Chương 186: Lão tổ tông Thạch gia nghi ngờ!
Trong mắt mọi người, Thạch Kiên nghi ngờ như vậy, chắc chắn sẽ chọc giận Trần Trường An.
Nghiêm trọng hơn một chút, sẽ giống như Trần Trường An dùng một chưởng diệt Thanh Mao Quỷ Tiên, dùng một cái tát tiêu diệt Thạch Kiên này.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt không ít tu sĩ đều không khỏi chờ mong.
Dù sao có rất nhiều tu sĩ mới chỉ nghe danh Trần Trường An, lại chưa từng tận mắt thấy chiến lực mạnh mẽ của Trần Trường An!
Có lẽ hôm nay, sẽ may mắn chính mắt thấy!
Trong lòng Trần Trường An cạn lời.
Sao lại không hiểu chuyện như vậy.
Thịnh hội Cửu Châu này, không phải để mọi người ngồi cùng nhau khoác lác, uống chút rượu, ăn chút thịt, lão già như ngươi sao cứ muốn tìm việc thế?
Hiện giờ hắn cũng muốn dùng một cái tát diệt Thạch Kiên nghi ngờ hắn, nhưng đáng tiếc, hiện giờ hắn không ở trong lĩnh vực vô địch, không có thực lực này.
Nhưng Cái Đuôi Nhỏ và Linh Bảo Nhi đang ở bên cạnh ăn uống nghe thấy Thạch Kiên nghi ngờ, lại không khỏi tức giận, mắt nhỏ căm tức nhìn Thạch Kiên.
Tiểu Hắc cũng lạnh lùng nhìn Thạch Kiên, trong mắt tràn ngập địch ý!
Lão già này, dám nghi ngờ công tử, ngươi có từng thấy công tử chém giết mười hai tiên nhân, một chưởng diệt tiên chưa?
Có từng thấy công tử còn chưa ra tay, đã khiến Giản Càn có mười tám tăng nhân Hóa Thần bảo hộ sợ tới mức tự kết liễu, Phật hỏa đốt người, có từng nhìn thấy Vô Lượng hòa thượng thực lực thần bí kia tự đoạn hai tay, hốt hoảng chạy trốn chưa?
Lại có từng thấy công tử thi triển thủ đoạn, dị tượng kinh thiên động địa, bao trùm toàn bộ Quý Châu???
Linh Bảo Nhi đã bỏ cả ăn uống.
Thực lực mạnh mẽ của Trần Trường An, trong lòng nàng ấy vô cùng rõ ràng, nàng ấy khâm phục, sùng bái Trần Trường An hơn bất cứ ai!
Bởi vậy, Linh Bảo Nhi càng không hy vọng có tu sĩ có bất cứ nghi ngờ, nghị luận gì với sư phụ đại nhân của nàng ấy.
Cho dù Thạch Kiên đối diện là một Hoành Kích tiên nhân, Linh Bảo Nhi cũng hoàn toàn không sợ.
“Sư phụ đại nhân có một không hai Cửu Châu, không ai có thể cản, cho dù là tiên nhân trên thượng giới, cũng không phải đối thủ của sư phụ đại nhân!”
Tạm dừng một chút, Linh Bảo Nhi lại mở miệng nói.
“Huống hồ, sư phụ đại nhân còn thường xuyên dạy bảo đồ nhi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chớ kiêu ngạo, ngươi sao có thể biết người mạnh nhất đại lục Cửu Châu này chỉ có Hoành Kích tiên nhân?”
“Hừ hừ hừ, mặc dù ngươi là Hoành Kích tiên nhân, với thực lực của sư phụ đại nhân, muốn giết ngươi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Y nha y nha.”
Cái Đuôi Nhỏ bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời Linh Bảo Nhi nói.
Phải biết thời gian Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ tiếp xúc với Trần Trường An là lâu nhất.
Còn vấn đề thực lực của Trần Trường An mạnh cỡ nào, bọn họ không biết, chỉ có thể cảm nhận được cuồn cuộn như vũ trụ, vô biên vô hạn.
Trong lòng Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, càng cho rằng không có bất cứ ai trên thế gian này có thể đánh bại sư phụ đại nhân của bọn họ!
Sắc mặt Trần Trường An rất thản nhiên, ánh mắt thâm thúy, hắn vẫn chưa ngắt lời Linh Bảo Nhi, ở trong lòng, hắn có chút hoảng.
Lão già này, nghe tu sĩ nói chuyện với nhau, hình như là lão tổ tông Thạch gia của Vân Châu - Thạch Kiên, quan trọng hơn là đây chính là một Hoành Kích tiên nhân, thực lực mạnh mẽ.
Cho dù so với chín vị châu chủ, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Huống chi, trước đó Xà Tử Nghịch đã truyền lại tin tức từ Vân Châu.
Trường Sinh giáo bị huỷ diệt, có quan hệ rất lớn với ba đại tiên thống thế gia Đường, Thạch, Chung của Vân Châu.
Hiện giờ, lão tổ tông Thạch gia này còn có lá gan dám đến tìm hắn gây phiền toái.
Muốn động thủ, đôi mắt của Trần Trường An không khỏi trở nên lạnh lùng, khóe miệng vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ.
“Lão tổ tông Thạch gia, xem ra ngươi có nghi ngờ rất lớn với thực lực của bổn tọa.”
Đối mặt với ánh mắt của Trần Trường An, trong lòng Thạch Kiên kia trầm trọng thêm vài phần.
Nhưng Thạch Kiên cũng không sợ, vẫn mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Tiền bối cũng không thể trách ta, dù sao ta cũng chỉ mới nghe nói, lại chưa từng nhìn thấy chiến lực chân thật của tiền bối, cho nên trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ.”
“Phải không?”
Trần Trường An lạnh nhạt nói.
Thi triển “Đặc hiệu max điểm”, đôi mắt lập tức tỏa kim quang xán lạ, dường như bắn ra kim quang vạn trượng.
Ánh mắt sáng quắc, như hàng tỉ cây kim châm đâm tới, lập tức khiến sắc mặt Thạch Kiên kia thay đổi, không khỏi lùi lại mấy bước.
Khuôn mặt ông ta trở nên trắng bệch, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ!
Dường như vừa trải qua khủng bố vô cùng!
Trên thịnh hội Cửu Châu, những tu sĩ đó vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc, không biết Thạch Kiên này xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một lần nữa truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Trần Trường An.