Chương 11
"Xuỵt!" Người che mặt va vào bên cạnh giường, lấy ra đoản kiếm đặt người lên giường, không nhận ra có người trừng trừng dí sát vào cổ, "Đừng lên tiếng, nếu không ta giết ngươi."
Sa Tu Trúc bị đặt lên giường, bởi vì đụng chỗ đau, đau đớn khó nhịn, không tránh khỏi chuyển giọng hít một hơi khí lạnh.
Dựa cửa sổ nhỏ xuyên vào ánh trăng, trên giường mỗi người thấy rõ ông đích thực hình dáng, người che mặt đồng thời cũng thấy rõ nàng, không ngờ đến lại phải cô gái.
"Trên thuyền này vẫn còn có nữ nhân sao?" Cây đao đặt dí sát vào cổ loại này sao hắn vẫn còn thực tại chưa từng gặp qua, hắn lập tức hạ giọng có chút do dự, liền muốn gác kiếm rút lui trở về, đồng thời đè thấp cảnh cáo nói, "Ta không đánh nữ nhân, có thể ngươi chớ chọc tới ta, chọc tới liền ân hận."
Thân là bộ khoái,đây cũng là bản năng. Kim Hạ nhanh nhẹn quay sang người che mặt cùng Sa Tu Trúc quan sát một lần, giọng nhu hòa, thử thăm dò nói: "Tráng sĩ, hảo hán, đại hiệp. . . Ngươi cần phải đánh cướp ngục hay sao? Bên trên vẫn còn bộ quà sinh thần, ngươi không cần sao?"
Người che mặt ngẩn người sững sốt một chút.
Sa Tu Trúc chuyển giọng nói với Kim Hạ: "Người kia đích thực là tay sai của Cẩm Y Vệ."
"Tay sai của Cẩm Y Vệ!"
Người che mặt hừ một tiếng, đoản kiếm lập tức kề vào cổ nàng.
Kim Hạ cặp mắt trợn tròn, bất mãn nói: "Những lời này làm ta thật tổn thương, Cẩm Y Vệ đã đoạt được bao nhiêu vụ án của Lục Phiến Môn ngươi biết không? Ta làm sao có thể là tay sai của hắn!"
"Đừng giở trò bịp bợm lừa ta." Người che mặt lập tức đưa kiếm kề sát cổ nàng, giọng nói tỏ vẻ uy hiếp.
"Lời này xuất phát từ đáy lòng ta, đại hiệp, ta hướng về Cẩm y vệ sớm là trong lòng bất mãn từ lâu, khi tra xét đính chính ta cũng nghĩ tới phải cứu Sa Tu Trúc, chúng ta thực ra có cùng ý chí suy nghĩ thôi. Nhưng phải nói đã gãy cái chân, làm sao dẫn hắn chạy. . ."
Nói đến chỗ này, nàng bỗng nhiên có chút giác ngộ. Chính là lời giải thích này, nàng cùng Lục Dịch thời gian quen biết rất ngắn, nhưng cũng hiểu ra một chút cách người kia hành động, dưới sự giám sát của hắn, làm sao mà con người có thể có cơ hội thuận tiện hoàn thành trách nhiệm.
Kim Hạ lo âu quay sang người che mặt nhìn, thành khẩn nói: "Đại hiệp chính nghĩa, ta cũng không muốn tiêu diệt ngài lúc này, chẳng qua, ngài liền không lo lắng trên thuyền cũng có người mai phục?"
Người che mặt nhìn chằm chằm nàng một cái, lông mày đen nhíu chặt: "Muốn hù dọa ta sao?"
"Không dám."
Kim Hạ yên lặng than thở, nàng thân là bộ khoái lúc này đã là hai năm kinh nghiệm cùng binh lính đánh mai phục là bình thường như cơm bữa. Sa Tu Trúc mặc dù gãy chân, có thể bị giam giữ chỗ này cũng khó mà thoát được, Lục Dịch cố ý để ra cái sơ hở này, không phải là vì tính kế gậy ông đập lưng ông sao.
Nàng tuy không nói nữa, mà người che mặt đi đến cuối cửa khoang thoáng thấy một cá bóng người, lông mày dựng lên.
"Ngươi mau chạy! Chớ xen vào chuyện của ta nữa ." Sa Tu Trúc bị tổn thương chân đau đớn không dứt, biết rõ nếu thực sự bị mai phục, kéo bản thân trở thành nặng, đến cuối cùng bị tên lính bắt lại trốn cũng không thoát.
"Huynh đừng nói nữa, ta nhất định phải đưa ngươi chạy." Người che mặt suy nghĩ chốc lát, hắn quyết định nói: "Lục Dịch ở kinh thành tương đối tiếng tăm lừng lẫy, ta sớm liền muốn cùng hắn đánh một trận; hắn nếu không cản chúng ta cũng không sao, rốt cuộc hắn có lấy cái mạng này không; nếu thực sự dám cản chúng ta, ta liền làm hắn tàn phế để cho ca ca báo thù."
"Đại hiệp thực có sắc khí can đảm!" Kim Hạ tự đáy lòng khen hắn một câu.
Sa Tu Trúc chứng kiến Lục Dịch đích thực lợi hại, không khỏi lo lắng: "Huynh đệ. . ."
"Huynh không cần phải lo lắng, hắn chưa chắc là địch thủ của ta. Chính là ta thuở nhỏ thường sống cạnh sông, chỉ cần nhảy xuống sông, hắn cũng khó làm gì được ta."
Dứt lời, ông đưa đoản kiếm cho Sa Tu Trúc, để nguyên đoản kiếm trên cổ Kim Hạ: "Huynh ở chỗ này chờ chốc lát, ta trèo lên boong tàu thăm dò, chốc lát nữa trở lại đón huynh."
"Ngươi dù sao cũng phải cẩn thận! Nếu cũng bị mai phục, quan trọng là tự mình thoát thân , chớ để ý tới ta." Sa Tu Trúc dặn dò nói.
"Huynh an tâm."
Cửa khoang lặng lẽ bị đẩy ra, người che mặt thò đầu đi ra ngoài nhìn một chút, bốn bề vắng lặng, liền tiếp tục ra cửa khoang chỗ lối đi, ra cửa khoang, mới bước đưa ra một bước nhỏ, phải khó khăn lắm mới dừng lại.
Ánh trăng như thủy ngân cuồn cuộn trôi trên mặt nước, chảy xuôi ở trên sàn tàu, Lục Dịch liền ỷ ở cạnh mạn thuyền, đưa hướng về phía hắn nhìn dòng sông, dáng người cao ngất, y phục của Cẩm Y Vệ hiện ra nhàn nhạt hào quang . .
"Tay chân ngươi có phần hơi chậm một chút."
Hắn chậm rãi xoay người lại, quan sát người che mặt, trên mặt mang theo ba phần không kiên nhẫn.
Sau khi bình tĩnh, người che mặt không chần chừ, sải bước về phía trước: "Chính là ngươi đã hại Sa đại ca tàn phế?"
Lục Dịch đến gần liền không để ý đến lời hắn, ánh mắt nhìn đến bên hông hắn là roi sắt chín đoạn, nhàn nhạt nói: "Roi chín đoạn là một vũ khí dễ bắt được địch thủ, ngươi không mang theo binh khí gì khác sao?
"Ta chính là tay không, có thể khiến ngươi tàn phế!"
Vừa dứt lời, người che mặt chạy gấp mấy bước, bay lên đến gần, tấn công Lục Dịch.
Mắt thấy sức mạnh lẫm liệt, Lục Dịch nghiêng đầu tránh đi, nhưng không ngờ người che mặt lúc này vừa bay tới làm một chiêu dùng roi chín đoạn tự mình trong lòng bàn tay quất mạnh về phía Lục Dịch, tay kia cầm đoản kiếm cũng không thương tình mà vung tay đánh chém.
Đối với hắn lúc này roi chín đoạn là binh khí được tinh luyện, tổng cộng chia làm mười ba khúc, còn gọi là mười ba liên hoàn. Giờ phút này sóng đập vào mạn thuyền rung động như gió táp mưa gào bất thình lình, quay đầu che mặt về phía Lục Dịch bổ nhào đánh.
Lục Dịch cũng không binh khí, tay không, trên mặt không chút nào tỏ vẻ sợ hãi. Dọc theo roi chín đoạn dùng ống tay áo nhẹ phẩy lưỡi kiếm quay sang ống tay áo cắt rời, vải sợi vừa vặn vướng lên....
Lúc này bị ống tay áo của Lục Dịch quấn lấy, hắn cũng tóm lấy cánh tay Lục Dịch .
Hai người đứng giằng co.
Trên mặt sông mang hơi nước gió đêm làm rung động áo bào.
Nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, Sa Tu Trúc nôn nóng bất an, quả thực không có cách nào ở lại bên trong khoang thuyền chờ đợi, cầm đao kiếm đặt trên cổ Kim Hạ, thấp giọng ra lệnh nói: "Lập tức đứng dậy, theo ta ra ngoài!"
"Vị ca ca này, cho ta nhắc nhở ngươi một câu, kẻ hèn mọn này chẳng qua chỉ là một tên hèn mọn, tính mạng ta trong mắt Lục Dịch cũng không đáng giá bằng con chó con mèo." Kim Hạ biết rõ dụng ý của hắn, "Bắt giữ ta, có khi một chút hữu dụng cũng không có. Không bằng ngươi thả ta, ta đi ra ngoài thay ngươi dẫn Lục Dịch đến đây."
Sa Tu Trúc cầm đao kiếm siết chặt, quát nói: "Im miệng."
Kim Hạ thầm thở dài, chỉ đành không nên nói lời nào nữa.
Sa Tu Trúc tuy khập khiễng cái chân, một tay cầm đoản kiếm đặt trên cổ Kim Hạ, một tay chống đỡ lên vai nàng, đẩy nàng ra ngoài.
Tuy võ công Kim Hạ không tồi, cũng không phải là không thoát thân được, nhưng nàng ngược lại cũng có ý để cho Sa Tu Trúc chạy thoát, liền do dự .
Hai người ra khỏi cửa hầm, mới bước đưa ra một bước nhỏ, Lục Dịch cùng người che mặt đều cầm lấy một đầu roi chín đoạn, dùng nội lực hết sức giành lấy roi chín đoạn
Trong chớp mắt, binh khí được tinh luyện bấy lâu, roi chín đoạn lại chém làm mấy khúc, người che mặt lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt nữa ngã nhào.
Lục Dịch nhìn chằm chằm hắn, so với nội lực của hắn lúc nãy, Lục Dịch phát giác liền thất vọng nói: "Ngươi có thương tích trong người, lại còn cố gắng kháng cự, chẳng qua làm trễ nãi chút công phu của ngươi thôi."
"Huynh đệ, ngươi mau chạy!" Sa Tu Trúc lúc này mới biết người che mặt bị thương trên người, nóng nảy kêu to.
Lục Dịch chậm rãi xoay người qua, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bọn họ, cho dù nhìn thấy đoản kiếm đang đặt trên cổ Kim Hạ, trong mắt cũng không thấy một tia dị thường, như thường ngày lạnh lùng.
"Huynh, ngươi mau nghe ta chạy đi! Ta còn cùng hắn đánh chiến." Roi chín đoạn mặc dù gãy, người che mặt biết rõ rằng Lục Dịch không thể coi thường, run rẩy, bước qua bên phải , quay sang bảo vệ Sa Tu Trúc.
Sa Tu Trúc đã chịu qua cực hình của Lục Dịch, không còn cách nào lập tức hét lên hướng về Lục Dịch quát nói: "Ngươi dám qua đây, ta liền giết tên này!" Vừa nói, thị uy vậy quay sang đoản kiếm ra trên cổ Kim Hạ đe dọa.
"Vị ca ca này, ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút." Kim Hạ ngay cả gấp rút nói lời ngon ngọt khuyên hắn, đoản kiếm không có mắt, hắn mà lỡ tay có thể cũng không ổn
Lục Dịch nghiêng đầu, vẻ mặt không thấy khẩn trương chút nào, chỉ hướng Kim Hạ nhàn nhạt nói: "Ta sớm liền đoán được, ngươi cùng bọn họ là cùng một hội. Chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy có thể lừa gạt được ta?"
Kim Hạ trong đầu không kịp phản ứng, suy nghĩ trong chốc lát, nhất định việc này sẽ làm liên lụy đến thủ lĩnh, lần này nguy rồi.
"Oan uổng quá đại nhân, ta thật là bị bọn họ bắt giữ. . ."
Lục Dịch lạnh lùng cắt ngang lời nàng: "Không cần lại làm trò, các ngươi chi bằng cả ba cùng tiến lên, ta đây công phu vẫn có thể ứng phó."
"Hừ."
Người che mặt nặng nề khẽ hừ một tiếng, mặc dù biết rõ Lục Dịch võ công cao cường, nhưng thực sự không ưa thấy hắn kiêu căng như vậy, cổ tay rung nhẹ. Lục Dịch cũng lấy tay cầm nửa đoạn roi sắt mà chuẩn bị đối phó.
"Ta nếu là ngươi, liền thừa dịp ngay lúc này mau chạy!" Vì không muốn để cho Lục Dịch nghe, Kim Hạ nghiến răng âm thầm hướng về Sa Tu Trúc nói.
Đoản kiếm một mất một còn đặt lên cổ Kim Hạ, không chút nào uy hiếp được Lục Dịch , Sa Tu Trúc lại không yên tâm cho người che mặt, Sa Tu Trúc chỉ hận chính mình không giúp được gì, khẩn trương chú ý hai người đánh nhau, rất sợ huynh đệ nhà mình thua thiệt.
"Đừng nhìn nữa, ngươi còn hướng bọn họ đánh nhau làm gì." Kim Hạ thúc giục Sa Tu Trúc, "Tiểu gia ta rốt cuộc là bị các ngươi làm khổ."
"Im miệng!" Sa Tu Trúc hướng về người che mặt kêu to, "Huynh đệ tốt, người này rất lợi hại, ngươi không phải đối thủ của hắn, mau chạy! Đừng để ý ta!"
Người che mặt ngược lại tính khí lại có phần bướng bỉnh: "Ca ca đừng vội thấy uy phong của hắn. Hắn chẳng qua chỉ là thuộc hạ của Nghiêm Tung sao."
Lúc hắn phân tâm nói chuyện, Lục Dịch trong tay sức lực phải nói tăng mạnh, chiêu thức ác liệt, vội vàng không kịp chuẩn bị thì cánh tay hắn đã bị kéo lê, máu tuôn ra.
"Hèn hạ!"
Người che mặt từng cơn từng cơn thở hổn hển.
"Huynh đệ mau chạy đi!"
Sa Tu Trúc mắt thấy người che mặt bị làm tổn thương, vô kế khả thi, mắt thấy Lục Dịch lại chuẩn bị tiến đánh tiếp, hai người bọn họ lại đánh nhau tiếp tục, người che mặt mặc dù khí thế khá lớn, nhưng dần dần rơi vào thế dưới, trên người lại có vết thương chảy máu.
Lúc này, lại có một người từ cửa hầm đi đến, chính là Dương Nhạc. Hắn nghe tiếng đánh nhau sau đó chạy vội tới, thấy cảnh tượng trước mắt liền lấy làm kinh hãi, lại thấy lưỡi đao đang kề trên cổ Kim Hạ, càng thêm cả kinh
"Ngươi, ngươi. . . Ngươi mau thả nàng ra, có gì chúng ta cùng nhau nói chuyện." Dương Nhạc vội nói.
"Đại dương, ta không sao." Kim Hạ nhỏ giọng, ra hiệu cho hắn tránh sang một bên: "Bọn ta muốn đi đến cuối thuyền, ngươi mau tránh ra."
"À, Được, được."
Dương Nhạc vội tránh sang một bên, cho Sa Tu Trúc có đường mà chạy thoát.
"Mau chạy đi!"
Sa Tu Trúc nhịn không được, lại nhìn người che mặt vẫn còn cùng Lục Dịch giao thủ, chủy thủ trong tay hắn động một cái, vốn là muốn giết Kim Hạ, rồi sau đó thay đổi ý nghĩ lại nghĩ đến thái độ của Lục Dịch vừa nãy, tên tiểu bộ khoái này nếu phải thực sự chết, đoán chừng Lục Dịch ngay cả mí mắt đều không để ý.
CỔ bị chủy thủ siết chặt, Kim Hạ đã nhận ra được nguy hiểm, dùng lực ở khuỷu tay, liền chuẩn bị lui về đánh tới. Cùng lúc đó, Dương Nhạc một mực ở bên cạnh chờ cơ hội, muốn thừa dịp lúc Sa Tu Trúc phân tâm, bổ nhào qua tới cứu Kim Hạ.
Cùng thời khắc đó
Kim Hạ khuỷu tay hướng về sau dùng sức đánh tới.
Sa Tu Trúc quay sang Kim Hạ mãnh lực đẩy một cái.
Dương Nhạc hướng về Sa Tu Trúc nhào đến.
Lục Dịch trong tay chín khúc tàn pháo trên không trung quất mạnh roi sắt một đường vòng cung, hướng thẳng tới cổ họng người che mặt.
Tình cảnh này quả thật một chữ loạn.
Một khắc sau, Sa Tu Trúc bụng gặp đòn nghiêm trọng, còn chưa kịp kêu đau, tiếp tục bị Dương Nhạc lật nhào người xuống boong tàu. Mà bên cạnh, Kim Hạ ngã vào đích thực bên trong phạm vi công kích của roi chín đoạn, đang ngăn cản người che mặt. Đoạn roi chín đoạn đã xuất thủ, Lục Dịch trong mắt sắc bén chợt lóe lên, không kịp dừng thế lại. . .
Nàng trơ mắt đoạn roi sắt sượt qua cổ mình, lạnh như băng.
Mạng ta tiêu rồi!
Kim Hạ trong đầu trống rỗng.