Cẩm Y Vệ

Chương 694: Hai Loại Đả Pháp

Những lời này của Vương Dụng Cấp đã đâm trúng vào yếu huyệt của Trương Cư Chính, lão Thái Sư giận đến nỗi sắc mặt bừng đỏ, bộ râu đen dưới cằm không gió mà lay.

Tần Lâm thấy vậy liền thầm nói một tiếng không tốt, vội vàng ra dấu tay, nháy mắt liên hồi với nhạc phụ Đại nhân tương lai.

Nhưng không còn kịp nữa, Trương Cư Chính nổi giận xung thiên, mặt vuông chữ Quốc đỏ bừng, gân cổ gằn giọng nói:

- Vương Dụng Cấp, ngươi dám bêu xấu lão phu ư?! Bệ hạ một thân trên ngôi cao chín bệ, trông coi khắp cả, không ủy thác cho ta thì ủy thác cho ai? Trước khi Tiên đế lâm chung đã đích thân cầm tay ta, gởi gắm bệ hạ cho ta, hiện tại ta không trông coi quốc sự thì để ai coi?!

Người mưu đoạn thiên hạ đại sự, ngoài ta ra còn ai nữa, không phải ta thì là ai! Đây chính là khí phách ôm ấp trong lòng đệ nhất danh tướng Đại Minh.

Thanh âm chấn động điếc tai của Trương Cư Chính vang vọng trong Hoàng Cực điện, Trương Kình, Trương Thành hoảng sợ biến sắc, Nghiêm Thanh giận dữ bất bình, Trần Giá Ngô Đoài xem thường, Phùng Bảo thần sắc lúng túng, ngay cả bọn Giang Lăng đảng Tằng Tỉnh Ngô cũng cảm thấy lần này Thái Sư đại động can hỏa khác với thường ngày.

Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, Trương Thái Sư nói những lời này quả thật thỏa thích mê say, nhưng Vạn Lịch đế trên ngự tọa nghe lọt vào tai lại không phải là như vậy.

Không ủy thác cho ta thì ủy thác cho ai, ta không trông coi quốc sự thì để ai coi?! Lời này là bộc bạch nỗi lòng của một đời quyền tướng Trương Cư Chính, nhưng từ một góc độ khác rõ ràng cũng là lời khinh miệt hoàng quyền chí cao vô thượng. Ngoại trừ Trương Cư Chính ta, ai có thể gánh vác trọng nhiệm này, ai có thể chấn chỉnh được cả giang sơn Đại Minh?!

Ý của Trương Cư Chính là đứng về phía Vạn Lịch, quát tháo Vương Dụng Cấp, cho nên không chú ý trong khoảnh khắc này, trong mắt đệ tử đắc ý của mình toát ra vẻ chán ghét. Thần sắc chỉ thoáng qua rồi biến mất trên mặt Vạn Lịch này không thoát khỏi cặp mắt sắc bén như điện của Tần Lâm.

Lão Thái Sư ơi, ngài còn không biết đã bị học trò mình ghi hận sao? Hoặc là…

Vạn Lịch chỉ có tư chất trung bình, nhưng khôn vặt cũng không kém, lúc này thần sắc chuyển đổi cực nhanh, trong khoảnh khắc đã trở nên giận dữ, đứng bật dậy chỉ vào mặt Vương Dụng Cấp quát mắng:

- Im miệng! Ngươi phỉ báng Tể Phụ trọng thần, khích bác quan hệ quân thần giữa trẫm và Trương tiên sinh, thật sự là mang lòng bất chính. Người đâu, cách chức quan của tên này đi, phạt năm mươi, không, một trăm đình trượng!

Trương Cư Chính nhìn về phía Vương Dụng Cấp hừ lạnh một tiếng, lại khom người bẩm lên trên:

- Khải tấu bệ hạ, thật sự không nên phạt đình trượng tên họ Vương, bằng không sẽ càng thêm xác thực tội danh tự tiện chuyên quyền của lão thần.

- Giả nhân giả nghĩa, khi quân phạm thượng!

Vương Dụng Cấp trừng mắt không tỏ vẻ cảm kích chút nào, cũng hiểu được Trương Cư Chính là cố ý nói như vậy.

Quả nhiên Vạn Lịch ôn tồn trấn an Trương Cư Chính:

- Là trẫm hận y yêu ngôn hoặc chúng, cho nên phạt đình trượng, thật sự không liên quan với Trương tiên sinh. Đại Hán tướng quân ở chỗ nào?

Lập tức có mấy tên Đại Hán tướng quân như lang như hổ xông lên, lột mũ ô sa của Vương Dụng Cấp xuống, trói gô y lại lôi ra ngoài.

Bọn Nghiêm Thanh Lưu Thủ Hữu co đầu rút cổ, thầm kêu một tiếng may mắn. May nhờ tên ngu xuẩn Vương Dụng Cấp này đứng ra hứng chịu, bằng không bọn họ sẽ rất khó thu thập cục diện.

Chỉ bất quá bị chư vị đại thần Giang Lăng đảng dùng ánh mắt hài hước nhìn như vậy, trên mặt bọn họ vẫn cảm thấy nóng hừng hực.

Tần Lâm liếc nhìn hai người bọn họ mỉm cười vui vẻ, ai bảo các ngươi tìm tên đồng bạn ngu như heo làm chi, tên Vương Dụng Cấp này rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân.

Bên ngoài ngọ môn, Ty Lễ Giám Trương Kình giám đốc hành hình, chân chính động thủ lại là cẩm y quan giáo, Lưu Thủ Hữu cùng Tần Lâm vì có chức trách cho nên cũng tới nơi giám hình.

Gậy phạt đình trượng thông thường được chế tạo từ gỗ cây dẻ, đầu đánh người được vót thành hình chày lớn, được bao bọc một lớp sắt, bóng loáng nặng nề.

Có không ít quan viên bị hình đã chết dưới đình trượng, cho dù không chết, nhưng mười người hết tám chín cũng sẽ bị tàn phế cả đời.

Số lượng phạt đình trượng tối đa là một trăm, nhưng con số này đã mất ý nghĩa thực tế, đánh tới bảy tám chục trượng, kẻ thụ hình đã chết.

Người chịu một trăm trượng cực ít có ai sống sót, phạt tám mươi trượng có nghĩa đã bước cả hai chân vào Quỷ Môn quan.

Bất quá Tần Lâm thân là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, biết đây chỉ là công phu bề ngoài, cẩm y quan giáo hành hình toàn là cao thủ nhị lưu trở lên, thu phát nội kình viên thông như ý, am hiểu hai loại đả pháp nặng nhẹ.

Đánh nhẹ là dùng y phục bằng tơ lụa vải vóc bao lấy đậu hủ bên trong, lúc đánh vung gậy đánh xuống khiến cho y phục tung bay phất phơ, đậu hủ bên trong lại không vỡ chút nào mới coi như luyện thành. Đến lúc đó động hình, ngoài mặt thoạt nhìn đánh vô cùng ác, thật ra người thụ hình tối đa chỉ bị lột một lớp da.

Đánh mạnh chính là bao bọc đá xanh bên trong y phục, dùng trượng đánh không nhanh không chậm, khiến cho y phục không được rách chút nào nhưng đá xanh bên trong phải nát hết mới được. Nếu như dùng thủ pháp này động hình, bên ngoài thân thể người thụ hình bị thương rất nhẹ, bên trong nội tạng lại bị chấn nát hết thảy, chắc chắn táng mạng đương trường.

Rốt cục các Hiệu Úy hành hình chọn cách đánh nào, vậy phải xem ám hiệu của quan viên Xưởng Vệ giám hình.

Đám quan giáo đẩy ngã Vương Dụng Cấp, liếc nhìn chân trưởng quan mình, chỉ thấy giày Lưu Thủ Hữu chỉ mũi ra ngoài bèn thấp giọng nói:

- Thì ra là đánh nhẹ, các huynh đệ cẩn thận!

Dứt lời quan giáo liền quơ múa đình trượng, giơ cao đánh khẽ đánh vào mông Vương Dụng Cấp, nhìn như Thái Sơn áp đỉnh nhưng thực tế nhẹ tựa lông hồng.

Vương Dụng Cấp nằm chịu đòn biết được lần này coi như thoát nạn, không khỏi rất là đắc ý, thầm nhủ trong lòng: quả nhiên nắm đúng ý của bệ hạ, tương lai sẽ có ích, chỉ một lần đình trượng không đau đớn gì lại giành được mỹ danh Phạm Nhan can gián, tương lai chắc chắn sẽ dương danh thiên hạ, truyền lưu sử xanh.

Ngàn vạn lần không ngờ rằng Tần Lâm chắp tay chậm rãi đi tới:

- Khụ khụ, đám quan giáo này là ai quản, có lẽ chưa ăn cơm cho nên đánh Vương Chủ Chính không đau không nhột, không khỏi làm cho người ta chê cười thủ đoạn của cẩm y quan giáo chúng ta.

Trời ơi, tên họ Tần này thật là lòng dạ độc ác! Vương Dụng Cấp nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Mấy tên quan giáo hành hình vội vàng nhìn Tần Lâm, lúc này mới phát hiện hai chân lão nhân gia chĩa mũi vào trong, cẳng chân cong vòng.

Tần Lâm cười gian giảo, không thấy sao, chân ta cũng cong như vòng kiềng rồi, con bà các ngươi không hiểu sao?

Tần trưởng quan lấy đức báo oán, quả thật không phải là đồn lầm.

Khụ khụ…

Lưu Thủ Hữu bị sặc nước bọt của mình ho khan liên tục, suýt chút nữa tức tối ngạt thở. Y nhớ ra Tần Lâm cũng là người trong nghề, muốn giở trò trước mặt hắn cũng không dễ dàng gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất