Chương 65: Bảo Nhi, ngươi có phải chó hay không? (2)
Trần Trường An cười tiêu sái, mở miệng nói.
“Cắn một miệng thì có gì, chẳng lẽ sư phụ đại nhân nhà ngươi còn sợ đau chắc ….”
Trần Trường An nói chưa nói xong, chỉ thấy một tiếng “Ngao ô.”
Răng nanh trắng đến tỏa sáng của Linh Bảo Nhi đã cắn trên cánh tay Trần Trường An.
“Chết ta mất, đau quá đau đau!!!”
Trần Trường An đau đến mức chảy nước mắt.
“Hà hà hà … cay cay cay cay, cánh tay sư phụ đại nhân thật cay!!!”
Linh Bảo Nhi cắn một ngụm rồi vội buông ra, chu môi, đôi tay quạt miệng, thổi khí.
Chớp mắt một cái, mặt đã đỏ, đặc biệt là môi kia, sưng giống như lạp xưởng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Trường An không thấy đau nữa, cười nhạo.
“Đồ nhi ngoan, hương vị không tồi chứ? Có muốn cắn một miếng nữa hay không?”
Nói, lại đặt cánh tay trước mặt Linh Bảo Nhi.
“Ngao ô.”
Linh Bảo Nhi không màng miệng cay hôi hổi, lại cắn một miếng lên.
Dưới cây bồ đề, Linh Bảo Nhi đỏ mặt, cắn cánh tay Trần Trường An, cùng Trần Trường An bốn mắt nhìn nhau.
Linh Bảo Nhi há mồm kêu ô ô.
Dường như muốn nói, sư phụ đại nhân đừng trách ta, đây là ngươi kêu ta cắn.
Trần Trường An nghiêm túc nói.
“Bảo Nhi, ta có một vấn đề, ngươi có thể giải đáp một chút hay không.”
“Ô ô ô.”
Linh Bảo Nhi gật đầu, tuy rằng rất cay, nhưng lần này không nhả ra.
“Ngươi có phải chó hay không?”
Tiểu viện ngoài miếu.
Miệng Linh Bảo Nhi sưng như lạp xưởng đang bôi thuốc trên tay cho Trần Trường An.
“Sư phụ đại nhân, còn đau không?”
Trần Trường An liếc nàng ấy một cái, lạnh nhạt nói: “Sư phụ đại nhân nhà ngươi mạnh cỡ nào cũng không phải ngươi không biết, nếu không phải thu liễm lực lượng thân thể, dù hàm răng của ngươi là kim cương, cũng đừng mơ để lại được dấu răng trên người sư phụ nhà ngươi, sao có thể đau?”
Nhìn dấu răng trên hai cánh tay, khóe miệng Trần Trường An giật giật.
Sao mình lại ngu ngốc để Bảo Nhi cắn thật như thế.
Đúng là miệng tiện mà.
“Sư phụ đại nhân, cái gì là kim cương?”
“À … là một loại tiên khí rất sắc bén.”
“Dạ dạ.”
Không lau sau, Linh Bảo Nhi đã bôi xong thuốc cho Trần Trường An, lau nước miếng trong suốt ở khóe miệng: “Sư phụ đại nhân, vậy đồ nhi đi tu luyện đây.”
Trần Trường An xua tay.
“Đi đi.”
“A.”
Răng nanh của Linh Bảo Nhi cắn lên.
Nhưng lần này cắn rất nhẹ, không khiến Trần Trường An đau.
Trần Trường An sống không còn gì luyến tiếc.
“Bảo Nhi, ngươi có lẽ không phải người, mà thật sự là chó.”
“Được rồi, sư phụ đại nhân, không phải đồ nhi chỉ cắn chút sao, buổi tối đồ nhi sẽ làm đồ ăn ngon cho sư phụ đại nhân, sư phụ đại nhân đừng nóng giận.”
“Đồ nhi đi tu luyện đây.”
Linh Bảo Nhi tung ta tung tăng rời đi.
Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mười mấy dấu răng trên cánh tay mà cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Cuối cùng Bảo Nhi cũng biết giảm lực.
Mùi hương thần bí của Trường Sinh thể này, thật sự là một loại phiền não với Trần Trường An.
Đáng tiếc hắn không thể vận dụng cấm chế bí thuật giống như sư phụ, che giấu Trường Sinh thể.
Thở dài một hơi, Trần Trường An thấy may mắn vì mình có lĩnh vực vô địch.
Ở lĩnh vực vô địch, cái gì cũng không sợ.
Nếu cấm chế của hắn không bị phá, Trường Sinh thể không bị lộ, dù hắn rời khỏi lĩnh vực vô địch, chỉ cần không gặp những yêu ma quỷ quái mạnh, sẽ không phải chết.
Nhưng hiện giờ thì không giống.
Trường Sinh thể bị lộ, thì lại khác.
Giống như một ngọn đèn sáng lên trong đêm tối, rực rỡ lóa mắt như vậy, đi ra ngoài sẽ ngỏm củ tỏi.
“Ông trời ơi ông trời, nếu đã để cho ta tới đến thế giới này, sao lại còn cho ta thể chất hố cha như Trường Sinh thể chứ?”
Gió lạnh phất phơ, dưới cây bồ đề, Trần Trường An hát.
“Dê dê dê, đừng thấy ta chỉ là một con dê, ai cũng ngửi thấy thật thơm…”
Linh Bảo Nhi đang tu luyện nghe thấy, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ sư phụ đại nhân là một con dê yêu?”
Trần Trường An hát xong, cũng quên mất mình là người mang Trường Sinh thể hố cha này, tập trung lên lĩnh vực vô địch.
Tiếp theo nên làm chính sự rồi.
Trước tiên thăng cấp hệ thống lĩnh vực vô địch, rồi mở rộng lĩnh vực vô địch.
Trên ghế, Trần Trường An bắt chéo chân.
“Hệ thống ở nhà không, có thể thăng cấp hệ thống không?”
“Hệ thống nhắc nhở: Có tiêu hao 5000 giá trị lĩnh vực để thăng cấp hệ thống lĩnh vực vô địch lên phiên bản 3.0 hay không?”
“Oh fuck…”
“Ký chủ đang nói cái gì?”
“Xem ra là hệ thống bản địa.” Trần Trường An nói thầm một câu, gật đầu nói: “Đúng vậy, thăng cấp hệ thống.”
“Hệ thống nhắc nhở: Đang ở thăng cấp, mời ký chủ chờ một lát.”
“Ok.”
Khoảng chừng qua mấy chục nhịp hô hấp, trong đầu lại lần nữa truyền đến thanh âm của hệ thống.
“Hệ thống nhắc nhở: Tiêu hao 5000 giá trị lĩnh vực, thăng cấp hệ thống thành công, hệ thống lĩnh vực vô địch phiên bản 3.0, mở ra công năng mới “Tiên đạo chân giải”.”