Chương 96: Tiên nhân Kim Đan, Cửu âm Bạch Cốt Trảo!
“Thân thể tiên nhân.”
Linh Bảo Nhi sợ ngây người.
“Nói được là được, thật là lợi hại!”
“Quả nhiên.”
Trần Trường An cũng không ngoài ý muốn, tất cả đều trong dự đoán của hắn.
“Thác Bạt Dã, thực lực của ngươi hiện tại như thế nào?”
Thác Bạt Dã lắc đầu: “Hồi bẩm công tử, hiện giờ pháp lực trong cơ thể thuộc hạ đã được tiên thể chuyển hóa thành tiên lực, tuy tu vi vẫn ở Nguyên Anh, nhưng thực lực chân thật như thế nào, thuộc hạ cũng hoàn toàn không biết được.”
“Thì ra là thế.”
Trần Trường An suy tư.
“Thác Bạt Dã, bổn tọa ra lệnh cho ngươi tới Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc một chuyến, đón Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ trở về, đồng thời luận bàn với Thiên Hồ Yêu Hoàng của Thiên yêu cổ hồ một chút.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Ngươi là Yêu Vương, bà ta là Yêu Hoàng, ngươi có tự tin?”
Trần Trường An cười hỏi.
“Hồi bẩm công tử, thuộc hạ tin tưởng tuyệt đối, với thân thể tiên nhân, và cả tiên lực trong cơ thể hiện giờ, tất nhiên có khả năng đánh một trận với Thiên Hồ Yêu Hoàng!”
“Được, có can đảm, vậy ngươi đi đi.”
“Tuân mệnh!”
Thác Bạt Dã biến thành một tia tiên hồng, cắt qua phía chân trời, cực kỳ lóa mắt giữa bầu trời đêm đen nhánh, chớp mắt đã biến mất ở thiên địa.
“Ha hả, tiên nhân Kim Đan, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình Thác Bạt Dã.”
Trần Trường An cười, thu hồi ánh mắt.
Linh Bảo Nhi bên cạnh nói: “Sư phụ đại nhân, ngưu ca thật sự thành tiên?”
Trần Trường An nghĩ một lát, trả lời: “Có phải thế không.”
“Sư phụ đại nhân nói thế có ý gì, đồ nhi nghe không hiểu.”
Trần Trường An giải thích.
“Nói Thác Bạt Dã là tiên, hắn hiện giờ đã có tiên thể, tiên lực đã sinh ra trong cơ thể, đương nhiên là tiên.”
“Mà nói hắn không phải tiên, chỉ là do tu vi của hắn vẫn ở Kim Đan cảnh, tiên nhân Kim Đan, sợ là xưa nay chưa từng có.”
Linh Bảo Nhi bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Muốn thành tiên, từng bước gian nan, bắt đầu từ Luyện Khí, nghịch thiên mà đi, thẳng đến Luyện Hư hóa tiên, đạt tới cảnh giới Bán Tiên, đến lúc đó, mới có một đường tiên duyên, có thể phi thăng thành tiên!
Mà có thể tu luyện đến Luyện Hư cảnh, thế gian này có bao nhiêu người đâu?
Cho nên, Thác Bạt Dã quả thật là tiên nhân Kim Đan duy nhất, trước nay chưa từng có!
Đương nhiên, thành tiên rất gian nan.
Cho dù tiên thể Thác Bạt Dã đã thành.
Nhưng cũng suýt chút nữa mất đi tính mạng.
Cũng may cuối cùng niết bàn thành công, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa những người khác cũng có thể làm được.
Trong tay Trần Trường An, còn mười một tiên đan.
Nhưng Trần Trường An lại không dám cho bọn họ dùng.
Lực lượng ẩn chưa trong tiên đan là thứ bọn họ không thể chịu nổi.
Hậu quả chỉ có một, đó chính là chết.
Trần Trường An thấy rất may mắn vì không để Linh Bảo Nhi trực tiếp ăn một viên tiên đan, mà là cho Thác Bạt Dã thử trước.
Nếu không, chỉ sợ hiện tại Linh Bảo Nhi đã đi gặp Bồ Tát Địa Tạng Vương.
“Đúng rồi, 《 Niết bàn vô danh luận 》 mà sư phụ đại nhân vừa truyền thụ, rất thâm ảo, đồ nhi nghe xong, đầu một mảnh hỗn loạn, cũng không hiểu rõ.”
Trần Trường An cười.
“Phật pháp có duyên, chứng minh ngươi không thích hợp đi làm ni cô.”
Linh Bảo Nhi lắc đầu: “Đồ nhi không cần cạo đầu làm ni cô đâu, Sư phụ đại nhân, cũng đã lâu như vậy, trước nay người chưa từng dạy đồ nhi tu luyện.”
Nụ cười trên mặt Trần Trường An cứng đờ.
Sau đó ngáp một cái.
“Ha, Bảo Nhi, vi sư mệt nhọc, đi nghỉ ngơi trước.”
Linh Bảo Nhi bĩu môi, giữ chặt góc áo Trần Trường An, ngửa đầu nhỏ, hai mắt nhìn hắn chăm chú.
“Sư phụ đại nhân, người cũng đã truyền thụ cho ngưu ca, ta chính là đồ nhi ngoan của sư phụ đại nhân, nói lời dễ nghe, chẳng lẽ sư phụ đại nhân không thích đồ nhi. Không cần đồ nhi sao?”
Nói tới đây, Linh Bảo Nhi tỏ vẻ yếu ớt đáng thương, vành mắt cũng đỏ lên.
Trần Trường An nhìn thế, cảm thấy chỉ cần hắn nói một câu không, chỉ sợ Linh Bảo Nhi sẽ lập tức chảy nước mắt.
Trong lòng Trần Trường An thở dài một hơi.
Quả nhiên, chính mình tạo nghiệt.
Lúc trước thu Bảo Nhi làm đồ đệ, chính là muốn để nàng ấy làm người công cụ cho mình.
Cũng không định dạy nàng ấy cái gì cả.
Hôm nay cuối cùng báo ứng cũng tới.
Cũng may hắn có được năng lực “Tiên đạo chân giải”.
Có lẽ hiện tại có thể dạy nàng ấy chút gì.
Trần Trường An vuốt ve đầu Linh Bảo Nhi, nhẹ nhàng nói.
“Vi sư sao có thể không cần Bảo Nhi, để đêm nay vi sư nghĩ kỹ lại, ngày mai sẽ dạy ngươi tu luyện.”
“Sư phụ đại nhân, thật sao?”
Đôi mắt Linh Bảo Nhi mở to sáng ngời, lập loè ánh sáng mong đợi.
“Thật sự.” Trần Trường An cười nói.
“Cảm ơn sư phụ đại nhân.”
Linh Bảo Nhi vô cùng vui mừng, hai tay nhỏ ôm chặt Trần Trường An.
Trần Trường An bất đắc dĩ cười.
Có đôi khi hắn luôn cảm thấy không phải mình nhận đồ đệ.
Mà giống như nhận một nữ nhi.
Đương nhiên, cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.