Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ Kế Châu, mấy tên Hiệu Úy, Lực Sĩ giữ cửa ưỡn ngực thót bụng, đứng thật là uy phong lẫm lẫm.
Nếu như ở kinh sư, mấy tên Hiệu Úy quả thật không đáng kể gì, có lẽ kẻ bán hàng rong ngoài đường cũng có quan hệ với quản gia người ở của Công Hầu Bá phủ nào đó. Nhưng nơi này là gần với trường thành biên thùy, Cẩm Y Hiệu Úy cũng đã vô cùng ghê gớm, trừ Tri Châu Đại lão gia ra, còn ai có thể to như Bá Hộ lão gia trong sở chúng ta?
Trần Hoạn Chương đang ngồi xỉa răng trong nhị đường, nấc lên hai cái vô cùng thoải mái, chờ tin tức tốt từ Chu gia truyền tới, chợt khẽ phì cười. Nghĩ đi nghĩ lại tuổi Tần Lâm còn trẻ như vậy, dựa vào cái gì làm được Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ? Ha ha, còn không phải là bị chúng ta đùa bỡn xoay vòng vòng sao?
Tiếng vó ngựa chợt vang lên như sấm, nhiều đội cẩm y quan giáo tinh nhuệ từ mặt Đông Kế Châu giục ngựa thẳng vào, vọt thẳng tới trước mặt Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ.
Hiệu Úy giữ cửa nhận ra được đây là quan giáo tinh nhuệ Bắc Trấn Phủ Ty dưới quyền Tần tướng quân, thấy bọn họ thế tới hung hăng liền cười bồi nghênh đón:
- Các vị lão ca, các ngươi đây là…?
Sắc mặt quan giáo Bắc Ty nghiêm nghị giống như sắt, trả lời bọn họ là mấy chục thanh Tú Xuân đao loảng xoảng ra khỏi vỏ, ánh đao thắng tuyết!
Mẹ của ta ơi… Cẩm Y Hiệu Úy Bá Hộ Sở Kế Châu bị dọa sợ đến ngã ngồi dưới đất, không biết đã xảy ra chuyện gì:
- Các vị huynh đệ Bắc Ty, có lẽ… là hiểu lầm phải không?
Ngưu Đại Lực cỡi ngựa hộ vệ một chiếc xe ngựa xa xa đi tới, gằn giọng quát:
- Phụng mệnh Tần tướng quân Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, bắt Bá Hộ Trần Hoạn Chương Bá Hộ Sở Kế Châu lại tra hỏi, quan giáo còn lại nhất luật đợi tra, kẻ nào kháng mệnh giết chết không tha!
Lúc này không ít quan giáo Kế Châu sở cũng ào ra ngoài, tất cả trợn mắt há mồm quan sát, trong lúc nhất thời không hiểu có chuyện gì.
Lục Viễn Chí cười hì hì đứng bên ngoài vén rèm xe ngựa lên, Tần Lâm đầu đội ô sa không cánh, thân mặc Phi Ngư phục màu vàng sáng ngang nhiên bước xuống, không thèm liếc nhìn đám quan giáo Kế Châu sở lần nào, lạnh lùng hỏi:
- Sao hả, quan giáo Kế Châu sở cũng muốn đi theo Trần Hoạn Chương mưu phản bội nghịch sao?
Ngưu Đại Lực chỉ tay quát lớn:
- Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Chiêu Dũng tướng quân, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, phụng chỉ trông coi chiếu ngục Tần Đại nhân ở này, các ngươi còn không mau mau tham kiến?
Hơn mười vị quan giáo Kế Châu sở thấy Tần Lâm, tất cả đều hồn phi phách tán, bị một tiếng quát ngắn này hồn phách trở lại, lập tức buông binh khí xuống đất, đồng loạt quỳ xuống một mảng lớn:
- Thuộc hạ tham kiến Tần tướng quân!
Tần Lâm không lộ vẻ gì trên mặt, mang theo mấy tên thân binh Hiệu Úy đi vào nha môn Bá Hộ Sở.
Bên trong nhị đường, Trần Hoạn Chương mới vừa rồi còn dương dương đắc ý, hiện tại sắc mặt đã trở nên vàng như đất, dưới tay y có mấy tên tâm phúc cũng đã quỳ xuống đất theo đám quan giáo. Chỉ là Hiệu Úy, Tiểu Kỳ mà thôi, ở trước mặt chưởng Bắc Trấn Phủ Ty cũng không dám thở mạnh chút nào.
Hiện tại Trần Hoạn Chương mới hiểu ra, chút thủ đoạn kỹ xảo nho nhỏ của mình thi triển trước mặt Tần Lâm quả thật chính là múa rìu qua mắt thợ, không có chút cơ hội nào.
Y lập tức quỳ sụp xuống dưới chân Tần Lâm, liên tiếp khấu đầu:
- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, cầu xin Tần trưởng quan tha mạng!
- Lại thêm một tên ngu xuẩn tự cho là mình thông minh.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Trần Hoạn Chương, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
- Đều là... Đều là Chu Dụ Đức ép tiểu nhân làm, tiểu nhân quả thật vạn bất đắc dĩ, chỉ cầu trưởng quan tha mạng!
Trần Hoạn Chương dập đầu xuống đất liên tục, Tần Lâm có thể nghe thấy những tiếng bình bịch rất lớn.
- Ép ngươi làm?
Tần Lâm cau mày lại, cười lạnh nói:
- Y chỉ là một Lý Trưởng, có thể ép một lục phẩm cẩm y Bá Hộ như ngươi làm việc? Bản quan có thể không lấy mạng của ngươi, nhưng nhất định ngươi phải cho bản quan một lời giải thích hợp lý.
Trần Hoạn Chương khóc lóc thở than, nức nở nói:
- Trưởng quan ngài có chỗ không biết, Chu Dụ Đức kia cũng không phải là nhân vật lớn lao gì, nhưng trong tay y có tín vật trong cung, Văn Hương môn bọn họ là…
Tần Lâm nhớ tới trước đó cũng nghe Vương Tượng Càn nói Văn Hương môn có liên lạc với trong cung, lại nghe Trần Hoạn Chương nói như vậy không khỏi thoáng động trong lòng, gằn giọng quát hỏi:
- Nói lời không thật, làm sao bản quan tin ngươi được? Ngươi là người của Cẩm Y Vệ, cũng biết chiếu ngục có mười tám bộ hình pháp, còn được gọi là mười tám tầng địa ngục, ngươi muốn nếm thử một chút sao?
Trần Hoạn Chương bị dọa sợ đến hồn bất phụ thể, vội vàng nói:
- Tiểu nhân nói, tiểu nhân xin nói hết. Chủ nhân Văn Hương môn kia tên là Vương Sâm, là tộc huynh (anh chị em cùng ông sơ khác ông cố) của đương kim Hoàng hậu Vương nương nương. Bọn họ có quan hệ với cung cấm, cũng có liên lạc với mấy nhà Công Hầu Bá phủ kinh sư, cho nên Chu Dụ Đức cầm tín vật cung cấm tới tìm tiểu nhân, tiểu nhân không dám không đáp ứng, không thể làm gì khác hơn là tiết lộ hành trình của trưởng quan ngài cho y biết...
Tần Lâm đã sớm biết Văn Hương môn, lần này càng cảm thấy chuyện của Chu gia trang có vài phần kỳ quái. Hiện tại đột nhiên nghe nói Văn Hương môn có liên hệ với đương kim Hoàng hậu Vương nương nương, nhất thời giật nảy mình.
Tần Lâm chưa từng gặp mặt Vương nương nương kia, chỉ biết là nàng vốn tên là Vương Hỷ Thư, nguyên quán Chiết Giang, bất quá tổ tiên dời đến phía Bắc. Nàng sống ở kinh sư, vào năm Vạn Lịch thứ sáu được sắc phong làm Hoàng hậu, đã được hai ba năm, địa vị trong cung dần dần trở nên vững chắc, tâm kế thâm sâu, được Từ Thánh Lý Thái hậu thương yêu.
Đường đường trung cung Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng, lại sống trong thâm cung, làm sao có liên hệ với một giáo phái?
Mặc dù Trần Hoạn Chương nói không hết sự thật, e rằng y không chỉ vì bị buộc bất đắc dĩ, mà bản thân cũng có ý muốn kết giao, nhưng chuyện Văn Hương môn có liên lạc với trong cung cũng không phải là không có. Bằng không Trần Hoạn Chương cũng sẽ không ăn cây táo rào cây sung, mạo hiểm đắc tội thượng quan Cẩm Y Vệ cấu kết với kẻ khác như vậy.
Suy nghĩ một chút, Tần Lâm hỏi tới:
- Cái gọi là tín vật cung cấm rốt cục là cái gì, ngươi có nhìn rõ hay không?
Trần Hoạn Chương suy nghĩ một chút, miêu tả cặn kẽ:
- Đó là một nhàn chương (con dấu không có giá trị pháp lý, con dấu chơi), điêu khắc đồ án phụng hoàng, vô cùng tinh xảo, chắc chắn là vật trong cung, hơn nữa còn là chính cung Hoàng hậu mới có thể có. Nếu như tiểu nhân không nhận rõ, cũng không dám….
- Không dám ăn cây táo rào cây sung, bán đứng thượng quan phải không?
Giọng Tần Lâm trở nên lạnh hơn cả núi băng.
Trần Hoạn Chương bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, dập đầu lia lịa, luôn miệng kêu:
- Trưởng quan tha mạng, xin trưởng quan giơ cao đánh khẽ!
Tần Lâm cười hăng hắc, lệnh cho Lục Viễn Chí:
- An bài một đội huynh đệ về kinh sư trước, giải tên này vào chiếu ngục, chiêu đãi thật tốt!
Trần Hoạn Chương sợ hãi đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu khẩn:
- Trưởng quan, trưởng quan ngài đã hứa tha mạng cho tiểu nhân…
- Ta đáp ứng không giết ngươi...
Tần Lâm khẽ bĩu môi, giọng trào phúng:
- Cho nên bản quan chỉ nhốt ngươi vào chiếu ngục, mãi cho đến ngày ngươi thọ chung chính tẩm thì thôi, như vậy bản quan có giữ chữ tín hay không?
Trần Hoạn Chương nhất thời mềm như bún, bị quan giáo Bắc Ty kéo ra ngoài như kéo một con chó chết, đang chờ đợi y là ngục tù sâu thẳm tối tăm không ánh mặt trời.
- Đi, chúng ta đi tìm Chu Dụ Đức...
Tần Lâm vỗ vỗ cánh tay tên mập, sắc mặt có chút khó coi:
- Nếu như ta đoán không sai, có thể y đã không còn trên nhân thế.
A?! Lục Viễn Chí há to miệng.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Tần Lâm, lúc gặp lại Chu Dụ Đức, y đã là một cỗ thi thể đang dần dần lạnh đi.
Phạm nhân là tự sát, Tần Lâm dẫn quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty đi thanh lý nội gian, Thích Kim dẫn một đám biên quân trông coi tội phạm. Đám biên quân này ra trận đánh giặc lợi hại, trông coi phạm nhân lại thiếu kinh nghiệm, bị Chu Dụ Đức thừa cơ hội đi tiểu tiện móc trong giày ra một viên thuốc nuốt vào bụng, lập tức ô hô ai tai.
- Thật ra thì người này cũng vô cùng gian trá, nếu như không phải là đánh giá thấp bản quan, phạm vào sai lầm chí mạng, có lẽ đến bây giờ còn có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Tần Lâm thở dài, lật mí mắt ra xem, kết mạc sung huyết nghiêm trọng chứng minh quả thật y đã chết bởi độc hóa chất, chính là loại thạch tín đã lấy mạng y.
Trừ ngay từ đầu phạm sai lầm coi thường Tần Lâm, những phương diện khác Chu Dụ Đức đã làm tới cực hạn. Sau khi vụ án xảy ra có vô số lời nói dối nửa thật nửa hư, cố ý chuyển dời lực chú ý của Tần Lâm, cuối cùng ung dung tự vận, lấy sinh mạng để trả giá không cho Tần Lâm tiếp tục đào sâu tra xét được manh mối gì khác, không thể không nói là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Tần Lâm lục soát ở trên người y một lần, không tìm được nhàn chương của cung cấm kia.
Lục Viễn Chí lại nói: truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Đáng tiếc y chọc phải Tần ca ngài, cho nên bị buộc chỉ có thể tự sát, ngoài ra cũng không có bất cứ một con đường nào khác!
- Được rồi, không cần an ủi ta...
Tần Lâm vỗ vỗ vai Lục Viễn Chí:
- Chuyện này liên lụy trong cung, nhất định phải thật cẩn thận, tạm thời chúng ta vẫn không thể đi trực tiếp tới cửa thăm dò Văn Hương môn, càng không thể nào đi hỏi Vương Hoàng hậu. Nhưng phân tích đủ các dấu hiệu, ta cũng có đầu mối mới...
Dư quang khóe mắt chú ý tới Vương Tượng Càn đi vào Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở, Tần Lâm liền im miệng không nói.
Lục Viễn Chí vẫn giận dữ bất bình:
- Nhàn chương kia… chúng ta đi lục soát nhà Chu Dụ Đức, có thể sẽ tìm được.
- Tuyệt đối không tìm được...
Tần Lâm khẽ mỉm cười, lại nói:
- Bất quá Vương Tri Châu rất muốn lục soát nhà Chu Dụ Đức, chúng ta không ngại nhường chuyện này cho y làm.
Vương Tượng Càn vừa đúng lúc đến gần, nghe vậy cười lớn, thi lễ với Tần Lâm:
- Nghe thấy huyền ca biết nhã ý, Tần trưởng quan thật có tài Chu Lang (Chu Du)!
