu rất loạn.
Mỗi khi nghĩ tới cảm giác thân thể mềm mại tê dại, toàn thân vô lực khi tiền bối chạm vào cái đuôi của nàng ấy, trái tim nàng ấy lại nhảy bang bang trong ngực.tâm liền bang bang thẳng nhảy.
“Tiền bối không cố ý, A Miêu, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.”
“A Miêu, sao mặt ngươi càng ngày càng đỏ thế?” Bạch Nguyệt không khỏi hỏi.
“A, ta không có gì không có gì.”
A Miêu che mặt, cảm giác khuôn mặt đang nóng lên.
“Bạch Nguyệt, sơ đuôi của ngươi từng bị người khác chạm qua chưa?”
A Miêu không khỏi hỏi.
“Bị sơ đuôi của ngươi chạm qua.”
“Có cảm giác gì?” A Miêu vội vàng hỏi.
“Có chút ngứa.”
“Không có cảm giác thân thể tê dại, toàn thân vô lực sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không có.”
A Miêu đột nhiên duỗi tay nắm lấy sơ đuôi của Bạch Nguyệt, hơi dùng sức.
Một cảm giác dị dạng nảy lên trong lòng.
Bạch Nguyệt đỏ mặt, vội vàng tránh thoát.
“A Miêu, ngươi làm gì thế?”
“Vẫn không có loại cảm giác này sao?”
“Không… không có.”
Thượng giới, Thiên Nguyên tiên phủ.
Giang Ngọc Thiền đi vào.
Thiên Nguyên tiên vương vội vàng nghênh đón.
“Ngọc Thiền tiên tử đại giá quang lâm tới hàn xá, không tiếp đón từ xa, còn mong thứ lỗi.”
Giang Ngọc Thiền lấy ra một nhẫn trữ vật.
“Thiên Nguyên tiên vương, Vạn Vật tiên kính hư hao, bồi thường ngươi năm tiên thạch cực phẩm.”
Thiên Nguyên tiên vương vui mừng.
“Cảm tạ Ngọc Thiền tiên tử, nhưng thật ra sửa chữa Vạn Vật tiên kính chỉ cần nhiều nhất hai viên tiên thạch cực phẩm là được.”
“Được, vậy hai viên.”
Sau đó, dưới ánh mắt của Thiên Nguyên tiên vương, Giang Ngọc Thiền lấy lại ba tiên thạch cực phẩm.
Khóe miệng Thiên Nguyên giật giật, có cảm giác tự bê đá đập chân mình.
“Cái kia, cái kia, Ngọc Thiền tiên tử, thật ra ta chỉ nói chơi thôi.”
Thiên Nguyên tiên vương rất không biết xấu hổ, cười mỉm xấu hổ.
Nhưng cũng không còn cách nào, ba tiên thạch cực phẩm thật sự rất quý giá ở tiên vực Huyền Vũ.
Cho dù không biết xấu hổ, chỉ cần có thể lấy được ba tiên thạch cực phẩm thì tất cả đều dễ nói.
Giang Ngọc Thiền không nhịn được mà bật cười vì dáng vẻ không biết xấu hổ của Thiên Nguyên tiên vương, đưa lại ba viên tiên thạch cực phẩm.
Mà Thiên Nguyên tiên vương thấy Giang Ngọc Thiền cười, cả người hoàn toàn ngây ngốc.
Trong đầu không nhịn được ngâm thơ một câu.
Trướng vóc phù dung nhoẻn miệng cười, nghiêng ôm bảo áp má hồng tươi, thu ba vừa gợn bị xoi moi.
“Đa tạ Ngọc Thiền tiên tử, đúng rồi Ngọc Thiền tiên tử, ta có một tin tức nhỏ, giá trị một tiên thạch trung phẩm, có liên quan quan tới Trú Nhan tiên thụ, muốn biết không?”
Vù!
Một tiên thạch trung phẩm rơi vào trong tay Thiên Nguyên tiên vương.