Chương 150: Sử dụng, đây là đặc hiệu max điểm!
Trong hai tròng mắt Trần Trường An, một ánh sao lướt qua trong giây lát.
“Đặc hiệu max điểm sao?”
Tâm niệm vừa động, trong khoảnh khắc, từ trong cơ thể Trần Trường An, tiên mang loá mắt lao lên tận trời, một vùng lộng lẫy bắt mắt!
Oanh ——
Trong miếu Trường Sinh, đột nhiên có dị tượng kinh động đến Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đang tu luyện.
Cùng lúc đó, toàn bộ yêu quái trong Thập Vạn Đại Sơn cũng đã nhận ra.
Bọn họ ngửa đầu, nhìn phía Phi Tiên Sơn.
Ánh sáng lộng lẫy kia, đâm tới mắt bọn họ đau nhức, không nhịn được chảy nước mắt, đó là ánh sáng cuồn cuộn do dị tượng khủng bố phát ra!
Trong thân thể Trần Trường An, giống như có trăm vạn tòa núi lửa ngủ say ầm ầm bùng nổ, phun trào ra!
Từng tia tiên mang đánh xuyên qua trời cao, xuyên thủng mây trời, hóa thành từng con rồng tiên bay lên không, vờn quanh bên người!
Có âm thanh đại đạo, vang vọng trên trời dưới đất, như tiếng chuông đồng nổ vang!
Thập Vạn Đại Sơn, vô số yêu quái không rõ thâm ý đại đạo, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ để hình dung.
Trâu bò!
Thần âm cuồn cuộn, kinh thiên động địa, dường như khiến người ta hiểu ra chân lý tối cao của thiên địa!
Dưới chân Trần Trường An, suối thầ phun trào, có hoa sen ngũ sắc nở ra, nhiều đóa nở rộ, tỏa một bó ánh sáng vàng vờn quanh!
Đây là đặc hiệu max điểm!
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành che đậy đỉnh đầu, bốn trụ thần sát, âm dương nhị khí ngưng sau thân, hình thành một bức thái dương đồ âm dương, có bạch hồng quán nhật, tử khí đông lai, tứ tượng thần minh trấn thủ tứ phương!
Hắn như một tôn thần giáng thế, ánh mắt đạm nhiên, cả người đều sáng lên.
Sợi tóc bay múa trong gió hóa thành kim hoàng lộng lẫy, từng sợi tóc đều giống như dùng hoàng kim đúc thành, sáng lạn như ban ngày!
…
Không biết qua bao lâu, đặc hiệu trên người Trần Trường An mới chậm rãi biến mất, toàn bộ thiên địa một mảnh yên tĩnh!
Thập Vạn Đại Sơn, vô số yêu quái, bao gồm cả Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu, nhìn lên Trần Trường An, đã hoàn toàn thất thần.
Dường như trong mắt bọn họ, Trần Trường An giờ phút này mới là trích tiên chân chính, cao thâm khó đoán, bốn phía hắn có đạo vận mạc danh lưu chuyển, sau đó hình thành các loại dị tượng ở sau người!
Hắn không nhiễm khói lửa nhân gian, đôi tay chắp sau lưng, nhìn ra phía xa, phảng phất trong mắt ẩn chứa sao trời cuồn cuộn!
Vào giờ phút này, dường như bầy yêu mới biết được vì sao Trần Trường An lại ẩn tu ở đây.
Nếu tiền bối xuất thế, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa!
Tiền bối tuyệt đại phong hoa, tiêu sái tự nhiên, như thần linh, như tiên vương, lại như nho sinh tự tại dưới nhân gian…
Muôn vàn ngôn ngữ, bầy yêu không biết nên nói ra như thế nào.
Trong óc chỉ có bốn chữ.
Tiền bối trâu bò!!!
Nếu trước đó, bọn họ sùng bái kính ngưỡng Trần Trường An.
Vậy lúc này, sùng bái kính ngưỡng của bọn họ với Trần Trường An đã hoàn toàn tăng lên, hắn như thánh nhân duy nhất tồn tại giữa vạn vật nhân gian thiên địa này, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ bái!
Mà trên đỉnh Phi Tiên Sơn.
Trần Trường An thu hồi ánh mắt, có chút không hài lòng.
“Thì ra đây là “Đặc hiệu max điểm”.”
Về “Đặc hiệu max điểm” này, giúp quanh thân Trần Trường An luôn phát ra các loại dị tượng đại đạo, nhìn qua có uy thế làm cho người ta sợ hãi, cho dù là mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động, đều sẽ sinh ra một loại cảm giác cao thâm khó đoán!
Đây là vũ khí ra vẻ sắc bén vô hình, phối hợp thêm “Tiên đạo chân giải” thì quả thực là phát huy ra vẻ đến tận cùng, khiến người ta chấn động, khiến trong linh hồn cũng không cách nào tưởng tượng nổi!
Nhưng trừ cái này ra, thì không còn tác dụng khác.
Đây là chỗ khiến Trần Trường An cảm thấy không hài lòng.
“Sư phụ đại nhân, dị tượng vừa rồi...”
Ngay khi Trần Trường An đang tự hỏi, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đi lên đỉnh núi.
Ánh mắt bọn họ ngơ ngác nhìn Trần Trường An, tuy “Đặc hiệu max điểm” đã thu liễm rất nhiều.
Nhưng quanh thân hắn vẫn có khí tức đại đạo vờn quanh, khí chất vô song.
Cho dù là nhìn một cái, cũng mang tới cho Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ một cảm giác cao thâm khó đoán.
Cảm thấy sư phụ đại nhân không giống trước kia, nhưng lại không thể nói rõ được là không giống ở đâu.
Trần Trường An xoay người, nhìn Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, cười nhẹ nhàng.
“Làm sao vậy?”
“Sư phụ đại nhân, cảm thấy người không giống với trước đây.”
Một lúc lâu sau, Linh Bảo Nhi mới hồi phục tinh thần, chớp đôi mắt linh động, ngơ ngác nói.
“Y nha y nha.”
Cái Đuôi Nhỏ bên cạnh tỏ vẻ tán đồng.
Trần Trường An, cho người ta cảm giác giống như là thần linh.
Hắn cao cao tại thượng, khiến người ta không thể mạo phạm
Trần Trường An mỉm cười, sờ đầu nhỏ Linh Bảo Nhi.
“Chỉ là vi sư vừa mới ngộ ra một số điều mà thôi, không có gì khác cả.”