Ba vị Cố, Vương, Cao lập tức thổi phồng phụ tử Lưu gia không a dua quyền thế, quả thật là đệ nhất trung hiếu tiết nghĩa trong sĩ lâm, nhất thời thổi phồng Lưu Kham Chi trên chín tầng trời.
Tần Lâm cách bọn họ hai cái bàn, lúc lên lầu ánh sáng mờ tối nên không nhìn thấy, vào lúc này theo ca nữ Cao Ly từ trên cầu đi tới, ánh đèn từ từ sáng lên, cho nên thấy rất rõ ràng.
Tần Lâm liền vỗ nhẹ nhẹ Lục Viễn Chí:
- Thấy không? Bên kia...
Không nghĩ tới tên mập thịt béo cả người run lên, xoảng một tiếng hất đổ chén rượu trên bàn, ngơ ngác thất thố hỏi:
- Nhìn… nhìn cái gì…
Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm cũng không tốt lành gì hơn, đều là như từ trong mộng mới tỉnh thở dài một cái, ai nấy lẩm bẩm nói:
- Đẹp, thật là xinh đẹp! Cho dù là thiên tiên trong tranh vẽ cũng không đẹp như nàng.
Tần Lâm cẩn thận nhìn xem mỹ nữ Cao Ly, kinh ngạc gãi gãi đầu:
- Ách, thật ra thì ta cảm thấy so ra nàng còn kém Từ Tân Di...
Ba người ba cặp mắt sững sờ nhìn Tần Lâm, một lúc lâu sau, Lục mập mới chĩa ngón tay cái lên:
- Tần ca, chúng ta bội phục huynh!
Thời này thẩm mỹ quan nghiêng về phía mỹ nữ mặt nhỏ mắt nhỏ ôn nhu, yểu điệu thướt tha, giống như Sĩ Nữ đồ của Đường Bá Hổ. Ai nấy dịu dàng nhu mì, hết sức đáng thương. Mà Từ Tân Di sống mũi cao thẳng, hốc mắt hơi sâu, nhìn có vẻ như nữ tử lai, thân cao chân dài, nước da bánh mật tràn đầy sức sống, nếu vào đời sau chắc chắn là đại mỹ nhân dáng thể thao, nhưng vào thời này lại bị coi là nữ nhân xấu xí.
Vì vậy mấy người giễu cợt Tần Lâm một phen, Tần Lâm ngược lại không có vấn đề, chờ bọn họ cười xong mới chỉ chỉ sang bàn Kim Lăng Tứ Công Tử
Vốn Cố Hiến Thành đang tìm lý do gì đó tới làm nhục Tần Lâm một phen, nhưng có thư sinh quen biết tới chào hỏi bọn họ, mới trì hoãn lại.
Thư sinh này mặc áo vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, mang quan ngoa, tướng mạo bình thường không có gì lạ, lẫn trong đám đông không có gì là nổi bật.
Vương Sĩ Kỳ giới thiệu y:
- Vị này là Cổ Tử Hư Vệ Huy phủ ở Hà Nam, viết thể chữ Nhan đẹp như cành liễu, cho nên năm nay mới vừa được tuyển vào nội các Trung Thư, cực kỳ phong nhã...
Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương dẹp Thừa Tướng, Trung Thư tỉnh, quyền bính nội các Trung Thư khác xa so với đời trước. Bất quá chỉ phụ trách công việc sao chép trong triều đình, đã là tiểu quan tòng thất phẩm, hơn nữa đảm nhiệm chức quan này không cần trải qua khoa cử, Tú Tài, giám sinh, dân chúng, phàm thư pháp đẹp là có thể được chọn đảm nhiệm, đồng thời lại mở ra quyên lệ, có ngàn lượng bạc là có thể quyên một hàm Trung Thư.
Cổ Tử Hư nhận chức Trung Thư nhưng không ở lại kinh sư nhậm chức, rõ ràng chính là quan do quyên bạc mà được, Vương Sĩ Kỳ nói thư pháp y đẹp, thật ra chỉ là thuận miệng nói bừa.
Ba tên Cố Hiến Thành cũng không coi Cổ Tử Hư này ra gì, bởi vì là Vương Sĩ Kỳ giới thiệu, cho nên cũng thuận miệng đối đáp qua loa với y mấy câu.
Không nghĩ tới kiến thức Cổ Trung Thư cực kỳ uyên bác, trời Nam đất Bắc không có gì là không biết. Y chỉ thuận miệng nói vài câu đã trò chuyện vô cùng sôi nổi với bọn Cố Hiến Thành, Kim Lăng Tứ Công Tử gác chuyện trả thù Tần Lâm qua một bên.
Lỗ Thúy Hoa đứng ở bên cạnh mỹ nữ Cao Ly, mặt mũi tươi cười nói với mọi người:
- Vị tiên tử này đến từ Cao Ly, phương danh là Kim Anh Cơ, hôm nay lần đầu tiên tới Tần Hoài hiến nghệ. Tưởng các vị công tử, lão gia nghe bài hát khác đều đã chán, nàng sẽ dùng Già Da cầm Cao Ly dâng lên một khúc.
Lúc này triều đình Triều Tiên đã sớm thành lập, nhưng Trung Nguyên vẫn quen gọi là Cao Ly, đế vương triều Minh như Chu Nguyên Chương, Chu Lệ đều lệnh cho Cao Ly tiến cống mỹ nữ sung làm phi tử, cung nữ, cho nên khách nhân Thiên Hương các nghe nói nàng đến từ Cao Ly, đều cực kỳ mong đợi nàng trình diễn Già Da cầm.
Ánh đèn chuyển tối, Kim Anh Cơ lấy ra một cây Già Da cầm mười hai dây, ngón tay ngọc khẽ gảy, tiếng đàn liền như hạt châu rơi trên mâm ngọc, du dương uyển chuyển hết sức.
Tiếng đàn thỉnh thoảng xuống thật thấp, tựa hồ gió mát từ trên biển tới, thỉnh thoảng trong lúc ngắt quãng lại dồn dập một đợt, giống như sóng Tiền Đường dâng trào không thể nào ngăn nổi.
Ngọc thủ Kim Anh Cơ khảy đàn, trong mắt mê ly một mảnh. Nhìn trên sóng gợn lăn tăn trên Tần Hoài hà, suy nghĩ đã sớm theo con sông đổ vào Trường Giang, chảy về Đông Hải...
Trăng sáng nhô lên cao, trên Tần Hoài hà khói sương mù mịt, Già Da cầm chính là cổ âm Cao Ly, thanh điệu du dương cổ xưa, lại thêm người khảy đàn là mỹ nhân như ngọc, mọi người nín thở yên lặng nghe, chỉ cảm thấy nơi này không còn là nhân gian nữa, mà như lên tới chín tầng mây.
Một khúc Già Da cầm tấu xong, ánh đèn sáng lên trở lại, Kim Anh Cơ đứng dậy yêu kiều xá mọi người một xá, nhất thời cả sảnh đường hoan nghênh nhiệt liệt.
Lưu Kham Chi nghiêng đầu ngâm mấy câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành nổi danh:
- Tiếng cao thấp lựa chen lần gảy, mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu, trong hoa oanh ríu rít nhau, suối tuôn róc rách chảy mau xuống ghềnh. Tiếng suối lạnh, dây mành ngừng tắt, ngừng tắt nên phút bặt tiếng tơ…
Kim Anh Cơ nhìn y khẽ mỉm cười, nhất thời Lưu đại tài tử cảm thấy lâng lâng như chắp cánh bay, bọn Cố Hiến Thành, Cổ Tử Hư càng khen y tài tử phong lưu, hơn phân nửa không lâu là có thể rút được thăm đầu, là khách trong màn của mỹ nữ Cao Ly này.
Giữa tiếng ủng hộ của mọi người, chỉ có Tần Lâm thở dài thật dài:
- Không hay, không hay, tiếng đàn này không hay chút nào!
Lập tức có thật nhiều người trợn mắt nhìn hắn, Kim Lăng Tứ Công Tử thốt nhiên biến sắc, đang muốn chế giễu một trận.
Kim Anh Cơ nghe hiểu được tiếng Hán, kinh ngạc nhìn Tần Lâm, đi lên trước yêu kiều xá một xá:
- Quan nhân nói tiếng đàn thiếp thân không hay, rốt cục là thế nào, kính xin quan nhân chỉ giáo.
Nàng nói chuyện còn mang theo khẩu âm dị quốc, nhả chữ rất chính xác, nhưng thanh điệu du dương trầm bổng giống như tiếng hát, lọt vào tai nghe vô cùng thoải mái.
Tần Lâm sững sờ, mới vừa rồi hắn đắm chìm trong âm nhạc, cho nên cảm khái bật thốt lên một cách vô tình, cũng không phải là muốn làm chuyện khiến cho người ta chú ý. Hiện tại bị người ta tới cửa hỏi thẳng, đành phải thú thật: xem tại TruyenFull.com
- Mặc dù ta không hiểu âm luật, nhưng từ tiếng đàn cô nương không chỉ có nghe thấy nỗi sầu ly biệt, mơ hồ… mơ hồ còn có khúc bi ca bên bờ sông Dịch.
Ngày xưa Kinh Kha hành thích Tần vương, từ biệt Thái Tử Đan bên bờ sông Dịch, Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, Kinh Kha ca "Gió đìu hiu sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về", coi như thiên cổ tuyệt xướng.
Ca kỹ đàn ca trên Tần Hoài hà lộ nỗi sầu ly biệt, nhi nữ tình hoài mọi người thấy đã nhiều, vì sao lại có nỗi buồn sông Dịch?
Nhất thời đám khách nhân cười ầm cả lên, ai nấy đều nói Tần Lâm không thông âm luật.
Vương Sĩ Kỳ trong Tứ công tử tinh thông cầm luật, nghe vậy ngược lại thoáng động trong lòng, tiếp theo mỉm cười một tiếng: ý cảnh "trường hồng quán bạch nhật, thu phong dịch thủy hàn", chỉ là một nữ tử yếu ớt làm sao tấu được? Chỉ sợ là bản thân Già Da cầm Trung Nguyên hiếm thấy kia mang theo âm thanh nức nở mà thôi.