Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 92: Họa kia biết đâu sau này là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa!

Chương 92: Họa kia biết đâu sau này là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa!


Đồng thời, hắn ta cũng biết rõ cơ hội công tử và tiểu thư Bảo Nhi còn sống rất xa vời.
Mang theo tâm trạng trầm trọng, cuối cùng Thác Bạt Dã cũng về tới miếu tiên nhân.
Rất nhanh, Thác Bạt Dã đã thấy Linh Bảo Nhi đang tu luyện trong viện.
Cũng thấy dưới cây bồ đề, Trần Trường An ngồi trước một cái bàn đá, trước mặt có một bàn cờ trắng đen chi chít, đang chơi cờ…
Trần Trường An đứng thẳng, hạ quân đen xuống.
Đối diện hắn, một cành của cây bồ đề quấn quân trắng lên, do dự một lát, hạ quân trắng xuống.
Khóe miệng Trần Trường An cong lên, quân trắng lại lần nữa rơi xuống.
Đảo mắt, trong góc bàn cơ chi chít, quân đen đã thành hàng năm viên.
“Ngươi thua, bồ đề.”
Gốc cây bồ đề cao lớn nở hoa phát ra tiếng người, cung kính nói: “Công tử trí tuệ thông thần, ván này bồ đề lại thua rồi?”
Trần Trường An cười nói: “Phật nói rằng: Bồ đề giác ngộ, trí tuệ vô song, là cây trí tuệ đại đức, hiện giờ bổn tọa điểm hóa ngươi thành yêu, xem ra ngươi cũng không thông minh như trong tưởng tượng của bổn tọa, đã thua năm ván.”
“Bồ đề không dám so sánh với công tử, không biết vãn này trận cờ năm quân ở giữa là công tử dùng chiêu gì?”
Trần Trường An lạnh nhạt cười, trả lời: “Đây là “đánh hư”. Bồ đề ngươi hãy nghe cho kỹ, binh pháp có câu “tránh chỗ thực, tìm chỗ hư”. Mà tinh túy của hạ cờ năm quân cũng ở lý này.”
“Nhưng cách này quý ở tiến công, nếu có thể tiến công vào chỗ hư không này, dùng đúng phương pháp, sẽ lấy thế như trẻ che, sét đánh không kịp bưng tai mà đánh bại đối thủ, chiêu này dùng cho tiến công, ngươi tránh cũng không thể tránh, cũng không thể thủ, tự nhiên sẽ bại.”
Trong quá trình Trần Trường An nói chuyện, cành lá cây bồ đề lay động, hơi thở tiên đạo tưới trong đó, khiến toàn bộ cây bồ đề đều lây dính tiên uẩn!
Đây là “Tiên đạo chân giải” của hệ thống lĩnh vực vô địch phiên bản 3.0
Mỗi một tiếng nói, cử động của Trần Trường An đều ẩn chứa chân ý tiên đạo, mà cây bồ đề vốn là cây trí tuệ đại đức, lại được Trần Trường An điểm hóa thành yêu.
Sau khi Trần Trường An sử dụng “Tiên đạo chân giải” hun đúc lâu dài , thậm chí có khả năng từ một gốc yêu thụ lột xác thành tiên thụ!
Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.
“Binh pháp có câu, tránh chỗ thực, tìm chỗ hư.”
Bồ đề lẩm bẩm, rơi vào giác ngộ “Tiên đạo chân giải”.
Hoa trên cây bồ đề đều lập loè tiên vận quang hoa.
Trần Trường An cạn lời.
Không ngờ vừa tùy tiện nói, cây bồ đề lại tiến vào giác ngộ.
Đặc biệt là khi đã nhận ra hơi thở tiên uẩn trong cây bồ đề, Trần Trường An rất tò mò.
“Cây bồ đề này sẽ không thật sự hóa thành tiên thụ chứ?”
Lúc này, Thác Bạt Dã về tới miếu tiên nhân.
Thác Bạt Dã kích động, vui vẻ.
“Công tử!”
Trần Trường An vừa thấy, cười nói: “Thác Bạt Dã, đã quay lại, bắt được Long Hỏa Kê Vương chưa?”
Thác Bạt Dã áy náy, quỳ một gối xuống đất.
“Thuộc hạ cho rằng công tử xảy ra chuyện, không còn tâm tình bắt Long Hỏa Kê Vương, thấy công tử không có việc gì, thuộc hạ an tâm, còn mong công tử thứ tội.”
Trần Trường An xua tay, “Đứng lên đi, việc này không trách ngươi.”
Hắn phỏng đoán có lẽ trong lòng Thác Bạt Dã cũng cho rằng hắn không phải đối thủ của tiên nhân.
Đã chết ở trong tay tiên nhân.
“Ngươi trở về đúng lúc, có thứ cho ngươi ăn thử một chút.” Trần Trường An nói.
Nói xong, trong tay Trần Trường An xuất hiện một viên tiên đan.
Nhìn đan dược kim quang lộng lẫy trong tay Trần Trường An, Thác Bạt Dã khiếp sợ.
Đan dược này, đan văn lộng lẫy, tiên quang lượn lờ, nhìn thế nào cũng có vẻ bất phàm.
“Công tử, đây là…”
Thác Bạt Dã không khỏi mở miệng, trong lòng có một loại trực giác.
“Là tiên đan ngưng tụ tinh hoa của tiên nhân mà thành, nhưng còn công hiệu thì bản tôn không rõ lắm, Thác Bạt Dã, ngươi có bằng lòng ăn thử tiên đan này hay không?” Trần Trường An hỏi.
Thác Bạt Dã trừng lớn mắt.
Đây là tiên đan ngưng tụ tinh hoa của tiên nhân???
Quả nhiên đúng như trong lòng hắn ta nghĩ.
Công tử thật mạnh, lại có thể giết tiên nhân, biến thành tiên đan!!!
Thác Bạt Dã đã khiếp sợ đến nói không nên lời.
Trần Trường An cười nói: “Thác Bạt Dã, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, việc ăn thử tiên đan bổn tọa không bắt buộc ngươi, ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Thác Bạt Dã hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ.
Trong mắt hắn ta kích động, vội vàng gật đầu, cung kính nói: “Công tử, thuộc hạ đã nghĩ kỹ, thuộc hạ nguyện ý ăn thử tiên đan!”
Đây chính là tiên đan đấy!
Ngưng tụ tinh hoa tiên nhân mà thành!
Một viên huyết đan, đã có thể khiến hắn ta trực tiếp đột phá một cảnh giới.
Vậy nếu ăn tiên đan này sẽ khiến hắn ta biến thành dáng vẻ gì?
Hắn ta không thể tin được!
Đây là tiên duyên công tử ban cho hắn ta!
Hắn ta nhất định phải nắm lấy!
Đương nhiên, cho dù ăn tiên đan này xong chết đi, hắn ta cũng không hối hận!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất