Chương 180: Chủ nhân Vụ Châu chấn động!
Một vùng Phượng Vân cổ phái, đây là nơi ở của tu sĩ, sinh linh Vụ Châu.
Nơi đây vô số cung điện, hoa thơm chim hót, cảnh sắc xinh đẹp, có rừng trúc ưu nhã yên tĩnh, có dòng suối nhỏ nước chảy tự nhiên, thác nước chảy xiết.
Ngày mai là thịnh hội Cửu Châu, hiện giờ chín vị châu chủ sớm đã tới trước.
Lúc này, tiên thuyền Kim Sương cắt qua phía chân trời, đến chỗ này.
Đến nơi đây, A Miêu mang theo Bạch Nguyệt, Thiên Hồ Yêu Hoàng, đi xuống từ tiên thuyền Kim Sương.
Sau đó A Miêu thu hồi tiên thuyền Kim Sương.
Lúc này, A Miêu giống Bạch Nguyệt, một bộ váy trắng, không còn hoạt bát vui sướng như lúc trước, nhiều thêm vài phần tĩnh lặng đoan trang.
Cùng lúc đó, ngay khi A Miêu mang theo Bạch Nguyệt và Thiên Hồ Yêu Hoàng đến chỗ này.
Từ một cung điện, một nam nhân trung niên đi tới, ông ta một thân áo tím, thân hình cao lớn, phấn chấn oai hùng, uy thế vô cùng.
Đúng là cha A Miêu, cũng là chủ nhân Vụ Châu.
A Miêu thấy được, hai lỗ tai run lên, sau đó sợ hãi trốn phía sau Bạch Nguyệt.
“Bạch Nguyệt, là cha, ngươi cần phải bảo hộ A Miêu.”
Bên cạnh, Thiên Hồ Yêu Hoàng chắp tay thi lễ: “Thiên Yêu cổ hồ bái kiến chủ nhân Vụ Châu.”
Chủ nhân Vụ Châu gật đầu: “Mấy năm nay làm phiền Thiên Yêu cổ hồ chiếu cố ái nữ, vô cùng cảm kích.”
Sau đó, chủ nhân Vụ Châu đưa ánh mắt nhìn về phía A Miêu, nói: “A Miêu, con đã trốn nhiều năm như vậy, con còn muốn trốn ta tới khi nào?”
“A Miêu, không phải sợ.” Bạch Nguyệt cười nhạt.
Xem ra chủ nhân Vụ Châu này mang đến mười phần uy áp cho A Miêu.
A Miêu nghĩ thầm: “Đúng vậy, vì sao A Miêu còn phải sợ cha? A Miêu có tiền bối chống lưng mà.”
Nghĩ đến đây, A Miêu không sợ, đứng ra từ sau lưng Bạch Nguyệt, đôi tay chống nạnh.
“Lão già, hừ hừ hừ, con muốn hỏi cha nghĩ như thế nào? Con nói cho cha, sau lưng nữ nhi nhà cha có người, hiện giờ cha cũng không thể ép con làm thế nào.”
Chủ nhân Vụ Châu lạnh nhạt cười, giơ tay một chiêu.
A Miêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị chủ nhân Vụ Châu bắt đến trước mặt.
“A Miêu, mấy năm nay xem ra con sống cũng không tệ lắm, còn trộm cả đỉnh Vụ Châu của cha.” Chủ nhân Vụ Châu lạnh nhạt cười nói.
Nào biết A Miêu vừa rồi còn kiêu ngạo sau khi bị chủ nhân Vụ Châu bắt đến trước mặt, trong nháy mắt liền héo, rũ đầu, rủ tai mèo.
“Cha, A Miêu sai rồi, nhưng ai kêu người muốn A Miêu gả chồng chứ.”
“Giản Càn thân phận tôn quý, lại thích con, còn kết hạ nhân duyên với hắn cũng không phải chuyện xấu.” Chủ nhân Vụ Châu thở dài một hơi.
Ông ta đương nhiên hy vọng nữ nhi mình sống tốt một chút.
Ông ta thân là chủ nhân Vụ Châu, vẫn biết một chút thân phận của Giản Càn kia.
Người này là tiên nhân trên thượng giới chuyển thế trùng tu, cho dù là ở thượng giới, địa vị cũng vô cùng tôn quý, bên người còn có một vị tiên nhân hộ vệ sâu không lường được.
Nếu A Miêu có thể kết nhân duyên với Giản Càn, từ nay về sau, dưới sự trợ giúp của Giản Càn, nàng ấy chắc chắn sẽ phi thăng thành tiên.
Quan trọng hơn là, ông ta biết trong lòng A Miêu không muốn, tuy ông ta cũng hoàn toàn không muốn ép nữ nhi mình.
Nhưng khi đối mặt với sự uy hiếp của Giản Càn, mặc dù ông ta thân là chủ nhân Vụ Châu, cũng bất lực, cuối cùng để A Miêu mang theo đỉnh Vụ Châu chạy khỏi Vụ Châu.
Không sai, A Miêu có thể chạy trốn, nếu không phải ông ta mở một con mắt, nhắm một con mắt, chỉ bằng A Miêu, sao có thể chạy trốn khỏi Vụ Châu chứ?
“Đúng rồi, Giản Càn đâu?” Chủ nhân Vụ Châu không khỏi hỏi.
Dù sao tiên thuyền Kim Sương cũng ở trong tay A Miêu, nói vậy hẳn là A Miêu đã gặp Giản Càn.
Nhưng vì sao còn không thấy bóng dáng gã ta?
A Miêu ngẩng đầu, cười hì hì.
“Cha, nói cho người một tin tức xấu, cha không còn được gặp hòa thượng Giản Càn chán ghét kia nữa rồi.”
“Vì sao?” Chủ nhân Vụ Châu nhíu mày, trong lòng có dự cảm.
“Chẳng lẽ hắn đã rời khỏi đại lục Cửu Châu?”
Đương nhiên, ở trong lòng chủ nhân Vụ Châu, không có ai ở Cửu Châu có thể giết Giản Càn.
Dù sao nội tình của bản thân Giản Càn cũng kinh người, có không ít át chủ bài bảo mệnh, càng quan trọng hơn là bên người còn có một vị cao tăng bảo hộ, rất có khả năng là một vị tiên nhân, ở đại lục Cửu Châu, không ai địch nổi!
“Hắn không rời khỏi đại lục Cửu Châu, mà trêu chọc tiền bối ở Thập Vạn Đại Sơn, Phật hỏa đốt người, tự sát mà chết.”
Lời này vừa nói ra, đồng tử trong mắt chủ nhân Vụ Châu chợt co rụt lại.
“Phật hỏa đốt người, tự sát mà chết, sao có thể!”
Đột nhiên, chủ nhân Vụ Châu nghĩ tới cái gì, biểu tình thay đổi, không khỏi nói.
“A Miêu, chẳng lẽ vị tiền bối trong miệng ngươi, đó là tiền bối "Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ" Trần Trường An gần đây danh chấn Cửu Châu kia?”
“Chính xác!”
Chủ nhân Vụ Châu không thể tưởng tượng nổi.