Cẩm Đường Xuân

Chương 54: 54: Tân Hôn


Các hỉ nương đều đi theo tới Cẩm Đường uyển, Cẩm Đường uyển chợt náo nhiệt hẳn lên.
Chỉ là Trần Thúc không dừng lại trong viện mà lập tức ôm Đường Ngọc đến chính phòng, các hỉ nương có an bài riêng cho từng người, có người ở lại trong viện, có người ở bên ngoài, còn có một số người, đi theo Trần Thúc và Đường Ngọc vào chính phòng
Đường Ngọc nghe được âm thanh cửa phòng đóng mở, rất nhanh, liền thấy ánh sáng bên dưới khăn trùm đầu tối hơn trước đây vài phần
Vào đông, than ấm trong phòng phát ra từng tiếng "Tách tách", cũng có tiếng nến đỏ cháy "xì xì", nhưng dường như đều ẩn trong tiếng hít thở của Trần Thúc, nàng cũng có thể nghe được nhịp tim hắn đập, mơ hồ nhanh hơn ngày thường vài phần.
Mành ở phòng ngoài cùng phòng trong đều đã đổi thành lụa hỉ màu đỏ rực, hỉ lụa lướt qua mu bàn tay Đường Ngọc, Đường Ngọc hơi hơi ngơ ngẩn, lỗ tai cũng đỏ hồng.
Chờ đến phòng trong, đã có hỉ nương đang đợi chờ, thấy Trần Thúc ôm Đường Ngọc đi vào, cười mở miệng nói, "Mời tân lang quan ôm tân nương tử ngồi xuống giường, sớm sinh quý tử."
Lời chúc phúc nói trắng ra như vậy, sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.
Trần Thúc quả thực buông nàng xuống giường
Khi Trần Thúc ôm nàng ngồi xuống, nàng cảm giác rõ ràng dưới giường đã để một ít đồ vật.

"Sớm sinh quý tử", Đường Ngọc chợt kịp phản ứng, đó chính là táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen......
Đầu ngón tay Đường Ngọc vừa lúc khẽ chạm đến trên giường, Trần Thúc ôn nhu xoa tay nàng, "Ta đi uống ly rượu cùng tổ mẫu và mợ, sẽ trở về rất nhanh, chờ ta."
Âm thanh hắn ôn hòa, cách khăn trùm đầu, Đường Ngọc không thấy rõ mặt hắn.

Nhưng hắn nắm lấy tay nàng đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn lên, môi ấm áp khẽ chạm mu bàn tay nàng, sắc mặt nàng càng đỏ hơn
Các hỉ nương cũng nhao nhao cười trộm
Trong lòng Đường Ngọc cũng khẽ động, trong đầu vô tình hiện ra hình ảnh Trần Thúc ngày thường, lại tiếp tục nghe tiếng bước chân hắn rời khỏi phòng, tâm nàng cũng giống như bị cái gì tác động đến
Đợi đến khi Trần Thúc rời khỏi, hỉ nương lại nhắc nhở một tiếng, "Tân nương tử, cần tháo khăn chỉnh trang lại"
Đường Ngọc cũng mới phản ứng kịp, hôm nay cũng không có khách khứa, Trần Thúc thực nhanh sẽ trở về làm lễ động phòng, khi bái biệt tổ mẫu nàng đã khóc, trang điểm ở mắt chắc đã bị nhòe, vừa nãy hỉ nương đã nói trước lễ động phòng cần chỉnh trang
Khăn trùm đầu nhẹ nhàng vén lên, các hỉ nương lập tức lu bù công việc
Cơ hồ mỗi một hôn sự, khi tân nương tử từ biệt trưởng bối trong nhà, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ khóc đỏ mắt, nhưng bởi vì trước lễ động phòng, tân lang quan đều phải đi ra ngoài uống rượu cùng khách khứa, cho nên trước lễ động phòng, thời gian để tân nương tử chỉnh trang cũng đầy đủ, cũng là lúc không cần gấp gáp nhất, nhưng hôm nay thì ngược lại, buổi sáng không cần khẩn trương, mà thời điểm khẩn trương là lúc chỉnh trang trước lễ động phòng

"Trang điểm mắt cần chỉnh, môi cần chỉnh, còn có má phấn cũng cần chỉnh." Hỉ nương dẫn đầu yêu cầu từng cái, các hỉ nương khác bắt đầu bận rộn, trang điểm mắt, môi, dậm lại phấn thơm, các động tác đều rất nhanh nhẹn.
Đường Ngọc ngồi trên giường hỉ, kêu nàng làm cái gì, nàng làm theo là được, không gây thêm phiền, chỉ là lúc mọi người đều cảm thấy thời gian mới qua chưa được bao lâu, khi các hỉ nương còn đang chỉnh trang, liền có hỉ nương ngoài phòng nói, "Tân lang quan quay trở lại."
Nhanh như vậy?
Đường Ngọc hơi kinh ngạc, các hỉ nương cũng bắt đầu luống cuống tay chân.
Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ, nàng hẳn là tân nương tử đầu tiên cảm thấy lễ động phòng bắt đầu nhanh như vậy
Các hỉ nương này cũng rốt cuộc sống chết tăng tốc chỉnh trang xong cho tân nương, lại nhanh chóng che khăn trùm trở về trên đầu Đường Ngọc
Đường Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, không biết có phải vì thời gian vừa rồi khẩn trương hay không, mà không khí cũng khẩn trương theo, đôi tay Đường Ngọc trong tay áo bắt đầu có chút lúng túng, không biết nên đặt ở nơi nào
Có hỉ nương nhìn ra, ôn hòa nhắc nhở, "Tân nương tử đừng khẩn trương."
Đường Ngọc gật đầu.
Chỉ là hỉ nương nói chưa xong, liền nghe tiếng hỉ nương ngoài phòng nói lên, "Tân lang quan đã trở lại."
Kèm theo tiếng mở cửa phòng "Kẽo kẹt", Đường Ngọc nghe được tiếng bước chân của Trần Thúc
Cảm giác say trên người hắn không nặng, hẳn là chỉ uống ly rượu cùng tổ mẫu và mợ rồi trở về ngay.

Dưới khăn trùm, Đường Ngọc thấy một góc hỉ bào, dừng ngay trước mặt mình.
Tim Đường Ngọc không hiểu sao lại đập nhanh hơn vài phần, còn tựa như đập bùm bùm bên tai nàng
"Mời tân lang quan gỡ khăn trùm cho tân nương tử."
Dựa theo hỉ nương nhắc nhở, Trần Thúc tiến lên, duỗi tay gỡ hỉ xứng* bọc lụa đỏ được chất trên khay bạc bên cạnh
*hỉ xứng: gật mở khăn voan trùm đầu
Cùng với động tác của hắn, hỉ nương mở miệng, "Mở khăn trùm đầu lên, phu thê ân ái, mỹ mãn đến bạc đầu."
Mũ phượng kỳ thật có chút nặng, dưới mũ phượng đầu Đường Ngọc vốn chỉ có thể hơi gật, một khắc kia khi khăn trùm đầu được mở lên, Đường Ngọc chỉ cảm thấy chung quanh đều sáng lên.


Đôi mắt theo bản năng chớp chớp, lông mi cong dài nhẹ nhàng chớp chớp, giống như bướm đang giương cánh, chậm rãi nhìn về phía hắn, mang theo vũ mị mê hoặc, cùng xinh đẹp động lòng người.
Trần Thúc ngơ ngẩn.
Hỉ nương xung quanh đều sôi nổi giấu tay trong áo cười vang lên.
Trần Thúc mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt đột ngột hồng thấu, dường như cũng nói không nên lời, trong mắt đều là ái mộ, "Hôm nay nàng thật đẹp......"
Đường Ngọc cũng ngước mắt nhìn về phía hắn.
Hỉ bào tân lang đỏ rực mặc trên người hắn, gọn gàng mà bắt mắt, hắn vốn có bộ dáng đẹp, dưới màu đỏ rực của hỉ bào, phong thái xuất trần, không người nào có thể so sánh, che giấu không được, cũng làm người khó có thể dời mắt.
Trần Thúc buông hỉ xứng, cúi người hôn lên môi nàng
Các hỉ nương lại đều cười rộ lên.
Hôm qua tân lang quan cùng tân nương tử trao đổi, các hỉ nương đều nhìn trong mắt, cũng đều biết hai người các nàng không giống như các cặp tân lang quan cùng tân nương tử khác, nhìn tân lang quan hôn nương tử, các hỉ nương đều không có quấy rầy.
Khi đang làm lễ động phòng, nhìn chung cũng đã gặp được tân lang quan khi tháo khăn trùm đầu nhịn không được hôn tân nương tử, nhưng vị trước mắt này, hình như hôn tân nương tử không muốn buông ra, các hỉ nương đợi hồi lâu, không có chen ngang, cũng thật sự không thấy hắn có ý muốn buông ra......
Hỉ nương cầm đầu ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở nói, "Tân lang quan, chỉ chờ một chút nữa thôi, sau đó có thể từ từ phát huy."
Nghe được tiếng hỉ nương, Trần Thúc mới phản ứng lại, nháy mắt mặt Đường Ngọc đỏ lên, cúi đầu xuống
Các hỉ nương cũng đều thấp giọng cười rộ lên theo
Trần Thúc cũng nắm tay ho nhẹ hai tiếng, cười làm lành, "Quên mất......"
Các hỉ nương càng cười rộ lên.
"Mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn." Có hỉ nương mang theo khay bạc bên trên đã để sẵn hai ly rượu tiến lên
Trần Thúc lấy xuống, một ly đưa cho Đường Ngọc, một ly cầm trong tay.
"Mời tân lang quan cùng tân nương tử cùng nhau uống rượu hợp cẩn, tân hôn hạnh phúc, phúc trạch vĩnh cố, thiên trường địa cửu." Trong lời chúc của hỉ nương, Trần Thúc cùng Đường Ngọc uống rượu giao bôi, hương rượu vào bụng, từ môi thấm vào khắp cơ thể, một lát sau, trên mặt liền nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Lại có hỉ nương thứ ba tiến lên, bưng theo một mâm sủi cảo.
Phần này trước đây hỉ nương không nhắc tới, nhưng bây giờ, ai cũng không thể hỏi, hai người cầm một đôi chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo đưa vào miệng
Đường Ngọc cắn một miếng, mày hơi hơi nhăn lại, hình như là còn sống*.....

Đường Ngọc chần chờ.
Hỉ nương bưng sủi cảo mới hỏi câu "Sinh hay không sinh", Đường Ngọc đáp, "Sinh*"
Nhưng Trần Thúc đã phun sủi cảo ra ngoài
Các hỉ nương đều sợ ngây người.
Sống lâu rồi, cũng làm hỉ nương lâu như vậy, đây cũng là lần đầu nhìn thấy có tân lang quan nhổ sủi cảo ra......
Nghe thấy Đường Ngọc lên tiếng nói "Sinh", lại bắt gặp biểu tình kinh ngạc của các hỉ nương, Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều hiểu được, "Sinh" là tiếng đồng âm, nhưng Trần Thúc vừa lúc phun sủi cảo ra......
Trường hợp nhất thời rất xấu hổ.
Trần Thúc nhanh chóng lại gắp một miếng, bình tĩnh để vào trong miệng, lại bình tĩnh nói, "Sinh!"
Đường Ngọc suýt nữa cười ra tiếng tới.
*Tui giải thích chút xíu cho bợn nào chưa kịp hiểu nha:
- Chữ "Sinh" một âm có nhiều nghĩa, trong đó có nghĩa là thức ăn còn sống và sinh đẻ
- Anh chị nhà ta sau khi ăn sủi cảo xong thì phát hiện sủi cảo chưa chín = còn sống = sinh
- Chị Đường chần chờ không dám nuốt, hỉ nương hỏi có đẻ được hay không thì chị Đường nhà ta đúng sự thật trả lời "Sinh" với nghĩa "Còn sống", còn ông Trần thì phun thẳng ra lun
- Sau đó hai người mới phát hiện là chữ đồng âm thôi nhưng khác nghĩa
Nhưng tốt xấu gì phần này cũng xem như đi qua, hỉ nương lúc này mới như trút được gánh nặng, "Chúc tân lang tân nương sớm sinh quý tử."
Phần ăn sủi cảo đi, lễ động phòng cần hỉ nương ở đó cũng đã kết thúc toàn bộ, lúc này các hỉ nương mới nói, "Mời tân lang quan thay tân nương tử tháo mũ phượng xuống, cùng làm lễ cùng lao, tân hôn viên mãn, hạnh phúc tràn đầy......"
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều sửng sốt.
Các hỉ nương đều rời khỏi phòng, cửa phòng "Kẽo kẹt" một tiếng, khép lại từ bên ngoài, trong phòng chỉ còn hai người Trần Thúc cùng Đường Ngọc, thân cận ngồi trên giường hỉ
Trần Thúc duỗi tay, gỡ mũ phượng xuống cho nàng
Mũ phượng được đặt một bên giường hỉ, hắn duỗi tay ôm chặt nàng, Đường Ngọc chống đỡ không được, chỉ có thể duỗi tay ôm chặt gáy hắn, hắn nâng mặt nàng, ôn nhu hôn môi
Lông mi Đường Ngọc run rẩy, thấp giọng nói, "Vẫn còn lễ cùng lao......"
Trần Thúc ái muội nói, "Phu nhân, đừng sốt ruột, đây vẫn còn chưa hết......"
Đường Ngọc: "......"
Đường Ngọc mới nghĩ tới vừa nãy khi gỡ khăn trùm đầu, hỉ nương nói hắn chờ chút nữa, từ từ phát huy.
Sắc mặt Đường Ngọc càng hồng.

Trần Thúc không có vạch trần, thành kính nói, "Đường Ngọc, hôm nay nàng thật đẹp."
Trần Thúc cẩn thận đánh giá nàng, Đường Ngọc không biết đặt ánh mắt ở chỗ nào mới tốt, "Vừa rồi mới nói......"
Hắn mờ ám cười nói, "Chờ lát nữa nàng còn có thể nghe tiếp......"
Đường Ngọc rõ ràng nghe không hiểu, Trần Thúc dắt nàng đứng dậy, "Lễ cùng lao."
Đường Ngọc thở phào một hơi.
Lễ cùng lao là ở phòng ngoài
Cùng ăn bữa cơm, cùng uống rượu mừng, đó là lễ cùng lao
Tuy rằng lễ tiết hôm nay không tính là giày vò, nhưng cũng tốn chút thời gian, bây giờ đã qua buổi trưa một chút, kỳ thật Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều hơi đói bụng.
Thức ăn lúc lễ động phòng vừa rồi, hỉ nương khác mang vào, vẫn còn ấm, dùng vừa miệng
Hai người cúi đầu dùng bữa, không nói gì.
Trần Thúc sẽ gắp thức ăn cho Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng sẽ gắp thức ăn cho Trần Thúc, nến đỏ xung quanh làm cho lễ cùng lao có thêm không ít ái muội
Chờ đến khi thức ăn đã dùng gần hết, hai người trò chuyện một chút, ngồi một chút thời gian
Trần Thúc lại cầm lấy bình rượu trên bàn rót rượu cho nàng.

Rượu trong bình là vừa rồi uống rượu hợp cẩn còn thừa, khi uống hết trong lễ cùng lao lễ, đó là dấu hiệu tốt
Rượu trong bình không còn nhiều lắm, không làm say người.

Khi Trần Thúc rót rượu, rót cho mình nhiều một chút, rót cho Đường Ngọc ít một chút.
Trong lễ cùng lao, phu thê nâng chén, ngụ ý tương kính như tân.
Hai ly rượu này không chéo tay để uống, Trần Thúc và Đường Ngọc từng người uống xong, lại dùng nước súc miệng
Lễ cùng lao kết thúc, Trần Thúc gọi hỉ nương đi vào dọn dẹp, đứng dậy ôm Đường Ngọc đi vào phòng.
Mành trong phòng đã đổi thành lụa hỉ màu đỏ rực, khi đi vào không cần vén lên, hỉ lụa sẽ theo thân người trượt đến hai bên.
Lúc này Đường Ngọc mới nhìn kỹ bên trong phòng, giường hỉ khắc hoa, chăn hỉ đỏ thẫm, đồ dùng trong phòng cùng trên cửa sổ đều dán chữ "Hỉ" bắt mắt, cùng với cặp nến đỏ khắc uyên ương, khắp nơi đều mang ý vị vui mừng, hoàn toàn bất đồng so với ngày hôm trước hắn dẫn nàng tới nơi này, Đường Ngọc chưa bao giờ ý thức được chân thật như lúc này, bây giờ cũng sắp tới động phòng hoa chúc.......


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất