Chương 27 (đã sửa lại)
Nghe trong phòng có tiếng vang của mâm ly trên bàn đổ xuống đất, Cao Khánh còn đang chần chờ, bên cạnh Kim Hạ đã liều mạng mà tiến lên, xông thẳng đến cửa, sau đó đột ngột phanh bước chân lại.
Lục Dịch lúc bấy giờ tay vẫn còn đang giữ trên eo của Thương Quan Hi, khiến cho hai người đích thật rất gần nhau, điều quan trọng nhất là trên mặt nàng có vẻ kinh sợ.
"Chuyện này ...thưa Lục đại nhân Thượng Quan Đường chủ vẫn đường hoàng là một nữ nhân! Ngài như vậy quả không thích hợp." Kim Hạ cau mày, chính trực nghiêm túc.
Cao Khánh cùng Dương Nhạc dù chưa mở miệng, nhưng theo những gì bọn họ thấy, hiển nhiên cũng cho rằng Lục Dịch có ý đồ với Thượng Quan Hi .
Tuy chuyện thành ra như vậy, Lục Dịch vẫn trạng thái bình tĩnh mà Thượng Quan Hi ra,cau mày nói:"Ta bất quá là chỉ thử xem thân thủ của Thượng Quan Đường chủ, các ngươi cả kinh mà xông vào đây làm gì? Ngươi đem đồ trên mặt đất thu dọn sách sẽ cho ta!" Cuối cùng quay sang phân phó Kim Hạ.
Thượng Quan Hi ngay sau đó đứng dậy ngay ngắn, thần thái nhanh chóng khôi phục như thường:"Đã sớm nghe nói Lục Kinh lịch đại nhân thân thủ bất phàm, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không sai, dân nữ xin chịu thua, bội phuc bội phục."
Thực tại là đang bàn luân võ công sao?
Kim Hạ nghi ngờ quay sang nhìn vào mắt hai người, cũng không nhận thấy được đầu mối gì.
"Còn không mau thu dọn, làm xong đi ra ngoài cho ta." Lục Dịch nhìn Kim Hạ, ngữ khí có vài phần không tốt.
Không còn cách nào, Kim Hạ đành phải thu dọn mảnh vỡ ly tách dưới đất, tiện tay để những mảnh vỡ vào vạt áo, rồi đi ra ngoài ném xuống hồ.
Xong mọi chuyện, Lục Dịch không để ý tới, duỗi tay đóng cửa, xoay người quan sát Thượng Quan Hi, mỉm cười:"Đáng tiếc Thiếu Bang chủ của các ngươi trên người còn mang theo nội thương, nếu không với thân thủ của hắn, đêm đó trên thuyền ngược lại là có thể cùng ta tỷ thí một phen."
Thấy Thượng Quan Hi không nói lời nào, hắn lại nói tiếp:"Nói tới chuyện này không ngờ hắn là một người nghĩa khí, đêm đó trên thuyền cứu Sa Tu Trúc không thành, bị thương chưa khỏi lại dám xông vào Đề hình án sát sử, thiếu chút nữa là bị vùi lấp bên trong, chắc hẳn ngươi vì chuyện này mà đau đầu."
Thượng Quan Hi giương mắt nhìn về phía hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói:"Nếu kinh lịch đại nhân vẫn còn mời ta cùng nói chuyện, không bằng liền trực tiếp thương lượng đi."
"Thượng Quan Đường chủ quả nhiên là giang hồ từng trải, thắng thắn nhanh nhẹn." Lục Dịch tán thưởng khẽ mỉm cười.
Kim Hạ bằng mọi cách nhàm chán mà đứng trên thuyền quan sát thuyền của Ô An Bang. Mũi thuyền là mấy tên nô lại đứng sừng sững cùng với đoản đao sắc bén, thấy Kim Hạ quan sát bên này, hắn trừng mắt nhìn.
Kim Hạ không một chút sợ hãi, dứt khoát trừng mắt nhìn hắn.
"Tốt xấu gì cũng là một cô nương, nhìn chằm chằm người ta như vậy,dễ làm người ta hiểu lầm." Cao Khánh ở bên nhìn thấy chuyện này, không nhịn được mở miệng.
Kim Hạ quay sang nhìn hắn:"Hiểu lầm cái gì?"
Kim Hạ với đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm người khác mà không chớp mắt, đứng gần cũng khiến cho Cao Khánh phải kinh sợ, vội xoay người tránh đi:"Tại sao ngươi lại như vậy, ánh mắt đó khiến người khác không thoải mái."
"Không thoải mái sao?" Kim Hạ chớp mắt nói:"Thủ lĩnh từng nói, đương là bộ khoái thì phải có một chút chính khí, cùng người đối diện tuyệt đối không né tránh lùi bước, thua người không thua trận. Ngươi đến đây, hai ta tỉ thí một chút."
"Không cần." Cao Khánh kiên quyết cự tuyệt
Dương Nhạc ở bên cũng khuyên nói:"Đừng có đấu cái này với Kim Hạ, nàng đã luyện nó trở thành công phu rồi, đều có thể gọi là có đôi mắt chim ưng."
Mắt chim ưng thì cũng có thể luyện ngày một ngày hai, người bình thường có thể thức đêm được một ngày, còn ta thức hai ba đêm vẫn là bình thường.
Bọn họ nói chuyện, Thượng Quan Hi cũng từ trong khoang thuyền đi ra, thần sắc vẫn như thường, chỉ là chân mày hơi nhăn lại, nhìn Dương Nhạc và Kim Hạ thì mỉm cười, không đợi Kim Hạ mở miệng hỏi chuyện, nàng xoay người nhảy qua trở về thuyền Ô An Bang. Người chèo thuyền được Thượng Quan Hi phân phó điều gì, lập tức chuyển hướng con thuyền.
"Ngươi vừa rồi có thấy tên tiểu tử kia không, sắc mặt hắn đỏ lên, thần thái có chút kinh hãi." Kim Hạ nói với Dương Nhạc:"Hắn đích thực là cao thủ của Ô An Bang theo hầu Thượng Quan Hi, trên thắt lưng hắn có mang đao kiếm trông có vẻ là người có công phu không tồi."
"Là cao thủ của Ô An Bang sao?" Dương Nhạc tặc lưỡi nói:"Vậy thì ra ngươi nhìn chằm chằm hắn lúc nãy là."
"Ta chỉ xem xét hắn một tí thôi, cũng không gây tổn hại gì, vì sao lại không dám." Kim Hạ ghé vào tai Dương Nhạc nói:"Đưa người là cao thủ như vậy, đích thực Thượng Quan Hi cũng đã chuẩn bị phản công khi có việc gì xảy ra, chúng ta quả thật đã xem thường tỷ ấy."
"Có phải hay không ngươi chưa thử qua võ công của hắn nên có chút tiếc nuối ?" Dương Nhạc cười nói
"Ngược lại ta phỏng đoán có lẽ Lục Đại nhân không chiếm được tiện nghi với Thượng Quan Hi nên đặc biệt tiếc nuối." Kim Hạ cười hì hì lắc đầu, khóe mắt liếc thấy Lục Dịch, phản ứng nhanh nhẹn, lập tức sửa lời, nói chắc như đinh đóng cột:"Nhưng Lục đại nhân tuyệt đối không phải loại người này. Chuyện vừa rồi, ta cẩn thận suy xét lại, làm sao có thể lấy tiểu nhân ra đo lòng quân tử được chứ, thật là không nên."
Dương Nhạc chỉ kinh ngạc trong chốc lát, cùng Kim Hạ đã nhiều năm liền hiểu ý, ngay sau đó cao giọng giáo huấn nàng:"Ngươi biết như vậy là tốt, làm sao so sánh Lục đại nhân như vậy được."
Kim Hạ gật đầu như mổ thóc:"Là ngươi nói đúng. Giống như Lục đại nhân vậy.<
>(nghĩa là phong thái cực kỳ sáng suốt,thần sắc trí tuệ hơn người)
Cao Khánh hoàn toàn không hiểu lời Kim Hạ nói là gì, Lục Dịch thì nghe hiểu tường tận, khoanh tay trước ngực, gật đầu chen miệng nói:"Bài thơ số chín Vân Trung Quân, không nghĩ là ngươi có đọc qua sách thơ."
"Đại nhân, ngài tại sao lại ra đây?" Lúc này Kim Hạ mới xoay người nhìn Lục Dịch, làm ra vẻ kinh ngạc.
Lục Dịch cũng không vạch trần Kim Hạ, khoan thai hỏi:"Trong Vân Trung Quân hai câu cuối là gì?"
"Tư phu quân hề..."
Mới vừa đọc mấy chữ, Kim Hạ liền phát hiện là không đúng, theo bản năng dừng lại, sau đó đọc:"Tư phu quân hề thái tức,cực lao tâm hề trọng trọng" Hoài niệm lại dáng vẻ suy tư của Lục Dịch.
Lục Dịch cười như không cười mà nhìn Kim Hạ:"Chẳng lẽ ngươi thầm mến ta sao?"
Kim Hạ người cứng đờ, lúc này nàng chỉ hận không thể tự cắn đầu lưỡi mình, khi không lại khen hắn, lại còn lấy thơ ra đối, quả thật là tự lấy đá nện vào chân mình. Theo tính cách của Kim Hạ thì lúc này tự nhiên hướng Lục Dịch nói:"Sao ngài lại nói ty chức như thế!" nhưng Dương Nhạc kịp thời tóm lấy tay Kim Hạ, nhéo một cái, Kim Hạ đau mà nghẹn lời.
"Đại nhân tuổi trẻ tài cao, trong kinh thành có rất nhiều cô nương mến mộ ngài không riêng gì Kim Hạ." Dương Nhạc cười giúp Kim Hạ đáp lại.
"Phải không?"
Lục Dịch quay sang Kim Hạ, cố tình còn muốn hỏi thêm.
Kim Hạ trừng mắt nhìn hắn, kìm nén nhanh nhảu nói:"Dù sao điều này cũng khiến ngài vui là tốt rồi."
Lục Dịch làm dáng vẻ suy tư, một lát sau nói:"Chỉ làm tăng phiền não cho ta mà thôi, ta không hứng thú."
Hắn lắc đầu một cái, tự nhiên xoay người đi vào khoang, sau lưng chỉ còn lại Kim Hạ đang tức giận.
Hương thuyền tiếp tục đi mặc cho trời mưa bụi.
Dương Nhạc thân mặc áo giáp, chống tay trên mạn thuyền, trông về nơi xa quan sát, ngạc nhiên nói:"Làm sao không có động tĩnh gì, gia đình Địch Lan Diệp không lẽ không có hứng thú với Lục đại nhân sao? Không thể nào.Hạ gia, chúng ta có nên vào trong nghỉ ngơi một lát không, ta không quen mặc y phục này."
Kim Hạ một bụng tức giận rầu rĩ, chỉ còn cách đấm Dương Nhạc vài cái.
"Hắn không phải đầu thai vào gia đình tốt sao, bản thân hắn đã có người cha tốt, hà cớ gì mà gia đình Địch cô nương lại không xem xét gả cho hắn." Kim Hạ thầm nói
Bị Kim Hạ đấm, Dương Nhạc né tránh:"Lại không nói đến gia thế, Lục đại nhân tướng mạo nhân phẩm cũng có chút không tầm thường, ngươi không nghe người trong nha môn đều khen hay sao, ngài ấy không thể so sánh với ai được đâu."
Kim Hạ khinh bỉ nói:"Chẳng qua là nam nhân có người biết văn tự hoặc là người biết võ công, lớn lên cũng chỉ là tay sai cho triều đình."
"Nhưng ngài ấy vừa văn võ song toàn, là một người tài hoa đấy."
Kim Hạ nhất thời nghẹn lời, thấp giọng nói thầm:"Vậy thì thế nào, tiểu gia ta cũng không kém."
Không lâu sau đó, trên mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng đàn sáo truyền đến, nhưng vẫn không biết là tiếng sáo từ đâu ra. Kim Hạ lắng nghe một hồi lâu, phân biệt phương vị, phỏng đoán rằng nó phát ra từ một trong tám chiếc hương thuyền trên hồ.
"Vậy chiếc thuyền nào là của Địch cô nương?" Dương Nhạc không ngừng nhìn quanh nói
Kim Hạ chậm rãi nói:"Ta đi hỏi thăm dò tình hình, thanh âm tương đối khá giống với đàn cổ."
Không bao lâu sau, một chiếc thuyền nhiêu tầng chậm rãi tiến đến trong cơn mưa bụi, lan can thuyền được chạm khắc rất công phu, có chút hoa lệ, trong đó vọng ra tiếng đàn thanh u mà không ngừng rên rỉ. Lại nhìn chằm chằm từ đằng xa, trên thuyền có treo một chiếc đèn lồng có ghi chữ Địch, nghĩ đến chiếc thuyền ấy đã đến. Cao Khánh nhanh nhẹn đi vào trong khoang thuyền hướng Lục Dịch thông báo, hắn được phân phó điều gì lại ra mạn thuyền nói với người chèo thuyền.
Thuyền mới tiếp cận, Cao Khánh cao giọng nói:"Đại nhân nhà ta nghe tiếng đàn ưu nhã, rất mực ngưỡng mộ,chẳng biết có được hay không cho ta gặp mặt nàng?"
Một lát sau, một người nha hoàn ra ngoài thăm dò nói:"Cô nương nhà chúng tôi từ trước đến nay đều lấy đàn kết bạn, nếu muốn gặp nàng, thỉnh ngài đàn một khúc như thế nào?"
Không đợi Cao Khánh trả lời, Kim Hạ bên cạnh đã vội cười đáp:"Được, được, xin hãy chờ một chút!"
Kim Hạ nhanh nhẹn mà chạy vào khoang thuyền, hồn nhiên mà quên hẳn chuyện khi nãy cùng hắn xấu hổ, hướng về Lục Dịch bẩm báo:"Đại nhân,vị Địch cô nương này quả thật là người không bình thường, nàng muốn lấy đàn mà kết bạn. Không bằng ngài ra ngoài đàn cho nàng nghe một khúc xem sao." Vừa nói vừa nhanh nhẹn hành động, đưa đàn cổ ngay trước mặt hắn
Xưa nay chỉ nghe nói Lục Dịch võ công cao cường, lại chưa từng nghe qua rằng hắn có tài đánh đàn, Kim Hạ lường trước được hắn sẽ không thể đàn được, trong lòng đang muốn xem chuyện cười của hắn.
Dẫu sao Kim Hạ cũng vẫn còn trẻ, tính tình có chút trẻ con, tất cả tâm tư cảm xúc của nàng đều hiện rõ trên mặt. Lục Dịch chỉ liếc mắt nhìn một cái, thấy bộ dáng Kim Hạ cười khanh khách, cũng đã biết được, nhưng không truy cứu, cúi đầu ngắm đàn, suy nghĩ một hồi lâu rồi nhấc tay khảy đàn.