Chương 86: Điều kiện, chủ nhân Phi Tiên Sơn!
“Đi đi, bổn tọa sẽ dạy dỗ Bảo Nhi thật tốt ngươi cứ yên tâm.”
Linh Thanh Sơn vội vàng nói: “Yên tâm, yên tâm, một vạn yên tâm, có tiền bối dạy dỗ, là tạo hóa của Bảo Nhi.”
Trần Trường An không đặt cả tiên nhân trong mắt, cho dù Linh Thanh Sơn là tông chủ một tông, nhưng trong lòng ông ấy biết rõ.
Nếu không phải do nữ nhi.
Chỉ sợ mình trong mắt tiền bối cũng chẳng là cái gì.
“Nếu tiền bối không còn chuyện khác, vậy ta đi trước.”
Trần Trường An gật đầu, không giữ Linh Thanh Sơn lại.
Hiện giờ, đương nhiên Trần Trường An cũng không lấy tiên đan đi tặng người.
Đây chính là tiên đan ngưng tụ tinh hoa của tiên nhân mà thành, cũng không phải huyết đan ngưng tụ yêu vương Nguyên Anh.
Giá trị giữa hai bên, là không thể so sánh với.
Tuy rằng Linh Thanh Sơn là phụ thân của Bảo Nhi.
Nhưng Trần Trường An còn chưa hào phóng đến như vậy.
Linh Thanh Sơn đi rồi.
Trong miếu lại lần nữa dư lại hai người Trần Trường An và Linh Bảo Nhi.
Mà Phi Tiên Sơn, cũng khôi phục yên lặng như ngày xưa.
Nhưng mặc dù là như thế, bởi vì tiên uy của tiên nhân trước đó.
Tuy hiện giờ tiên uy đã biến mất, nhưng toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn vẫn có vẻ áp lực, một mảnh tĩnh mịch.
Không có bất cứ tiếng rít gào nào của yêu ma quỷ quái truyền ra.
Bởi vì tiên uy, đã khiến những yêu ma quỷ quái đó kiêng kị vạn phần, thu liễm hơi thở, lần lượt núp vào.
Như thế, trong đoạn thời gian này, có lẽ Thập Vạn Đại Sơn đều sẽ như vậy.
Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc.
Bạch Nguyệt và bà lão vẫn đứng trên trời cao vạn trượng, nhìn chăm chú vào phía Phi Tiên Sơn.
“Bà ngoại, mười hai đạo tiên uy kia đã biến mất.”
Biểu tình của bà lão phức tạp, cảm thán nói: “Đúng vậy, đáng tiếc không thể chính mắt thấy uy nghiêm của tiên nhân, tiên uy biến mất, chỉ sợ những tiên nhân đó đã rời khỏi đại lục Cửu Châu.”
“Tiên nhân trên thượng giới, tới vô ảnh, đi vô tung, quả thật là khủng bố.”
Bạch Nguyệt lẩm bẩm, thở dài một hơi.
Còn công tử của Hồng Y muội muội, thanh niên áo bào trắng cường đại thần bí kia, chỉ sợ đã chết rồi.
Nhưng không biết vì sao, trong đầu Bạch Nguyệt đột nhiên hiện ra thanh niên áo bào trắng trong miếu tiên nhân kia.
Không thấy rõ khuôn mặt, thần bí cường đại.
Nàng ta luôn có một loại cảm giác, thanh niên áo bào trắng kia không dễ dàng chết như vậy.
“Bạch Nguyệt, ngươi đi nói với Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ chuyện ở Phi Tiên Sơn, nói vậy bọn họ sẽ thành thật ở lại Thiên Yêu cổ hồ, không còn bất cứ nhớ nhung gì với người nọ.”
Bạch Nguyệt do dự một chút, nói: “Bà ngoại, Bạch Nguyệt muốn tới Phi Tiên Sơn một chuyến trước.”
Bà lão cười khẽ: “Được, vậy cùng đi đi, đó chính là nơi tiên nhân giá lâm, tuy tiên nhân đã đi, nhưng hẳn là còn có thể cảm nhận được uy nghiêm của tiên nhân.”
Bạch Nguyệt gật đầu, cũng không nói cho bà lão.
Nàng ấy cũng không phải vì muốn cảm nhận uy nghiêm của tiên nhân, chỉ là suy nghĩ cẩn thận, thanh niên áo bào trắng kia rốt cuộc có chết ở trong tay tiên nhân không?
Nếu nói loại lời này cho bà ngoại.
Bà ngoại tất nhiên sẽ châm chọc cười nhạo nàng ta có ý nghĩ kỳ lạ.
Bạch Nguyệt đương nhiên cũng biết.
Nhưng nàng ta càng nguyện ý làm theo ý nghĩ trong lòng, mới có thể an tâm.
“Sư phụ đại nhân, đây có thể là tiên đan hay không?”
Trong miếu, Linh Bảo Nhi tò mò nhìn mười hai kim đan trước mắt.
Mười hai kim đan lập loè tiên quang, thần kỳ huyền diệu, cực kỳ phi phàm.
Trần Trường An cười nói: “Tinh hoa tiên nhân ngưng tụ mà thành, đây không phải tiên đan, thì là cái gì?”
“Sư phụ đại nhân nói có đạo lý.”
Trần Trường An cầm lấy một tiên đan.
Tiên nhan lớn nhỏ, hiện ra kim sắc, tiên quang lộng lẫy, chứa tiên lực bàng bạc.
Trần Trường An khá tò mò ăn tiên đan sẽ có hiệu quả gì.
“Bảo Nhi, muốn thử một viên hay không?”
Linh Bảo Nhi liếm môi: “Sư phụ đại nhân, người nói xem nếu ăn tiên đan này, đồ nhi có thể thành tiên nhân hay không?”
Trần Trường An suy tư.
“Cũng có khả năng này.”
Nếu Bảo Nhi ăn tiên đan này đột nhiên phi thăng thành tiên thì làm sao bây giờ?
Trần Trường An không hy vọng đồ nhi ngoan mà mình thu nhận cứ vậy rời đi.
“vậy tạm thời ngươi đừng ăn, tiên tôn trên thượng giới sợ rằng cũng ước gì ngươi phi thăng lên thượng giới, nếu ngươi phi thăng thành tiên, không chừng sẽ lột da của ngươi, ăn ngươi thịt, uống máu ngươi.”
Khiến Linh Bảo Nhi sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, ôm chặt cánh tay Trần Trường An.
“Sư phụ đại nhân, đồ nhi không cần ăn tiên đan, không cần phi thăng thành tiên, đồ nhi muốn ở bên sư phụ đại nhân.”
“Ha ha, đồ nhi, ngươi cũng quá nhát gan.”
Nhìn dáng vẻ Linh bảo Nhi bị dọa, Trần Trường An không nhịn được cười nhạo.
Linh Bảo Nhi đỏ mặt: “Đồ nhi không sợ đâu, đồ nhi chỉ muốn ở cạnh sư phụ đại nhân.”
“Nếu đồ nhi đi rồi, không phải sư phụ đại nhân lại thành người cô đơn sao.”
Linh Bảo Nhi vẫn nhớ rõ khi mới gặp sư phụ đại nhân.