Cẩm Đường Xuân

Chương 149: Đại kết cục (hạ)

Mùa đông năm nay, tháng 11 đã rơi tuyết đầu mùa.

Tuyết đầu mùa không lớn, nhưng là trận tuyết đầu tiên Tứ Hải cùng Thanh Bình có ấn tượng

Trần Thúc một tay ôm Thanh Bình, một tay nắm Sơ Lục, Tứ Hải ở trong lòng Đường Ngọc, cùng nhau đi dạo dưới mái hiên bên ngoài ấm đình ngắm tuyết.

Tứ hải cùng Thanh Bình hưng phấn đến nỗi vẫn luôn gọi “Cha” “Nương”!

Cuối tháng bảy, long phượng thai mới đầy một tuổi, còn chưa biết nói nhiều lắm, khi kích động liền thích ôm cổ Trần Thúc cùng Đường Ngọc tỏ vẻ vui mừng. Sơ Lục vừa mới đầy năm tuổi, thấy nhiều thứ hơn đệ đệ muội muội rất nhiều, thoạt nhìn cũng lão luyện hơn

“Cha, nương, con muốn đánh gậy tuyết ~” Sơ Lục mới biết niềm vui khi tuyết rơi, thấy có tuyết, trong lòng liền bắt đầu mong chờ

Đường Ngọc sờ sờ đầu của bé, “Sơ Lục, chờ một chút con.”

Sơ Lục rất nghe lời, liên tục gật đầu với Đường Ngọc

Tứ Hải nhìn Sơ Lục liền cười, “Ca ca ~”

Sơ Lục thích Tứ Hải, “Nương, con muốn ôm muội muội.”

Đường Ngọc mới vừa ngồi xổm xuống, Tứ Hải trong lòng ngực liền rướn qua lòng ngực Sơ Lục

Sơ Lục là ca ca, đã quen ôm đệ đệ muội muội, Trần Thúc cùng Đường Ngọc sẽ ở một bên cẩn thận chăm sóc.

“Tứ Hải, chờ đến cửa ải cuối năm, ca ca mang muội đi chơi ném tuyết!” Sơ Lục càng ngày càng có bộ dáng ca ca

Thanh Bình trong lòng ngực Trần Thúc cũng nóng nảy, “Ca ca, đệ, đệ……”

Sơ Lục nói, “Đệ là nam tử hán, đệ cần chơi ném tuyết một mình! Đệ hiểu hay không?!”

Thanh Bình suýt nữa khóc lên, “Muốn ca ca.”

Sơ Lục thở dài, “Ta còn nhỏ như vậy, dẫn theo Tứ Hải, không thể mang thêm đệ!”

Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều nhịn không được bật cười, Thanh Bình khóc lên!

Trần Thúc ấm giọng, “Cha ẵm con!”

Sơ Lục chu miệng.

Đường Ngọc hôn trán Sơ Lục, “Mẫu thân chơi với con và Tứ Hải.”

Mắt Sơ Lục lại bỗng nhiên trong trẻo lên, “Dạ!”

……

Đầu tháng chạp, Vạn Châu phủ gửi thư đến Lưu thành.

Triệu Văn Vực ở trong điện đọc thư Trần Thúc hồi lâu, cuối tháng bảy hắn mới gặp Trần Thúc ở Vạn Châu phủ, nhưng Trần Thúc không chút nào lộ ra ý khác, bây giờ, lại nói trong thư, chờ qua cửa ải cuối năm, liền đưa Đường Ngọc tới Lưu thành cầu thân……

Là chữ Trần Thúc, cũng niêm phong bằng ấn tín Kính Bình Hầu phủ, cách hành văn trong thư đều là miệng lưỡi Trần Thúc, không có sai.

Triệu Văn Vực đọc lại rất nhiều lần

Lưu thành cùng Vạn Châu phủ muốn nghị thân, trước đây hắn thuận đường đi Vạn Châu phủ, chính là thương nghị cùng Trần Thúc và Đường Ngọc việc này……

Nhi tử Trần Thúc định thân cùng nữ nhi hắn, sẽ trấn an dân tâm rất nhiều, làm bá tánh yên tâm kiên định, mặc dù hắn cùng Trần Thúc chia đôi Yến Hàn, nhưng Yến Hàn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chiến sự, bá tánh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đây là mục đích hắn đi Vạn Châu phủ

Về công về tư, kết thân cùng Vạn Châu phủ, đều là suy nghĩ trong lòng hắn

Nhưng khi hắn đi Vạn Châu phủ thương nghị cùng Trần Thúc việc này, là xem Lưu thành cùng Vạn Châu phủ như hai nơi ngang hàng, cho nên lúc trước hai người nhắc tới đều là nghị thân.

Nghị thân là không cần hai bên tự mình ra mặt, sứ thần đến là được

Càng không cần hưng sư động chúng, làm Trần Thúc cùng Đường Ngọc tự mình tới Lưu thành.

Nếu làm như vậy, là thần tử cầu cưới nữ nhi thiên gia……

Hành động này của Trần Thúc, chỉ có một ý đồ, báo cho bên ngoài, Vạn Châu phủ xưng thần với Lưu thành

Tuy rằng Triệu Văn Vực cũng nghĩ Trần Thúc không có tâm xưng đế, cũng nghĩ tới Yến Hàn sẽ lấy trạng thái một vua một hầu liên tục mấy chục năm, thậm chí vài thập niên, có lẽ cho đến đời Trần Miễn Chi sẽ xưng đế……

Nhưng hắn không ngờ Trần Thúc xưng thần.