Tần Lâm chắp tay đáp lễ:
- Lần này dân chúng cũng không cần nộp địa tô cho Văn Hương môn nữa, sẽ đóng thuế cho triều đình, tiếng tăm của Vương Tri Châu theo đó cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Chuyến này Vương Tượng Càn tới chính là vì chuyện nà trở về cũng đã suy nghĩ kỹ, dân chúng đầu hiến ruộng đất tặng cho Văn Hương môn, mê tín quỷ thần cũng chỉ có ba phần, bảy phần còn lại cũng là vì trốn thuế, đóng ít đi hoặc thậm chí không đóng thuế cho triều đình. Như vậy cho dù là nộp địa tô cho Văn Hương môn, một thêm một bớt cũng không thiệt thòi.
Đúng vậy, Chu Dụ Đức đã chết, ruộng đất dân chúng Kế Châu bị lừa gạt có thể lấy về, nhưng bọn họ đã nộp địa tô cho Văn Hương môn, bây giờ châu quan trở lại thúc giục phải nộp thuế phú, e rằng bọn họ không dễ gì qua được mùa Đông này.
Mặc dù tra rõ ông cháu Chu Lão Hàm cũng không phải là bị thúc ép thuế phú mà tự vận, nhưng sau chuyện này Vương Tượng Càn cũng có hơi sợ, suy nghĩ một chút âm thầm hối hận, sau đó y bèn nghĩ ra một ý kiến hay: Chu Dụ Đức là Đại sư huynh thần đàn Văn Hương môn ở Kế Châu chuyên môn vơ vét ruộng đất dân chúng, nhà y chắc chắn của cải không ít. Đúng lý ra y phạm tội lớn như vậy, chụp mũ cho y là có thể tịch biên gia sản, không phải là số tài sản này có thể bù vào khoản thuế của dân chúng sao?
Bất quá sau đó Vương Tượng Càn lại nghĩ, loại chuyện tịch biên gia sản béo bở như vậy chắc chắn Cẩm Y Vệ sẽ tranh mất, làm sao có thể tới phiên châu nha. Không ngờ rằng còn chưa mở miệng, Tần Lâm đã đáp ứng trước, trong lòng y cảm kích quả thật một lời khó mà nói hết.
- Tần tướng quân, dù không quen biết, ngài lại khẳng khái giúp đỡ hạ quan như vậy, hạ quan chân chính bội phục năm vóc sát đất.
Vương Tượng Càn vô cùng cảm kích nói.
- Đúng là không quen biết, bất quá bản quan cùng lệnh tôn từng có duyên gặp mặt một lần…
Tần Lâm mỉm cười, trong ký ức hiện ra cảnh tượng Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên nịnh bợ trước mặt Trương Tử Huyên và hai vị huynh trưởng nàng:
- Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Công, đó là hai năm trước ở Trường Giang, trên thuyền hai vị công tử Giang Lăng tướng phủ.
Vương Tượng Càn chợt hiểu ra, tiếp theo đỏ mặt ngập ngừng hồi lâu, vô cùng ngượng ngùng.
Tần Lâm vỗ vỗ vai Vương Tượng Càn:
- Ngươi là một vị quan tốt, chẳng qua là có lúc tính tình hơi nóng nảy một chút, đối với dân chúng ngươi chính là quan phụ mẫu một phương, thật ra thì chỉ cần kiên nhẫn làm cho mọi chuyện nước cạn lòi đá, bọn họ sẽ đứng về phía ngươi. Có ngu phu ngu phụ, nhưng cho tới bây giờ không có ngu dân!
- Hạ quan...
Vương Tượng Càn vái chào sát đất:
- Kính cẩn thọ giáo.
-----------
Tần Lâm lấy đại ấn Bắc Trấn Phủ Ty phụng chiếu phá án, tiện nghi hành sự, trực tiếp chém Chu Mãn Hưng ở Kế Châu, lại hạ lệnh cho Bắc Trấn Phủ Ty âm thầm bí mật điều tra Văn Hương môn, lúc này mới lên đường chạy tới Tam Truân Doanh chỗ ở Kế Trấn Tổng Binh.
Sau lưng, Tri Châu Vương Tượng Càn tiết lộ chuyện Đại sư huynh Chu Dụ Đức thần đàn Văn Hương môn giả truyền giáo để tranh thủ cơ hội vơ vét ruộng đất, làm ác. Khiến cho Chu gia trang, thậm chí là toàn bộ dân chúng Kế Châu ai ai cũng biết, rối rít rút lui ra Văn Hương môn. Mà số ruộng đất trước đó hương dân đã đầu hiến, hiện tại dưới sự can thiệp của quan phủ cũng thi nhau trở lại tay nguyên chủ.
Chu Dụ Đức vốn chính là viên ngoại nhà giàu, cũng là mượn Văn Hương môn vơ vét được không ít của cải. Vương Tượng Càn tịch biên gia sản của y, thu hoạch đủ để bù cho thuế phú của dân chúng, rốt cục y cũng có câu trả lời với triều đình, với Trương Tướng gia.