Chương 82: Uy hiếp, cách chết tốt một chút!
Hiện tại, mười hai tiên tướng thấp thỏm lo âu, có loại xúc động muốn khóc muốn chạy trốn!
Nhưng ở trong lĩnh vực vô địch.
Trần Trường An cũng sẽ không để bọn họ chạy trốn.
Tác dụng của những tiên nhân đó với Trần Trường An mà nói là rất lớn.
Trần Trường An thu kiếm, tò mò nhìn vết rách không gian trước mắt.
“Đây là cái gì?”
Nói xong, Trần Trường An đưa bàn tay vào trong vết rách không gian kia.
Hoa quang đen lượn lờ trên tay Trần Trường An, sau đó rất nhanh đã biến mất.
Mười hai tiên tướng mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hoa quang màu đen kia chính là lực hủy diệt không gian đấy, ngay cả tiên tôn cũng phải kiêng dè ba phần.
Mà Trần Trường An trước mắt lại trực tiếp đụng vào, rắm cũng không đánh!
Rất nhanh, vết rách không gian đã khép lại.
Trần Trường An nhìn về phía mười hai tiên tướng há hốc mồm, nghiêm túc nói: “Tiên nhân quả nhiên khác biệt, một kiếm này của bổn tọa vậy mà không thể giết các ngươi.”
Tiểu viện ngoài miếu rất an tĩnh, chỉ có tiếng Trần Trường An một mình nói chuyện.
Ngoại trừ cái này, không có người thứ hai lên tiếng.
Linh Thanh Sơn, mười hai tiên tướng, còn có đám người Cừu Thiên Đồ đang đứng xa quan sát.
Tất cả bọn họ đều như bị sấm đánh, ngây ngốc nhìn Trần Trường An, một câu cũng nói không nên lời.
Trong lòng mỗi người bọn họ đều rất chấn động!
Hơn nữa, loại chấn động này là thứ bọn họ không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
“Thật…thật mạnh.” Linh Thanh Sơn nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm mở miệng.
Ông ấy phỏng đoán Trần Trường An là Hoành Kích tiên nhân, có thể đối phó với tiên nhân.
Nhưng ông ấy nghĩ được mở đầu, lại không đoán được kết cục.
Mười hai tiên tướng kia lại không ngăn được một kiếm của hắn, đều nhanh chóng né tránh.
Đây chính là tiên nhân đấy!
Lại không ngăn cản, mà lựa chọn né tránh một kiếm quét ngang của Trần Trường An!
“Chuyện này…sao có thể.” Sắc mặt Cừu Thiên Đồ trắng bệch, lẩm bẩm mở miệng, không thể tin được tất cả những gì trước mắt bọn họ.
Đôi mắt Linh Bảo Nhi sáng như sao trên trời, lấp lánh tỏa sáng, trong mắt đều là bóng dáng của sư phụ đại nhân.
“Áo bào trắng của Trần Trường An phấp phới, tóc đen tung bay.
Hắn cầm Thánh Tiên Kiếm trong tay, như kiếm tiên tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại.
Đúng là nhất kiếm nơi tay không người hỏi, ta vừa giơ tay đảo càn khôn!
Trần Trường An nhìn kia vẻ mặt mười hai tiên tướng kinh hãi không dám động, ngoắc ngón tay.
“Thất thần làm gì. mới vừa bắt đầu chiến đấu, tiếp tục lên đi.”
“Ngươi… ngươi là Hoành Kích tiên nhân?” Có tiên tướng kìm nén sợ hãi trong lòng, trầm giọng mở miệng nói.
“Hoành Kích tiên nhân, đó là cái gì? Rất lợi hại sao?” Trần Trường An hỏi.
Mười hai tiên tướng trầm mặc, cảm thấy Trần Trường An đang vũ nhục bọn họ.
Ngươi mạnh như vậy, nhất định là Hoành Kích tiên nhân, còn làm bộ không biết.
Dù thế nào, Hoành Kích tiên nhân cường đại, là người bọn họ không thể ngăn cản.
Ít nhất tại đại lục Cửu Châu này là thế.
Bọn họ sẽ không ngốc ra tay với Hoành Kích tiên nhân.
Có tiên tướng trầm giọng nói: “Mặc kệ ngươi có phải Hoành Kích tiên nhân hay không, tất cả đều không quan trọng, giao Thánh Tiên Kiếm và vùng tiên địa này ra đây, chúng ta lập tức rời đi.”
Trần Trường An cười ha hả.
“Tiên nhân không hổ là tiên nhân, đúng là khổng tước xòe đuôi, tự làm mình động tình, bổn tọa có nói sẽ để cho các ngươi rời đi sao?”
Sắc mặt mười hai tiên tướng đều khó coi.
Có tiên tướng bước ra một bước, trầm giọng nói: “Đạo hữu, làm người nên để lại một đường, sau này cũng dễ gặp lại nhau.”
“Nếu đã không muốn gặp, sao phải để lại một đường.”
“Đạo hữu, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy? Nếu ngươi dám giết chúng ta, tiên tôn đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trần Trường An lạnh nhạt nói: “Cho nên, các ngươi đây là đang uy hiếp bổn tọa?”
“Sự mạnh mẽ của tiên tôn, dù đạo hữu là Hoành Kích tiên nhân, cũng không phải đối thủ, đạo hữu, con đường trường sinh còn rất xa, đạo hữu không có khả năng luôn ở hạ giới, ngươi phải nghĩ kỹ!”
Trần Trường An lạnh nhạt nói: “Trường sinh đường xa, ta tự tiêu dao tự tại, ngươi nói không sai, bổn tọa định luôn ở lại đây, nếu tiên tôn đại nhân của các ngươi muốn giết bổn tọa, cứ việc tới.”
Mười hai tiên tướng cùng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An tràn ngập kiên quyết.
Nếu đã không có cách nào thỏa hiệp.
Vậy chỉ có thể tử chiến!
Ong ong ong!!!
Mười hai tiên tướng đều biết sự cường đại của Hoành Kích tiên nhân, chỉ có dùng hết toàn lực mới có khả năng có một đường sống!
Nếu không, nhất định phải chết!
Trần Trường An lạnh nhạt nói: “Rất tốt, xem ra các ngươi đều đã có chuẩn bị tốt để tử vong.”
“Lên!”
Mười hai tiên tướng hóa thành mười hai tia tiên hồng, loá mắt chói mắt, hướng về phía Trần Trường An!
“Định.”
Trần Trường An nói một chữ.
Trong khoảnh khắc đó, những tiên tướng dùng tốc độ ánh sáng lao về phía Trần Trường An đều bị định thân tại chỗ.
Giống như biến thành mười hai pho tượng, căn bản không thể nhúc nhích!