Thế lực Vạn châu phủ không dưới Lưu thành, nếu Trần Thúc muốn, Lưu thành chưa chắc có thể áp chế được Vạn Châu……

Triệu Văn Vực lần thứ hai nhìn về phía giấy viết thư trong tay, lại lần nữa nhìn đến dòng chữ “lang sói rình mồi” “Yến Hàn nhất thống” “Cùng nhau trông coi” trên giấy viết thư, đáy mắt Triệu Văn Vực hơi đỏ

Nhớ tới lần đầu tiên khi thấy Trần Thúc, Trần Thúc ôn hòa nho nhã, nhưng hắn muốn tiến lên đánh hắn ta, Thịnh Liên Húc ở một bên cản lại, khi Trần Thúc chuyển mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén mang theo cảnh cáo, làm người không rét mà run

Còn nhớ tới, lúc ấy hắn mới thấy Kính Bình Hầu phu nhân chính là Đường Ngọc, cho rằng Đường Ngọc bị Trần Thúc bắt cóc, muốn mang Đường Ngọc đi, kết quả Trần Thúc bỗng nhiên tới dịch quán, hắn cuống quít chạy ra, lại vẫn bị Trần Thúc bắt lấy, Trần Thúc trên cao nhìn xuống, nửa là đe dọa, nửa là tìm tòi nghiên cứu hắn, cuối cùng không chỉ thả hắn đi, còn làm người đưa hắn đi Lưu thành gặp mẫu phi.

Cũng nhớ tới, Trần Thúc trúng mai phục, rơi vào tay Ngụy Chiêu Đình, bị Ngụy Chiêu Đình rót độc dược, bị mù, chỉ còn lại một hơi tàn, vẫn nói với hắn, hắn ta đáp ứng Đường Ngọc rồi, phải về gặp Đường Ngọc cùng Sơ Lục……

Trần Thúc……

Chóp mũi Triệu Văn Vực ửng đỏ.

Hắn không biết cuối cùng hắn ta chịu đựng như thế nào, nhưng khi hắn gặp lại Trần Thúc, hắn ta đã dẫn binh đánh phế đô, ven đường gần như không có chư hầu châu quận nào ngăn trở.

Triệu Văn Vực rũ mắt, Trần Thúc quá rõ ràng hắn muốn cái gì……

Người như vậy, vĩnh viễn không nên làm đối thủ.

Hắn cũng sẽ không làm đối thủ với hắn ta

Hai mươi tháng chạp, Vạn Châu rơi xuống trận tuyết lông ngỗng lớn đầu tiên

Sáng sớm Sơ Lục đã được Lê ma ma mặc tốt áo choàng dày, bao tay, đeo tai, “Cha, nương, chơi ném tuyết đi ~”

Tiểu Mễ vừa lơ đãng, không thấy bé, Sơ Lục liền đi vào.

Phòng trong, cẩm rèm buông.

Trong cẩm rèm, Trần Thúc ôm lấy Đường Ngọc vừa đến lúc liều chết giao hòa, bất chợt, “Cha ~ nương ~”

Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều sửng sốt.

Trần Thúc nhanh chóng duỗi tay lấy chăn một bên đắp lên, bởi vì tốc độ Sơ Lục rất nhanh, Trần Thúc hiểu rõ, cho nên chỉ kịp đắp lên Đường Ngọc cùng che khuất eo mình

Màn gấm vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ của Sơ Lục, “Cha nương ~ rơi tuyết lớn rồi! Dậy chơi ném tuyết thôi ~”

Trần Thúc: “……”

Đường Ngọc: “……”

Ửng đỏ trên mặt Đường Ngọc còn chưa rút đi, lại thấy tiểu Sơ Lục đã mặc áo choàng thật dày, bao tay cùng đeo tai đều mang xong, vẻ mặt mong đợi, trong mắt hình như có biển sao trời mênh mông

Trên mặt Đường Ngọc chậm rãi hiện lên ý cười, ôn hòa nói, “Sơ Lục, con đi trước nhìn xem Tứ Hải cùng Thanh Bình dậy chưa.”

“Dạ!” Sơ Lục chạy đi.

Trần Thúc kỳ thật có chút muốn đánh bé!

Chờ Sơ Lục rốt cuộc chạy đi, Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc đã bắt đầu mặc xiêm y.

Trần Thúc: “……”

Đường Ngọc hôn lên trán hắn, “Hôm nay trận tuyết lớn đầu tiên, Sơ Lục mong đã lâu, đừng làm cho con thất vọng……”

Trần Thúc: “……”

Đường Ngọc đứng dậy, “Lát nữa đi.”

Trần Thúc: “……”

Hôm nay Sơ Lục chơi đến đặc biệt vui vẻ, không chỉ là lần này có Tứ Hải cùng Thanh Bình, còn bởi vì hôm nay cha đặc biệt ra sức chơi cùng bọn họ

Bé chơi đến muốn bất động, cha lại xách bé lên tiếp tục chơi

Bé đương nhiên muốn chơi a, cho nên cả ngày, đánh vài trận tuyết

Cuối cùng Tứ Hải cùng Thanh Bình đều không chơi, chỉ có bé cùng cha hai người quyết đấu, Sơ Lục muốn vui vẻ bao nhiêu liền có bấy nhiêu vui vẻ.

Đến gần hoàng hôn, phụ tử hai người còn đang đối chiến.

Cuối cùng Sơ Lục thật sự mệt cực kỳ, ghé vào trên lưng Trần Thúc

Khi Trần Thúc cõng bé, bé đã không động được nữa, nhưng miệng còn thực luyến tiếc, “Cha, về sau còn chơi cùng Sơ Lục như vậy nữa được không?”

Trần Thúc ôn hòa nói được

“Lê ma ma, đưa Sơ Lục đi rửa mặt đi.” Trần Thúc giao Sơ Lục cho Lê ma ma.

Lê ma ma ôm đi.

