Cẩm Y Vệ

Chương 507: Đổ máu rồi (Thượng)

Chuyến đi Kế Trấn của Tần Lâm là được Thích Kế Quang mời, ngày Hai Mươi Tám tháng Chín Kế Trấn sẽ cử hành một cuộc đại thao diễn trước khi mùa Đông rơi đợt tuyết sau cùng, được đặt tên là Ngụy Quốc Công trình hiến. Thật ra là Xế Điện Thương cùng Tấn Lôi Thương Tần Lâm phát minh đã trang bị không ít, cho nên mời hắn tới quan sát.

Mặt khác, Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ phụ trách công việc gián điệp cùng phản gián điệp, bố trí mạng lưới tình báo ở biên cảnh địa khu, thậm chí vươn vòi ra xa về phía Triều Tiên, Xiêm La. Phòng thủ ở Kế Trấn là bình phong phía Bắc kinh sư, là một công việc trọng tâm của Bắc Trấn Phủ Ty, Tần Lâm đi chuyến này cũng có tính toán thị sát cơ cấu lại Cẩm Y Vệ địa phương.

Kế Liêu Tổng Đốc khai phủ ở Mật Vân huyện mặt Đông Bắc kinh sư, cách kinh sư chừng hơn một trăm dặm, phủ Tổng Binh Kế Trấn lập ở mặt Đông kinh sư cách ba trăm dặm, trú đóng ở Tam Truân Doanh giữa Tuân Hóa thành và Hỷ Phong khẩu trường thành.

Kế Trấn được lập ra chủ yếu là kềm chế chín trọng trấn, những biên trấn khác và doanh kinh sư, có tác dụng phòng ngừa phản loạn. Đồng thời, cân nhắc đến những biên trấn khác kéo dài hình chữ Nhất, phòng tuyến phòng ngự kéo dài đến mấy ngàn cây số, binh lính phân tán, vì vậy thiết trí Kế Trấn là phòng tuyến dự bị chống lại quân Mông Cổ xâm lấn, có tác dụng chiếu ứng hỗ trợ lẫn nhau với doanh kinh sư.

Số lượng quan binh Kế Trấn vào thời Vĩnh Lạc được định là tám vạn năm ngàn người, vào năm Vạn Lịch tăng trưởng đến mười vạn người trở lên, trong chín trọng trấn chỉ có Tuyên Phủ, Đại Đồng là có thể sánh bằng.

Trước mắt thống soái mười vạn hùng binh này chính là bạn cũ Tần Lâm, Đại Soái Thích Kế Quang chống Oa nổi tiếng thiên hạ.

Vị Đại Soái này tính tình khôn ngoan linh hoạt, mặc dù biết Tần Lâm không thích những thứ giả dối, nhưng vẫn phái điệt nhi Thích Kim của mình dẫn theo biên quân tinh nhuệ bày ra nghi thức long trọng, kéo ra ngoài hai trăm dặm nghênh đón. Kinh sư chỉ cách Kế Trấn ba trăm dặm, Thích Kim đi đón cũng đã gần tới chân tường thành kinh sư.

Tần Lâm ngồi xe ngựa cực lớn vô cùng rộng rãi, Cẩm Y Vệ Đề Kỵ áo giáp sáng loáng tiền hô hậu ủng, tinh kỳ đón gió Bắc phấp phới tung bay. Quan hàm sơn đen thếp vàng giơ cao, trên ghi "Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ", "Chiêu Dũng tướng quân", "Đốc Bắc Trấn Phủ Ty hành sự quan giáo", "Phụng chỉ giám sát chiếu ngục". Trước mặt là một đội hỏa thương thủ biên quân do Thích Kim dẫn dắt mở đường, phía sau là một đội biên quân thiết giáp tinh kỵ áp trận, thật là uy phong lẫm lẫm.

Chớ nói trên người đi quan đạo thấy vậy chắc lưỡi hít hà, ngay cả chó hoang ven đường thấy trận thế này cũng phải cụp đuôi kêu thét, bỏ chạy ra xa.

Tần Lâm ngồi ngay ngắn trong buồng xe, vén rèm xe lên xem thử bên ngoài, cảm thấy tình cảnh hiện tại có khí phái long trọng giống hệt như đại ma đầu Xưởng Vệ ra sân trong phim ảnh.

Đương nhiên ngoại trừ quỷ nha đầu hoàn toàn không biết gì trong thùng xe…

Đại Hoàng ngoan ngoãn nằm trên sàn xe, A Sa cũng giang tay chân nằm trên thảm nhung ấm áp thật dày, đầu nó thoải mái tựa lên người của Đại Hoàng. Đáng thương chó này vốn vô cùng hung dữ, thế nhưng hiện tại trở nên ngoan ngoãn giống như chó giữ nhà, mặc cho A Sa gối đầu lên thân thể mình không dám phản kháng chút nào, còn vẫy vẫy đuôi lấy lòng.

Không chỉ có như vậy, A Sa còn tìm được ngăn bí mật trong xe ngựa, lấy tất cả thức ăn cất giấu trong đó ra, mứt trái cây, bánh hạt đào, bánh táo, bánh đậu xanh… lập tức cho vào miệng nhai liên tiếp, ăn tới nỗi bụng tròn căng.

Tần Lâm nhìn nó mà cảm thấy tức tối vô cùng, hoàn toàn không biết nói gì, không nhịn được vỗ xấp văn kiện lên chiếc bàn thấp một cái, lên tiếng nói:

- Ăn, chỉ có biết ăn thôi, ăn nhiều đồ ngọt như vậy, tương lai sẽ xuất hiện sâu răng, sẽ làm cho ngươi đau đến bật khóc.

A Sa lười biếng nằm đó, tay cầm bánh táo ăn ngon lành:

- Ôi, bánh táo này làm không tệ, vừa mềm vừa ngọt, đáng tiếc dùng đường trắng, nếu dùng mật táo sẽ ngon hơn…

Quả thật khó lòng nhìn được, bánh táo này là trước khi đi qua tướng phủ từ biệt, Trương Tử Huyên đích thân làm đưa cho Tần Lâm. Thấy A Sa lấy ăn liên tục, Tần Lâm tức tối xông tới vồ lấy:

- Chớ có ăn hết, để lại cho ta mấy cái.

Dám cướp bánh táo của ta? Trên tay A Sa nhẹ bỗng, mới phát giác bánh táo trong tay đã lọt vào tay Tần Lâm. Lập tức nó như một con mèo bị chọc tức, vèo một cái từ dưới đất bắn lên, giương nanh múa vuốt đánh Tần Lâm.

- Ngươi đã ăn hết tám cái, cái cuối cùng chừa lại cho ta!

Tần Lâm nắm tóc A Sa, đập đầu nó vào thành xe.

A Sa hết sức phản kháng, khí lực lớn đến bất ngờ, xoay người một cái vật ngã Tần Lâm:

- Đại thúc ăn nhiều đường như vậy làm gì? Ta là vì muốn tốt cho ngươi mới ăn hết đồ ngọt như vậy. xem tại TruyenFull.com

- Trời ơi!

Tần Lâm bị vật ngã sóng xoài, quả thật không nghĩ tới khí lực con ghẻ lại lớn như vậy, vừa đứng lên liền xông tới, nhưng vẫn chậm một bước. A Sa đã ném bánh táo lên không, trong ánh mắt tuyệt vọng của Tần Lâm, bánh táo đã rơi vào miệng nó.

Tức chết ta rồi… có lẽ là đã quen chống lại năng lực đả kích siêu cường của A Sa, có lẽ là nhiều lần bị con ghẻ lấn hiếp, dưới cơn thịnh nộ Tần Lâm hoàn toàn không xem nó như bé gái, đưa tay bóp lấy cằm nó, thọc ngón tay vào miệng nó móc bánh ra.

A Sa không chút suy nghĩ, lập tức cắn mạnh.

A... Tần Lâm kêu thảm rút ngón tay về:

- Ngươi là chó sao?

Thấy trên ngón tay Tần Lâm có máu, A Sa cũng sợ hết hồn, lại bắt đầu giả bộ khả ái, mắt to chớp chớp liên hồi:

- A, đại thúc bị ai đả thương vậy, người nào đả thương? Có đau hay không? Ta thổi cho thúc một chút, mụ mụ nói thổi một chút sẽ hết đau...

- Hừ hừ, còn giả bộ, còn giả bộ, ta xem ngươi còn giả bộ tới khi nào!

Tần Lâm cười lạnh bắt lại A Sa run lẩy bẩy, xem như quả cầu da đạp ra một cước, đạp con ghẻ giống như một miếng băng dính dán vào thành xe, sau đó dưới tác dụng của trọng lực từ từ tuột xuống.

Đại Hoàng nằm trên mặt đất, dùng một chân trước che kín mắt, trong mắt chó tròn trịa viết đầy sợ hãi: loài người, thật là quá đáng sợ...

- Đổ máu rồi!

Tần Lâm xem ngón trỏ phải mình, chỉ thấy một dấu răng sâu hoắm, có chút máu chảy ra, liền thò đầu ra buồng xe:

- Có lụa trắng không? Đổ máu rồi!

Lục mập cùng Ngưu Đại Lực đều ở trên xe phía sau, phụ trách dẫn đường chính là Thích Kim. Mới vừa rồi y nghe trong xe ngựa có tiếng động khác thường, bèn tránh đi xa xa. Tuy rằng bé gái trong xe ngựa còn rất nhỏ, nhưng ai biết Tần trưởng quan có thể nào…

Bây giờ không nghĩ tới Tần Lâm lên tiếng hỏi lụa trắng, Thích Kim ngớ ngẩn, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, vội vàng tìm một mảnh cho hắn.

Tần Lâm cầm lụa trắng quay đầu lại nhìn A Sa, trong lòng hối hận mới vừa rồi quá tay, sợ đả thương bé gái. Nhưng cảnh tượng mà hắn nhìn thấy là A Sa mới vừa rồi còn bị dán trên thành xe, lúc này đang lười biếng gối đầu lên Đại Hoàng, tay cầm hạt dẻ bắt đầu chiến đấu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất