Chương 69: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, yêu nữ bạch y! (2)
Hừ.
Con mồi này cũng thật phế vật, lại là một người thường không chút tu vi.
Nhưng lại để nó gặp được trong Thập Vạn Đại Sơn này, đúng là bánh có nhân rớt từ trên trời xuống!
Trần Trường An chạy trốn đến mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
Thổ mãng đằng sau đã tới gần.
“Không được, không được, hộc hộc hộc, ta không chạy nổi nữa.”
Trần Trường An dừng lại, khom lưng thở dốc, cảm giác thận cũng sắp nhảy ra.
Hắn không chạy nữa.
Thổ mãng ngừng trước mặt hắn, đầu đứng thẳng lên, còn cao hơn Trần Trường An.
Nó phun ra nuốt vào lưỡi rắn, ánh mắt nhìn Trần Trường An lộ ra châm biếm nhân tính hóa.
Dường như đang trào phúng Trần Trường An không biết tự lượng sức mình, còn dám chạy trốn.
Trần Trường An mắng to.
“Đến đây đi, ngươi dám một cắn đại gia ta một miếng, đêm nay ta dám đem ngươi hầm thành canh rắn.”
Trần Trường An cũng từ bỏ chạy trốn vô dụng.
Hừ hừ hừ, con thổ mãng này, dám ăn phân thân của gia.
Ngươi xong đời rồi.
Ánh mắt thổ mãng nhìn Trần Trường An giống như đang nhìn một người ngu ngốc.
Sau đó há to mồm, mùi tanh hôi thối ập vào mặt.
Trần Trường An tái cả mặt, vội vàng che mũi.
“Thối quá, thối quá, chết ở trong bụng ngươi, đúng là hủy hoại một đời anh minh của đại gia ta.”
Sau đó, Trần Trường An thấy may mắn, còn may nơi này chỉ có Trần Trường An và thổ mãng kia.
Đồ nhi ngoan của hắn không ở đây.
Nói cách khác, bị thổ mãng này nuốt quá mất mặt.
Quả nhiên, không mang theo Bảo Nhi ra ngoài mới là chính xác.
Trần Trường An trơ mắt nhìn mồm to hôi thối tanh nồng cắn tới.
Trần Trường An không định chết trong bụng thổ mãng này, dự tính tự bạo.
May mà phân thân của hắn tuy không có tu vi, nhưng lại có một loại năng lực tự bạo.
Mồm to tới gần, ngay khi Trần Trường An chuẩn bị tự bạo.
Chỉ thấy hồng quang hiện lên.
“Thứ gì???”
Hồng quang quấn quanh eo Trần Trường An.
Sau đó lôi kéo.
Trần Trường An hô một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.
Hắn còn chưa biết đã xảy ra cái gì, đã đứng vững vàng trên một thân cây.
“Ngươi không sao chứ?”
Bên tai Trần Trường An, truyền đến một thanh âm dịu dàng.
Lúc này Trần Trường An mới phát hiện, cách đó không xa có một nữ tử đang đứng.
Mà khi Trần Trường An nhìn thấy nữ tử trước mắt, thật sự bị kinh diễm, khiến mắt hắn sáng ngời.
Tay nàng ta cầm một cây tơ hồng, đứng ở phía trên thân cây, yêu khí xung quanh kích động, một thân bạch y, thánh khiết như tuyết, phiêu động theo gió, cho người ta cảm giác giống tiên tử có thể tùy thời thuận gió mà đi.
Nhưng yêu khícả người, có nghĩa đây là một yêu nữ, giống như Hồng Y.
Nàng ta có một đôi tai hồ ly bạch nhung nhòn nhọn, phía sau có một cái đuôi màu trắng đang nhẹ nhàng lay động.
Nàng ta đứng ở nơi đó, cực kỳ mỹ lệ, nếu nói Hồng Y là vũ mị quyến rũ, vậy nàng ta là hoa lan trong u cốc, yên lặng xuất trần, hoàn toàn dung hợp với cảnh vật xung quanh, khí chất càng là không dính khói lửa phàm tục, phong tư tuyệt đại.
“Là yêu hay là tiên?”
Trong lòng Trần Trường An hoảng hốt, không biết phán đoán như thế nào.
Đương nhiên, tuy Trần Trường An yêu thích sắc đẹp, nhưng lại không mê muội, ngược lại tràn ngập tự tin với bản thân.
Tốt xấu gì mình cũng là người có được hệ thống lĩnh vực vô địch, hắn mới là vì sao sáng nhất trên thế giới này!
Hoảng hốt một lát đã bình tĩnh trở lại.
Thổ mãng kia cảm nhận được yêu uy khủng bố từ trên người nữ tử bạch y, sợ tới mức run bần bật, nằm bẹp trên mặt đất, không thể động đậy.
“Ngươi đi đi.”
Nữ tử bạch y mở miệng, giọng nói dịu dàng như tiếng trời.
Thổ mãng kia như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, xám xịt đào tẩu.
“Má nó, đồ nhát gan nhà ngươi, có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Trần Trường An thấy thổ mãng kia chạy trốn, tức muốn chết.
Nhưng bản thân hắn đang ở trên thân cây cao bảy tám mét, nhảy xuống chính là tìm chết, đừng nói là đuổi theo thổ mãng kia.
Dù gì mình cũng là nhân vật có uy tín trên Phi Tiên Sơn, lại lần đầu chật vật như thế.
Một đời anh danh, cũng không thể cứ bị huỷ hoại như vậy.
Cần phải giết rắn diệt khẩu.
Trần Trường An đã nghĩ kỹ rồi.
Trở về kêu Thác Bạt Dã đi tìm con thổ mãng này, lột da hầm canh rắn!
“Ngươi cũng không phải đối thủ của thổ mãng kia, cần gì phải động sát tâm với nó, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?”
Nhận thấy sát ý trên người Trần Trường An, nữ tử bạch y chậm rãi mở miệng, nói với Trần Trường An.
Trần Trường An nhìn nàng ta.
Nữ tử bạch y cười nhẹ nhàng với hắn, dường như đang chờ Trần Trường An trả lời.
Trần Trường An tán thưởng trong lòng.
Không hổ là thế giới huyền huyễn, loại nữ tử này căn bản không tồn tại ở địa cầu.
Cho dù là ở chỗ này, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy nữ tử hoàn mỹ như vậy.
Trần Trường An ôm quyền, mở miệng nói.
“Thổ mãng kia muốn giết ta, đã kết nhân quả, nó là nhân, ta đương nhiên đến thiếu nó một quả, lúc này mới gọi là nhân quả tuần hoàn, vẹn toàn trước sau.”