Rốt cuộc, Trần Thúc nghĩ, gia hỏa này cuối cùng đã hết sạch tinh thần, buổi tối sẽ không lại đến náo loạn.

Trần Thúc cũng mệt mỏi.

Khi về phòng, Đường Ngọc không ở đây, Tiểu Mễ nói, phu nhân mang công tử cùng tiểu thư đi ngủ

Trần Thúc dù sao cũng ra một thân mồ hôi, muốn tắm gội rửa mặt, vừa lúc có thể chờ nàng.

Buổi sáng đến lúc tận cùng, đột nhiên phải nhịn, hắn nghẹn cả ngày, vốn cũng cho rằng mình sẽ nén giận, nhưng khi chơi ném tuyết cùng Sơ Lục, còn có Tứ Hải, Thanh Bình, lại dường như cái gì cũng vứt sau đầu.

Có lẽ là hôm nay chơi ném tuyết hưng phấn, Tứ Hải cùng Thanh Bình đến khuya mới ngủ.

Khi Đường Ngọc vén mành lên vào phòng, thấy Trần Thúc mặc áo ngủ ghé vào trên giường, ngủ rồi. Một bên, tiếng hít thở đều đều vang lên, vậy là không chỉ ngủ, hơn nữa còn ngủ say.

Đường Ngọc ngồi xuống tại mép giường, bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay ngoại trừ Sơ Lục chơi điên cuồng, mà Trần Thúc cũng vậy.

Cùng nhi tử đánh gậy tuyết cả ngày

Tiểu hài tử vốn tinh lực tràn đầy, thân mình hắn vốn không phải tốt lắm, bây giờ lại là vào đông, hắn đi theo tham gia náo nhiệt, cuối cùng chính mình mệt mỏi đi ngủ trước rồi

Đường Ngọc phì cười.

Lại đứng dậy đắp chăn lên cho hắn, cúi người hôn gương mặt hắn, rồi sau đó đi qua phòng Tứ Hải cùng Thanh Bình

……

Sáng hôm sau, Trần Thúc tỉnh ngủ, mới mơ mơ màng màng nhớ tới tối hôm qua quá mệt mỏi ngủ trước

Bên cạnh, Đường Ngọc không ở đây, hẳn là thấy hắn ngủ say, đến chỗ Sơ Lục, hoặc là Tứ Hải cùng Thanh Bình

Trần Thúc chống tay đứng dậy, đầu ngón tay nhéo nhéo giữa mày, trong lòng nghĩ, không thể so với Sơ Lục được, thể lực tên nhóc này quá tốt……

Chỉ là đầu ngón tay ở giữa mày còn không kịp buông, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, quanh quẩn bên trong phòng, ngay sau đó Sơ Lục cười khanh khách xuất hiện trước mặt hắn, “Cha! Chơi ném tuyết!”

Trần Thúc: “……”

Cửa ải cuối năm qua đi, thực nhanh chính là tháng ba

Đầu tháng ba, Trần Thúc cùng Đường Ngọc, từ Vạn Châu phủ xuất phát, mang sính lễ tiến đến Lưu thành cầu thân.

Vạn Châu phồn hoa, đất phong giàu có và đông đúc, cho nên sính lễ Vạn châu phủ rực rỡ muôn màu, một xe tiếp nối một xe, thập lí hồng trang xa xa không dứt

Sính lễ càng nhiều, đoạn đường này liền cần đóng quân đi theo hộ tống.

Hơn nữa sính lễ càng nhiều, Lưu thành cũng được, Vạn Châu phủ cũng được, hai bên đều càng nở mày nở mặt

Lúc này, Trần Thúc không để Hồ bá, Cố bá hoặc là Phùng thúc cùng đồng hành, mà để Mậu Chi đồng hành.

Hồ bá, Cố bá, Phùng thúc đều là lão thần Vạn Châu phủ, Mậu Chi tới Lưu thành, ngày sau đối với Vạn Châu phủ càng có ích lợi.

Trên xe ngựa, Mậu Chi nhìn Đường Ngọc nói, “Lão sư luôn nói, tất cả đều là chủ ý trong đầu tỷ phu, chuyến này mang theo nhiều sính lễ như vậy từ Vạn Châu phủ tới Lưu thành, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, Lưu thành nở mày nở mặt. Nhưng sính lễ nhiều, tự nhiên cần rất nhiều đóng quân đi theo. Cho nên, mượn lý do hộ tống sính lễ, để đóng quân đi theo, một chiêu này đã có thể bảo đảm chuyến này đi Lưu thành trên đường sẽ ổn thỏa, cũng sẽ không làm hai bên khó xử, thật là tuyệt…… Lão sư nói, cũng chỉ có tỷ phu mới có thể nghĩ ra.”

Đường Ngọc cũng nhớ tới thái nãi nãi nói, trong mấy người bọn họ, từ nhỏ Trần Thúc đã có ý đồ xấu nhiều nhất.

Nhưng ý đồ xấu của hắn đều làm quang minh chính đại, công khai, hơn nữa, đều dùng đúng chỗ.

Mậu Chi nói xong, lại cảm thán nói, “Tuy rằng biết tỷ phu không muốn làm thiên tử là có lý do, nhưng như thế nào cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu tỷ phu là thiên tử, vậy tỷ tỷ, chính là Hoàng Hậu……”

Đường Ngọc ôn hòa nói, “Làm Hoàng Hậu có cái gì tốt đâu?”

Mậu Chi: “……”

“Tôn quý? Vinh sủng? Chính là……” Mậu Chi cũng không thể nói rõ.

Đường Ngọc nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, “Mậu Chi, thứ tỷ muốn đều có…… Khó khăn lắm mới từ trong cung ra ngoài, cần gì lại phải trở lại nơi đó? Bây giờ ngược lại rất tốt, ngoài cung có bốn mùa, bốn mùa có mọi người……”

Mậu Chi hơi giật mình, thực mau, lại hiểu rõ cười cười

Cho nên, tỷ phu và tỷ tỷ kỳ thật rất giống, không đúng, không phải giống, mà là phù hợp……

Đường Ngọc cười cười, cúi đầu coi quyển sách trên tay.

Mậu Chi lại để sát vào, lúc này, khóe miệng hơi hơi giơ lên, “Tỷ, đệ cảm thấy tỷ phu thật tốt.”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Mậu Chi suy nghĩ tới chuyện rất lâu về trước, “Tỷ tỷ còn nhớ lúc ở Thái Châu không?”

Thái Châu? Đường Ngọc nghĩ nghĩ, còn không phải là lúc Trần Thúc cùng nàng đi xem mợ và Mậu Chi sao?

Đường Ngọc gật đầu, “Nhớ.”

Mậu Chi hít sâu một hơi, thở dài, “Khi đó, đệ cùng mẫu thân bị Chiêm Vân Ba, còn có người Dương gia khi dễ, tỷ phu dẫn đệ đi Dương gia trút giận, đối phương biết tỷ phu là Kính Bình Hầu, sợ tới mức không dám nhúc nhích, đệ muốn trả thù Chiêm Vân Ba và người Dương gia thực dễ dàng, nhưng khi đó, tỷ phu nói với đệ, trả thù một người rất dễ dàng, hắn đá đệ một chân, đệ có thể đá trả về hai chân, hắn nhục mạ đệ, đệ có thể nhục mạ lại, nhưng khi đó đệ có gì khác bọn họ?”

Đường Ngọc nhớ đã nghe hắn nói một màn này, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, thì ra, Mậu Chi còn ghi tạc trong tâm

Mậu Chi còn có thể kể lại: “Khi đó tỷ phu nói, ná trong tay là dùng để bảo hộ người khác, không phải dùng để khi dễ người khác. Nếu đệ lấy ná đánh bọn họ, đệ liền giống bọn họ, ỷ mạnh hiếp yếu, làm người khinh thường. Sau đó, đệ buông ná. Bởi vì chỉ có người yếu kém, mới không ngừng chứng minh bản thân trước mặt đối phương. Mà chờ khi đệ chân chính đủ cường đại, sẽ không có người khi dễ đệ……”

Đường Ngọc mỉm cười.

Mậu Chi cười nói, “Tỷ phu chính là người như vậy, tốt hơn rất nhiều người, khiêm khiêm quân tử…… Cho nên, ngày sau đệ cũng muốn làm người như tỷ phu.”

Đầu ngón tay Đường Ngọc nhẹ nhàng điểm điểm giữa mày hắn, “Sẽ được, Mậu Chi.”

Mậu Chi gật đầu.

Hạ tuần tháng tư, Kính Bình Hầu cùng phu nhân mang theo rất nhiều sính lễ nhập Lưu thành, thay con thứ cầu cưới công chúa duy nhất dưới gối thiên tử, toàn bộ Yến Hàn tức khắc đều ngửi được mùi vị không giống nhau.

Lưu thành cùng Vạn Châu phủ giao hảo, tự nhiên có thể nghị thân……

Kính Bình Hầu có nhi tử, Tấn đế có nữ nhi, tuổi kém không nhiều, địa vị cũng thích hợp.

Đặc biệt là sau này, Yến Hàn Quốc đều có thể ngóng trông thái bình thịnh thế, không nghĩ lại có chiến hỏa liên miên, nếu Kính Bình Hầu cùng Tấn đế liên hôn, đối với bá tánh mà nói là việc tốt không thể nghi ngờ. Cho nên hôn sự này, từ lúc bắt đầu có mặt mày, đã được trên dưới trong nước chúc phúc, đều hy vọng Vạn Châu phủ cùng Lưu thành có thể mau chóng định ra hôn sự này

Nhưng Vạn Châu phủ cùng Lưu thành nghị thân, cũng không cần Kính Bình Hầu cùng Tấn đế hai bên tự mình ra mặt, sứ thần qua lại đã được

Càng không cần giống bây giờ, Kính Bình Hầu tự mình đưa phu nhân đến, còn mang theo sính lễ làm người đỏ mắt đến Lưu thành.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết, này không phải nghị thân, càng như là…… Là thần tử cầu cưới nữ nhi thiên gia……

Hành động của Trần Thúc, không thể nghi ngờ là đưa ra một tín hiệu cho cả Yến Hàn Quốc

Kính Bình Hầu phủ xưng thần với Lưu thành……

Chỉ là Kính Bình Hầu phủ tọa ủng hơn nửa cái Yến Hàn, sao có thể bỏ được mà xưng thần với Lưu thành ngay lúc này?

Cả nước suy đoán sôi nổi, nhưng cũng có người nhìn thấu triệt, Kính Bình Hầu nếu muốn xưng đế đã sớm xưng đế, vì sao chậm chạp kéo dài? Bởi vì từ lúc bắt đầu, Kính Bình Hầu đã không có tâm tư xưng đế

Vẫn có người thấy không đáng giá cho Trần Thúc, Kính Bình Hầu phủ rõ ràng đã chiếm giữ một nữa giang sơn Yến Hàn a!

Cũng có người nói, đúng vậy, đó là một nửa giang sơn, lại là đem chia Yến Hàn thành hai, cũng không phải toàn bộ Yến Hàn……

Kính Bình Hầu lúc trước cùng Diệp Lan Chi lật đổ phế đế, không phải cũng bởi vì phế đế làm cho dân chúng lầm than, bá tánh khổ không thể tả sao? Sau đó Diệp Lan Chi đi theo lối mòn phế đế, Kính Bình Hầu hiện giờ lại ủng lập nhi tử của phế đế là Tấn đế, đây là trí tuệ khí độ bậc nào a?

Kính Bình Hầu xưng đế hay không, kỳ thật đều đã không quan trọng.

Hắn ở trong lòng bá tánh, đã sớm là ông vua không ngai……

Bên trong đại điện, Trần Thúc cùng phu nhân quỳ dưới chân thiên tử trên điện

Thiên tử dẫm lên xích tích chậm rãi mà xuống, tự mình đỡ Trần Thúc cùng Đường Ngọc, giữa chú ý của mọi người, Triệu Văn Vực gằn từng chữ, “Lưu thành cùng Kính Bình Hầu phủ, vĩnh viên giao hảo.”

Hôm sau, lời này của Triệu Văn Vực liền truyền khắp toàn bộ Lưu thành.

Vì Vạn Châu xưng thần, Yến Hàn từ chia đôi thiên hạ lại lần nữa đi về hướng thống nhất.

Từ đây, Lưu thành cũng đổi thành kinh thành.

Chuyến này, Triệu Văn Vực bỏ dùng tên Bắc Yến, mà lần nữa dùng Yến Hàn làm tên nước

Yến Hàn giằng co chiến hỏa cùng phân loạn vài thập niên, chậm rãi vẽ ra tương lai mới

……

Lần này Triệu Văn Vực để Trần Thúc cùng Đường Ngọc ở lại kinh thành thêm mấy ngày.

Đường Ngọc trước đây đã biết Trần Tư Mẫn, nhưng Trần Tư Mẫn không có quá nhiều ấn tượng với Đường Ngọc

Đã nhiều ngày, Đường Ngọc cơ hồ ngày ngày đều ở trong cung cùng Trần Tư Mẫn, có khi là chăm sóc A Mâu, có khi là tán gẫu cùng Trần Tư Mẫn, có khi là đi dạo Ngự Hoa Viên tháng tư

Đường Ngọc dịu dàng, lại không phải người khô khan, cùng với tưởng tượng trước đây của nàng thật sự không giống nhau.

Mới đầu Triệu Văn Vực cùng nàng cãi nhau, lúc tức nàng, sẽ nói, ngươi nhìn xem Đường Ngọc người ta, trước nay nói chuyện ôn nhu, khách khí, lại hiểu lòng người, còn ngươi chỉ giơ một cây chổi lông gà!!

Nàng kỳ thật vẫn luôn thực để ý.

Tuy rằng sau đó biết Triệu Văn Vực cố ý chọc tức nàng, nhưng chân chính nhìn thấy Đường Ngọc, ngoại trừ biết Đường Ngọc bên ngoài kỳ thật không giống Triệu Văn Vực nói lắm, còn có một chuyện, chính là trước đây ở trong cung, có mấy người có thể chơi cùng hắn khi còn bé? Không a dua, không nịnh hót, không nịnh nọt, cũng sẽ dỗi hắn……

Ngay cả nàng, cũng sẽ thích ở cùng Đường Ngọc

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khi Đường Ngọc ở cùng Trần Thúc lại hoàn toàn bất đồng.

Trần Thúc sẽ xem sắc mặt Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng phù hợp với Trần Thúc……

Trần Tư Mẫn đều nhìn ở trong mắt.

Trần Thúc từ nhỏ trong nhà trải qua biến cố, trước đây khi Trần Tư Mẫn thấy Trần Thúc có rất nhiều lạnh nhạt, hơn nữa cũng biết Trần Thúc không dễ ở chung. Nhưng khi Trần Thúc cùng Đường Ngọc ở một chỗ, lại là một bộ dáng khác.

Nhưng Trần Tư Mẫn không hâm mộ.

Trần Thúc cùng Đường Ngọc có phương thức ở chung của mình, nàng cùng Triệu Văn Vực cũng có, tuy rằng bọn họ sẽ tranh chấp, cũng sẽ đỏ mắt, nhưng muốn cho nàng đối mặt với người như Trần Thúc, nàng chỉ có thể nghẹn khuất đến mức ăn luôn chổi lông gà……

Cho nên, vẫn là Triệu Văn Vực tốt.

……

Ở Lưu thành mấy ngày, A Mâu cũng quen thuộc Đường Ngọc

Kỳ thật Trần Tư Mẫn cũng có tính toán riêng

Khi còn nhỏ thân hậu vãn bối, sau khi lớn lên lại đối mặt cũng sẽ thân cận hơn nhiều.

Ngày sau A Mâu phải gả đi Vạn Châu, cho nên mỗi ngày Trần Tư Mẫn đều tận lực làm cho A Mâu ở cùng Đường Ngọc nhiều thời gian, ngày sau Đường Ngọc cũng sẽ chiếu cố A Mâu nhiều hơn

Nhưng chờ khi nàng chân chính ở chung cùng Đường Ngọc, Trần Thúc một đoạn thời gian, Trần Tư Mẫn lại bỗng nhiên lĩnh hội được lời Triệu Văn Vực nói, Trần Thúc là dạng người gì, Đường Ngọc là dạng người gì, A Mâu gả đi Kính Bình Hầu phủ sẽ không có hại……

Đảo mắt tới giữa tháng tư, Trần Thúc cùng Đường Ngọc ở Lưu thành cũng gần nửa tháng, cũng muốn khởi hành về lại Vạn Châu.

Triệu Văn Vực cùng Trần Tư Mẫn mở tiệc truyền tin thay hai người bọn họ

Cung yến, ăn uống linh đình.

Trần Tư Mẫn lại cùng Đường Ngọc ở một chỗ nói chuyện hồi lâu

Nhưng Đường Ngọc nhìn ra được, Trần Thúc rõ ràng thất thần……

Cung yến liên tục tới khuya, Trần Thúc cùng Đường Ngọc xin cáo từ, Triệu Văn Vực cùng Trần Tư Mẫn tự mình đưa đến cửa nội cung

Triệu Văn Vực hiếm thấy đến ôm Trần Thúc

Trần Thúc cũng vậy

Đường Ngọc lại ôm ôm A Mâu, ấm giọng nói, “Tiểu A Mâu, chờ con lớn hơn chút, tới Vạn Châu thăm Đường di được không?”

A Mâu gật đầu.

Trần Tư Mẫn và nàng cũng ôm nhau, “Thuận buồm xuôi gió.”

Chờ nhìn theo xe ngựa Trần Thúc cùng Đường Ngọc rời đi, Triệu Văn Vực mới nói cùng Trần Tư Mẫn, “Ta còn có chút việc, nàng cùng A Mâu trở về trước, lát nữa ta trở về.”

Trần Tư Mẫn đáp lời.

……

Cửa điện chậm rãi mở ra, khi Triệu Văn Vực đi vào, Công Tôn Đán mới trầm giọng, “Bệ hạ, thả hổ về rừng, sẽ không còn cơ hội!”

Triệu Văn Vực nhìn hắn.

Công Tôn Đán tiếp tục nói, “Bệ hạ không phải vẫn luôn muốn Kính Bình Hầu phu nhân sao? Kính Bình Hầu vừa chết, bệ hạ giữ Kính Bình Hầu phu nhân tại hậu cung, chuyên sủng thì có gì không thể! Nhưng nếu bệ hạ giữ lại tánh mạng Kính Bình Hầu, thả hổ về rừng, hắn ngày sau nhất định là mối họa cho Lưu thành ta! Là mối họa của Yến Hàn a! Bệ hạ!!”

Công Tôn Đán đấm ngực, “Bệ hạ vì sao phải ôm lấy lão thần, tương lai bị bêu danh, lão thần gánh chịu, nhưng giang sơn xã tắc Yến Hàn ta mới có khả năng muôn đời trường tồn!”

Triệu Văn Vực chậm rãi đi trước, trái ngược với Công Tôn đán vô cùng đau đớn, Triệu Văn Vực lại là bình thản, “Tương phụ, trẫm sợ Trần Thúc như vậy sao?”

Công Tôn Đán sửng sốt, “Bệ hạ?”

Triệu Văn Vực dừng chân trước mặt hắn, “Quân quân thần thần, từ xưa đến nay, triều nào đại nào không có thần tử làm đế vương kiêng kị? Trần Thúc cũng vậy? Tương phụ không phải sao?”

Công Tôn Đán cứng đờ.

Triệu Văn Vực tiếp tục nói, “Tương phụ, giết một Trần Thúc, sẽ có Trần Thúc thứ hai, Trần Thúc thứ ba, trẫm phải làm, không phải giết Trần Thúc cả thiên hạ, mà phải học được như thế nào để làm một bậc quân vương?”

Triệu Văn Vực ôn hòa nói, “Tương phụ, người cũng vậy, sẽ không được chim bẻ ná. Trẫm muốn làm dạng thiên tử gì, trong lòng trẫm rõ ràng, tương phụ, người vẫn luôn ở, dạy trẫm làm một minh quân như thế nào……”

Đáy mắt Công Tôn Đán đỏ bừng, trên người cũng nhịn không được run rẩy.

Triệu Văn Vực tiến lên ôm hắn, “Tương phụ, trẫm còn chưa gặp qua Yến Hàn yhịnh thế đâu! Người cần phải dìu dắt trẫm cùng nhau nhìn Yến Hàn thịnh thế, đó là chuyện tương phụ và ta phải làm, không phải sao?”

Công Tôn Đán rưng rưng gật đầu.

Triệu Văn Vực tiếp tục nói, “Tương phụ, trẫm cũng hy vọng có một ngày, có thể ghi tên vào sử sách minh quân.”

Công Tôn Đán run giọng nói, “Bệ hạ sẽ được.”

Triệu Văn Vực cười rộ lên

Chờ ra khỏi cung, Đường Ngọc thấy giữa mày Trần Thúc mới dần dần giãn ra

Đường Ngọc cũng mới hỏi tới, “Đêm nay chàng làm sao vậy, thất thần.”

Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng đã nhìn Trần Thúc cả đêm tâm sự nặng nề

Trần Thúc ôm đôi tay sau đầu, nhẹ giọng thở dài, “Nguy hiểm thật……”

Nguy hiểm thật? Đường Ngọc ngoài ý muốn.

Trần Thúc lại than thật mạnh một tiếng, “Đúng vậy, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa, ta phải làm hoàng đế rồi!”

Đường Ngọc ngoài ý muốn, sao lại như vậy?

Trần Thúc cười cười, duỗi tay ôm nàng, “Chọc nàng.”

Đường Ngọc thổn thức trong lòng, “Đừng đùa như vậy nữa”

Trần Thúc ấm giọng, “Được.”

Xe ngựa chậm rãi chạy tới dịch quán, Trần Thúc lại không mở miệng.

Mặc kệ đêm nay Công Tôn Đán muốn nhân lúc cung yến động tay chân có phải là ý Triệu Văn Vực hay không, nhưng Triệu Văn Vực đã ngăn lại, hắn cũng không cần đi tới bước cuối cùng, bị buộc phải mưu phản!

Khi Triệu Văn Vực lập nghiệp ở Lưu thành, bất quá chỉ là đứa nhỏ mới lớn

Hắn muốn xếp tay mắt vào thật sự quá mức dễ dàng.

Hắn muốn giết Triệu Văn Vực, càng dễ dàng hơn Diệp Lan Chi

Nhưng chung quy hắn không nhìn lầm —— giống như thái nãi nãi nói, có số ít người, chính là một dòng nước trong……

Khóe miệng Trần Thúc hơi hơi ngoéo một cái.

Ra khỏi Lưu thành, xe ngựa chậm rãi hướng về Vạn Châu

Trung tuần tháng tư rời kinh, đến Vạn Châu gần như là khoảng đầu tháng sáu……

Đường Ngọc nói cùng Trần Thúc, “Thiếp suy nghĩ, có nên trực tiếp đi Miểu thành một chuyến không, tổ mẫu ở Giang thành đã lâu, sợ là cũng nhớ Miểu thành rồi.”

Trần Thúc không có phản đối, “Năm nay ở Miểu thành đi, vừa lúc Kiến Minh cũng sắp thành thân, vừa vặn náo nhiệt náo nhiệt!”

“Được ~” Đường Ngọc duyệt liền.

Trần Thúc lại nói, “Bây giờ đến cửa ải cuối năm còn có mấy tháng, chúng ta đi Hoàn thành một chuyến đi ~”

Hoàn thành? Đó là nhà ông ngoại, trước đây nàng cùng Trần Thúc mới đi qua, nhà cũ còn từng tu sửa thành bộ dáng trước đây

Đường Ngọc tâm động.

Trần Thúc nói, “Sơ Lục cùng Tứ Hải, Thanh Bình còn chưa có đi nhà cũ Hoàn thành đâu, đó là nơi cha bọn chúng lần đầu tiên gặp mẫu thân bọn chúng, đương nhiên muốn dẫn bọn chúng đi xem ~ ta cũng đã quỳ Triệu Văn Vực rồi, việc của thiên tử để hắn đi làm, Vạn Châu phủ lại có Hồ bá, Cố bá còn có Mậu Chi ở đó, ta vừa lúc thanh nhàn, đi Hoàn thành cũng vừa lúc.”

Trong mắt Đường Ngọc nổi lên ý cười

Trần Thúc ôm nàng, “Còn nữa a, ta sửa viện tử lại một chút……”

Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn, “Sửa cái gì?”

Trần Thúc nói, “Trồng rất nhiều hoa hải đường, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy, còn sửa lại tên chủ viện, thành Cẩm Đường Uyển ~”

Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, “Không phải đã có Cẩm Đường uyển rồi sao?”

Ở tòa nhà tại Đào thành, nơi bọn họ thành thân

Trần Thúc thở dài, “Ai nói có một Cẩm Đường uyển, liền không thể có Cẩm Đường uyển thứ hai? Ngày sau chúng ta muốn đi Hoàn thành cũng được, muốn đi Đào thành cũng được! Dù sao nơi nào có Đường Ngọc, liền có Cẩm Đường uyển, nơi có Đường Ngọc, liền có phồn hoa cẩm tú, hải đường xuân sắc ~”

Đường Ngọc nhìn hắn, “Hôm nay chàng làm sao vậy?”

Hắn cười cười, hôn lên môi nàng, “Không hiểu sao? Bôi mật, muốn nếm thử không?”

Đường Ngọc: “……”

Còn có hai ngày nữa đến cuối tháng 5, Trần Thúc cùng Đường Ngọc đến Hoàn thành.

Trên xe ngựa, Đường Ngọc xa xa nhìn thấy Lê ma ma mang theo Sơ Lục, Tứ Hải cùng Thanh Bình ở cửa thành chờ.

“Là Lê ma ma cùng Sơ Lục, còn có Tứ Hải, Thanh Bình!” Đường Ngọc đã lâu chưa thấy mấy đứa Sơ Lục, trong mắt toàn là hơi nước mờ mịt đảo quanh.

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Sơ Lục cơ linh liền nhảy lên, “Cha, nương!”

Tứ Hải cùng Thanh Bình cũng chạy theo!

“Chậm một chút, đừng để ngã ~” Đường Ngọc vừa dặn dò, vừa vén mành lên xuống xe ngựa.

Sơ Lục là đứa đầu tiên nhào vào trong lòng ngực nàng, phía sau là Tứ Hải, Thanh Bình……

“Nương, con nhớ người ~” Sơ Lục bá chiếm Đường Ngọc không buông, Tứ Hải cùng Thanh Bình chen không vào, Trần Thúc một tay bế lên một đứa, hơi nhíu nhíu mày, lại cười, “Nặng nha, Tứ Hải, Thanh Bình ~”

Sơ Lục lại chuyển hướng qua Trần Thúc, “Cha! Còn có con!”

Trần Thúc lúc này mới buông Tứ Hải cùng Thanh Bình, bế Sơ Lục lên, Tứ Hải cùng Thanh Bình rốt cuộc có thể nhào vào trong lòng Đường Ngọc, “Nương ~”

Sơ Lục cảm thấy mình bị tính kế.

……

Chờ trở về nhà cũ, Tứ Hải cùng Thanh Bình vui vẻ chạy giỡn trong viện

Thay đổi một chỗ khác, còn mới mẻ, cha mẹ lại đều ở đây, Tứ Hải cùng Thanh Bình chơi đến quên trời đất. Nhưng Sơ Lục lại lo lắng, một đường chạy đuổi theo, “Coi chừng té ngã! Đừng chạy loạn! Nói sao cũng không chịu nghe vậy!”

Nhỏ như vậy đã bắt đầu nhọc lòng, Trần Thúc cũng gấp thay bé

Đường Ngọc trên đường đi xiêm y có chút ướt, đi nhĩ phòng trước thay đổi xiêm y, khi đến trong phòng, vừa lúc nghe được tiếng cười trong sân, liền tiến lên đẩy cửa sổ ra

Trần Thúc nói với nàng nhà cũ Hoàn thành trồng không ít hải đường, khi Đường Ngọc đẩy cửa sổ ra, ánh vào mi mắt là màu hải đường, làm người kinh hỉ lại kinh ngạc……

Nơi xa, Tứ Hải cùng Thanh Bình nhanh chân chạy giỡn, phía sau là Sơ Lục đang đuổi theo, một cảnh tượng náo nhiệt lại ấm áp, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.

Đường Ngọc vô tình nhớ tới lúc ở Giang thành, Trần Thúc ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ

Bây giờ, ngoài cửa sổ không có ánh trăng, lại là hải đường đầy mắt, cùng hài tử vui cười……

Đường Ngọc muốn chống tay bò lên trên cửa sổ, lại bị người bế lên từ phía sau, ổn định vững chắc đặt nàng trên cửa sổ, Đường Ngọc cười nhìn hắn, hai chân giống như khi còn bé, đung đưa đung đưa

Trần Thúc cũng lên cửa sổ, ngồi ở bên cạnh nàng, “Nơi này không tốt lắm phải không?”

Hắn nói chuyện với nàng, ánh mắt lại dừng trên chỗ hoa hải đường gần đó và trên người mấy hài tử nơi xa

Hắn và nàng quá quen thuộc, không nhìn, cũng biết nàng đang nhìn hắn.

Đường Ngọc cười cười, tựa đầu dựa vào vai hắn, “Nơi nào có chàng, nơi đó đều tốt.”

Trần Thúc: “……”

“Nàng khi nào thì……” Trần Thúc còn chưa mở miệng hỏi xong, nàng nhẹ giọng cười nói, “Mưa dầm thấm đất, bôi mật, muốn thử hay không?”

Trần Thúc nhẹ giọng, “Đương nhiên…… Muốn!”

Thanh Bình rốt cuộc té ngã, sắc mặt Sơ Lục lập tức thay đổi, “Có đau hay không? Không khóc không khóc, ca ca ở đây……”

Thanh Bình kỳ thật ngã không đau, nhưng nhìn thấy Sơ Lục, duỗi tay vui mừng ôm hắn.

Sơ Lục chu miệng, “Đã nói các ngươi chạy chậm một chút rồi, cứ không nghe!”

Một bên, Tứ Hải cười nói, “Cha, nương……”

Tứ Hải chỉ vào cửa sổ cách đó không xa

Mặt trời chiều ngã về tây, bụi mờ bay lượn theo gió, mẫu thân ngồi ở tảng lớn hoa hải đường trước cửa sổ, nhắm mắt hôn cha……

Đôi mắt Sơ Lục chớp chớp.

Đôi mắt Tứ Hải cùng Thanh Bình cũng chớp chớp theo……

Đêm nay, Đường Ngọc dỗ Tứ Hải cùng Thanh Bình đi vào giấc ngủ, Trần Thúc dỗ Sơ Lục đi vào giấc ngủ.

Sơ Lục nhìn Trần Thúc nói, “Cha, hôm nay con nhìn thấy mẫu thân hun hun cha!”

Trần Thúc dừng một chút, phong khinh vân đạm nói, “Mẫu thân là tức phụ của cha, nàng hôn cha có cái gì kỳ quái, hửm?”

Sơ Lục nhíu nhíu mày, “Vậy vì sao Như Ý không hun con?”

Trần Thúc cứng đờ, lại chủ quan rồi……

Trần Thúc gian nan nói, “Các con chưa thành thân a, chờ các con thành thân, nàng sẽ có thể hôn con.”

Sơ Lục truy vấn: “Khi nào bọn con mới thành thân?”

Trần Thúc: “……”

Trần Thúc linh cơ vừa động, đầu ngón tay chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Nhìn thấy hoa hải đường ngoài cửa sổ không?”

Sơ Lục gật đầu, nhưng mà hoa hải đường có quan hệ gì với cưới vợ?

Trần Thúc nghiêm túc nói, “Năm đó cha ở trong viện đếm hải đường nở hoa mười lần, mới thành thân cùng nương con, con mới năm tuổi, còn phải chờ tới năm thứ mười lăm……”

Sơ Lục dường như bỗng nhiên hiểu rõ, “Con biết rồi!”

Trần Thúc thổn thức trong lòng, còn tự cho mình thông minh……

Chờ Sơ Lục ngủ, Trần Thúc để Lê ma ma ôm đi, Đường Ngọc vừa vặn dỗ xong Tứ Hải cùng Thanh Bình trở về.

“Sơ Lục ngủ?” Đường Ngọc hỏi

Trần Thúc lên tiếng, “Hồi lâu không gặp cha mẹ, hôm nay thấy chúng ta, ba hài tử đều hưng phấn, chạy cả một buổi chiều, đều mệt mỏi.”

Tiểu hài tử luôn là như thế, tinh lực không hết là sẽ không ngủ.

Đường Ngọc cười cười, “Nói cùng Sơ Lục cái gì?”

Sơ Lục năm tuổi, sẽ nói rất nhiều lời, đã hiểu rất nhiều chuyện, nói chuyện làm việc đều là bộ dáng tiểu đại nhân

Trần Thúc nhớ tới một màn vừa rồi, nắm tay ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói, “Chỉ là chút lời thổ lộ tình cảm giữa hai cha con……”

Có người phàm là chột dạ liền sẽ như vậy.

Đường Ngọc tiến lên, “Nga, là lời thổ lộ tình cảm gì, nói thiếp nghe một chút được không? Trần Trường Doãn?”

Trần Thúc: “……”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Hắn hít sâu một hơi, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực nói, “Ta nói cùng Sơ Lục, một năm pháo hoa, một năm cẩm đường xuân, mỗi năm có hôm nay, tuổi tuổi xuân như cũ……”

🍀🍀🍀HOÀN CHÍNH VĂN🍀🍀🍀

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất