Bọn họ chia ra bảy tám tên huynh đệ, rất nhanh lục soát được một chiếc khăn tay trong người Trầm Lãng Phi, mặc dù đã từng được giặt sạch sẽ nhưng vẫn còn mùi Trung dược mơ hồ.
- Là bã đậu.
Lục Viễn Chí ngửi một cái, không chút nghĩ ngợi đã có kết luận.
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, nhìn tên mập chớp chớp mắt:
- Nguyên nhân Đỗ chưởng quỹ đau bụng tiêu chảy, Phương Hồi Xuân không biết rõ, ngược lại chúng ta hiểu rõ. Lão Đỗ làm cho nơi đó Tiểu Trầm không thoải mái, Tiểu Trầm cũng làm cho nơi đó lão Đỗ không thoải mái, thật sự là hết sức công bằng.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng quan giáo nghe những lời này của Tần Lâm, mọi người lao lực suy nghĩ một trận, lúc này mới đột nhiên hiểu ý tứ của hắn, nhất thời cười ngả nghiêng một mảng lớn.
La Đông Nham cũng dở khóc dở cười, thầm nói vị Tần Thiếu Bảo này thật sự hết sức ranh mãnh.
Trầm Lãng Phi cũng không toát ra vẻ căm phẫn như trước nữa, mà khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Lâm. Dường như lời nói đùa vừa rồi đã vạch trần ý thức trả thù chôn sâu trong lòng y. Trong đồng tử sâu kín bắn ra ánh mắt như thực chất, hoàn toàn xuyên thủng bất kỳ suy nghĩ nào của y trong lòng.
Hai tên đồng bạn xuất thân từ một tiểu ngư thôn, Hàn Hải Chu lẫn mất xa xa, đã sớm nhét tấm ngân phiếu hai trăm lượng kia vào trong ngực. Tưởng Triều Sinh không ngừng giậm chân than thở, mặt mày nhăn nhó:
- Bốn người hào hứng đi ra làm việc, cuối cùng chỉ có hai người có thể trở về, ôi… Ban đầu được Ngũ Phong hải thương chiêu mộ, hương thân cả thôn đều vui mừng cho chúng ta. Hiện tại… hiện tại đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu Trầm ôi Tiểu Trầm, ngươi hại mình, hại cha mẹ, còn cắt đứt cả sinh lộ của toàn thôn.
Ban đầu đi ra làm việc, không ít hương thân nói Tưởng Triều Sinh dẫn dắt bốn người đi làm như vậy, con em phía sau đã có đường đi, từ từ đầu nhập Ngũ Phong hải thương, ra biển kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, làm sao Ngũ Phong hải thương còn chịu tới thôn bọn họ chiêu mộ người nữa?
Về phần Tưởng Triều Sinh, Hàn Hải Chu cũng đã bị dính líu, từ nay không cách nào đứng chân ở Ngũ Phong hải thương được nữa, chỉ có thể cuốn gói về nhà.
Có lẽ Tưởng Triều Sinh chẳng qua chỉ thuận miệng cảm khái, Trầm Lãng Phi nghe vậy thần sắc đại biến, cực kỳ áy náy nói:
- Tưởng Đại ca, tiểu đệ thật là có lỗi với huynh, bất quá ai làm nấy chịu, Đỗ chưởng quỹ là đệ giết, không liên quan gì với huynh.
- Ngươi là ngu thật hay là giả ngu?
Tưởng Triều Sinh oán hận giậm chân, liếc mắt nhìn về phía Tần Lâm thấp giọng nói:
- Là người cùng thôn với nhau, lát nữa ta sẽ chạy về suốt đêm, thông báo cho phụ mẫu muội muội ngươi tranh thủ chạy trốn.
Chẳng lẽ Ngũ Phong hải thương là hiền lành sao? Trầm Lãng Phi là thuộc hạ mà phạm thượng giết chết Đỗ chưởng quỹ, làm hỏng chính sự thu mua tiền đồng ở Long Du huyện của Ngũ Phong hải thương. Chưởng hình đại lão trong bang cũng mặc kệ là nguyên nhân gì, nhất định sẽ trả thù, nếu như ở trên biển thì sẽ bị trói ở đuôi thuyền nuôi cá mập, bây giờ nằm trong tay Tần Lâm tự nhiên xử trí theo như luật pháp triều đình, nhưng cha mẹ người nhà của Trầm Lãng Phi cũng khó tránh khỏi nếm mùi khổ sở.
Sắc mặt Trầm Lãng Phi trở nên xám như tro tàn, nghĩ tới hậu quả mà mình mang tới cho người nhà, lập tức toàn thân run lên, nhìn Tần Lâm đang nở một nụ cười khả ái bên kia, đột nhiên dùng đầu gối lết về phía hắn.
- Tần Đại nhân, Tần Đại nhân...
Trầm Lãng Phi liền lăn một vòng nói:
- Đại nhân minh giám, là Đỗ chưởng quỹ mang người nhà tiểu nhân ra uy hiếp, tiểu nhân mới bị ép giết lão...
Ngu ngốc! Đáy lòng Tưởng Triều Sinh trở nên lạnh toát, ai ai cũng biết Tần Thiếu Bảo và Kim Tuyên Úy quan hệ không cạn, Trầm Lãng Phi cầu xin hắn thì có ích gì?
Quả nhiên Tần Lâm cau mày một cái, thanh âm trầm thấp có lực:
- Trầm Lãng Phi giết chết Đỗ chưởng quỹ, mặc dù tội không thể tha thứ nhưng dù sao về tình vẫn có thể thông cảm được. Nhưng ngươi nghĩ kế giá họa cho Dương Ba Bình vô tội, ép y tự vận, lại muốn hạ thủ với Hàn Hải Chu, bản quan không thể tha cho ngươi!
- Không phải, không phải là tha cho tiểu nhân!
Trầm Lãng Phi xua loạn hai tay, lại dập đầu mấy cái thật mạnh xuống đất:
- Tiểu nhân nhận tội phục pháp, mặc tình Tần Đại nhân băm thành muôn mảnh, chỉ cầu xin Đại nhân tha cho người nhà tiểu nhân…
Lần này đến phiên Tần Lâm tỏ ra kỳ quái, kinh ngạc nói:
- Ai làm nấy chịu, tội của ngươi cũng không phải là mưu phản ác nghịch, đâu phại chịu tru di tam tộc?
Bản lãnh giả vờ của Tần Thiếu Bảo cũng thật cao. La Đông Nham bĩu môi, nhưng nhìn lại dáng vẻ Tần Lâm ngơ ngác dường như thật sự không hiểu ý Trầm Lãng Phi, bèn nhắc nhở hắn:
- Tần Thiếu Bảo, tội phạm nói là người nhà của y... Ngài cũng biết, thủ đoạn Ngũ Phong hải thương đối phó phản đồ luôn luôn tàn nhẫn cay độc, chỉ cần không làm quá đáng, quan phủ địa phương chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay Kim thuyền chủ làm Kim Tuyên Úy, ngoài sáng phải giữ luật lệ triều đình, trên thực tế Ngũ Phong hải thương đi thuyền trên biển cả mênh mông, ai mà quản được? Phàm là kẻ xúc phạm quy củ, nhẹ thì ba đao sáu lỗ, nặng thì trói nuôi cá mập!
Về phần trên bờ cũng có biện pháp, nhẹ nhất phái người đi nói với thôn dân trong ngư thôn kia là vì Trầm Lãng Phi, cắt đứt con đường con cháu bọn họ tiến vào Ngũ Phong hải thương, e rằng Trầm gia sẽ không còn đất đứng trong thôn nữa. xem tại TruyệnFULL.com
Tần Lâm mới vừa phá án, trong lòng vẫn nghĩ theo hướng của luật pháp triều đình, hắn cũng không có nghĩ đến chuyện tru di tam tộc, quả thật nhờ có La Đông Nham nhắc nhở mới hiểu được, bật cười nói:
- Trầm Lãng Phi, nếu như ngươi sợ Ngũ Phong hải thương trả thù vậy thì hoàn toàn không cần. Đỗ chưởng quỹ là tên khốn kiếp, hôm nay có thể lợi dụng quyền lực trong tay thỏa mãn tư dục, ngày mai sẽ có thể ăn cây táo rào cây sung bán đứng chủ nhân. Riêng đối với Ngũ Phong hải thương, ngươi làm thịt Đỗ chưởng quỹ ngược lại đã trừ đi một con sâu mọt cho bọn họ.
Tần Lâm nói rất đúng, sau đó Ngũ Phong hải thương kiểm tra lại trương mục, phát hiện ra Đỗ chưởng quỹ thật sự tham ô không ít tiền bạc.
Nhất thời Trầm Lãng Phi dỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Có những lời này của Tần Lâm, cho dù là thân bằng cố cựu Đỗ chưởng quỹ ở bên trong Ngũ Phong hải thương muốn báo thù người Trầm gia, cũng chỉ có thể mau mau rút tay về.
- Tạ ân điển Tần Đại nhân, tạ ân điển Tần Đại nhân!
Trầm Lãng Phi dập đầu trên nền đá xanh kêu bình bịch.
Tần Lâm lại nhìn sang La Đông Nham:
- La Tri Huyện, vụ án Trầm Lãng Phi sát hại Đỗ chưởng quỹ liên quan tới người của Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, bản quan phụng chỉ tuần sát sự vụ khai hải các tỉnh Đông Nam, cũng có trách nhiệm chiêu an Thổ Ty, cho nên để cho bản quan xử vụ án này đi.
Chuyện này xảy ra ở Long Du huyện, cho nên Tần Lâm phải hỏi câu này, bất quá giọng điệu của hắn căn bản là không cho La Đông Nham lựa chọn nào khác.
Dĩ nhiên, La Đông Nham cũng cầu cho Tần Lâm xử vụ án này nhanh chóng gọn gàng, bằng không y vẫn phải thăng đường xử án, trình văn lên trên, chờ đợi bộ văn ngự bút câu phê, cuối cùng mới có thể xử trảm, hết sức phiền phức.
- Phạm nhân Trầm Lãng Phi nghe xử!
Tần Lâm vung ống tay áo lên, nghiêm giọng nói:
- Ngươi giết hại Đỗ chưởng quỹ, chuyện này còn có nguyên nhân, nhưng hãm hại Dương Ba Bình quả thật thiên lý khó tha thứ, bản quan xử ngươi chém ngay tức khắc, ngươi có phục không?
Bọn nha dịch bộ khoái Long Du huyện kêu đường uy đã quen, lúc này ai nấy ngứa ngáy không tự chủ được kêu lên Uy Vũ, cũng rất hợp thời hợp cảnh.
- Phục, tiểu nhân tâm phục khẩu phục!
Trầm Lãng Phi lại dập đầu với Tần Lâm mấy cái, rưng rưng nước mắt:
- Tiểu nhân kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân đại đức Tần Thiếu Bảo!
La Đông Nham và chúng cẩm y quan giáo đều cảm thán không thôi, xử án không khó, xử khiến cho tội phạm tâm phục khẩu phục, cam tâm nhận lấy cái chết, đây chính là bản lãnh của Tần Lâm.
Tần Lâm cũng không trì hoãn, mặc dù lúc này đang là nửa đêm nhưng cũng lập tức thỉnh ra vương mệnh kỳ bài, kéo Trầm Lãng Phi ra giữa đường. Tần Lâm cất giọng quát to một chữ Trảm, Ngưu Đại Lực cầm Tú Xuân đao chém soạt một cái, suối máu cùng đầu người bay lên ngất trời.
Bọn nha dịch bộ khoái Long Du huyện thấy vậy thè lưỡi, quan uy vị Tần Thiếu Bảo này thật là lớn, nói giết liền giết, tiên trảm hậu tấu!
Bất quá đắc ý nhất cũng không phải là Ngưu Đại Lực mới vừa giết người lập uy, mà là Lục Viễn Chí phá án có công, y ưỡn ngực thật cao. Tần Lâm khen y lần này lập công, tên mập này còn phải làm bộ khiêm tốn đôi câu, nhưng đợi đến khi chúng quan giáo huynh đệ vây quanh chúc mừng, La Đông Nham và sai dịch Long Du huyện cũng chĩa ngón tay cái khen dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Lục mập liền toét miệng cười ha hả, híp mắt lại không thấy đâu.
Ngưu Đại Lực ném Tú Xuân đao dính máu cho thủ hạ lau, thấy cảnh tượng này bèn cười hềnh hệch, sau đó thấp giọng hỏi Tần Lâm:
- Vụ án này ân chủ ngài đã sớm nhìn ra đầu mối phải không, hắc hắc, xem tên mập vui vẻ chưa…
So với Lục mập không tim không phổi, ngược lại Ngưu Đại Lực trong thô có tế, nụ cười của Tần Lâm lúc này đặc biệt giảo hoạt, gian xảo nói:
- Để cho tên mập nếm chút trái ngọt, tương lai đào thi, cưa đầu, mổ bụng, nghiệm phổi… y mới phấn chấn tinh thần mà làm.
Trời ơi, thì ra tên Tần Lâm này tính toán xấu xa như vậy.
Ngưu Đại Lực chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, quả thật không có lời gì để nói với Tần trưởng quan. Tên mập vẫn hay luôn miệng oán trách Tần Lâm đặc biệt chiếu cố y làm ăn, quả thật không oan uổng chút nào.
Thi thể Trầm Lãng Phi ngã lăn giữa đường, Hàn Hải Chu co rút một bên không để ý tới, duy chỉ có Tưởng Triều Sinh xin phép quan phủ thu liệm thi thể cho y, chuẩn bị thiêu rồi đưa về ngư thôn.
Tưởng Triều Sinh vừa dùng chiếu cỏ quấn thi thể lại vừa nhìn Tần Lâm đứng cách đó không xa, dáng vẻ như có điều gì muốn nói.
Tần Lâm hiểu sai ý, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, liền đi tới chuẩn bị hỏi y có gặp khó khăn gì trong việc liệm thi thể và lộ phí về quê không. Đương nhiên Trầm Lãng Phi đáng chết, nhưng bên trong Ngũ Phong hải thương xuất hiện lão rùa đen Đỗ chưởng quỹ này, Tần Lâm cảm thấy bất kể là mình thân là đại cổ đông, hay là Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ, ít nhiều gì cũng có chút trách nhiệm.
Tưởng Triều Sinh thấy Tần Lâm đi tới liền dập đầu, tạ ân hắn giải oan cho Dương Ba Bình ngậm hờn mà chết, cũng tạ ân hắn lên tiếng hóa giải mối thù giữa Ngũ Phong hải thương và Trầm gia, cuối cùng do dự nói:
- Mới vừa rồi Thiếu Bảo ngài nói Đỗ chưởng quỹ hôm nay cầm quyền lực ức hiếp Tiểu Trầm, ngày mai sẽ có thể ăn cây táo rào cây sung bán đứng chủ nhân. Thật ra tiểu nhân nghi ngờ lão đã sớm làm loại chuyện đó từ trước.
Tần Lâm cau mày lại:
- Nói, tiếp tục nói ta nghe.
- Mặc dù giá tiền cố định, nhưng Đỗ chưởng quỹ dẫn chúng ta tới thu tiền đồng đã động tay chân trong đó, mỗi xâu tiền đều giữ lại bốn năm đồng!
Tưởng Triều Sinh tỏ ra căm phẫn nói.
- Trời, có chuyện gì đây?
Lục Viễn Chí cũng đi tới không biết từ lúc nào, sau khi nghe rất là thất vọng.
Tần Lâm trợn mắt nhìn y một cái, vẻ mặt ôn hòa bảo Tưởng Triều Sinh nói tiếp.
Tưởng Triều Sinh gãi gãi đầu:
- Còn nữa, Đỗ chưởng quỹ từng nói thông bảo Vạn Lịch ở Long Du huyện đặc biệt nhiều, nhưng sau khi lão tới đây không bao lâu đột nhiên thay đổi chủ ý, chậm chạp không chịu khai triển thu mua. Có lần mới vừa vượt qua Cù Giang lão còn nói nơi này không thể ở lâu, sớm muộn gì cũng sẽ long trời lở đất.
- Vọng tưởng long trời lở đất ư, e rằng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Tần Thiếu Bảo của chúng ta mới là Định Hải Thần Châm bình phong ba, dẹp loạn cục!
Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng, dộng mạnh Tấn Thiết Bàn Long côn xuống đất một cái.
Tần Lâm cúi đầu trầm tư chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía tựa như chim ưng săn mồi, trầm giọng nói:
- Tưởng Triều Sinh, ngươi có biết tại sao Đỗ chưởng quỹ nói như vậy hay không?
- Tiểu nhân… tiểu nhân không biết.
Tưởng Triều Sinh vò đầu bứt tai, giải thích rằng tính tình Đỗ chưởng quỹ rất tỉ mỉ, giấu kín rất nhiều chuyện, lão bị tiêu chảy cũng chính là bị Trầm Lãng Phi hạ bã đậu mấy ngày trước. Có lúc lão bỏ bốn tên người làm đi ra ngoài làm việc một mình, làm cái gì chắc chắn là không muốn cho người ta biết.
Tần Lâm cẩn thận tra hỏi hai tên người làm này một phen, thấy không thể moi ra thứ gì hữu dụng từ trong miệng Tưởng Triều Sinh, Hàn Hải Chu nữa, rốt cục dừng tay, để hai người bọn họ mang tro cốt Trầm Lãng Phi và Dương Ba Bình hồi hương.
Sở dĩ đến Long Du huyện chính là phát hiện địa khu Cù Châu lén đúc thông bảo Vạn Lịch đặc biệt nhiều, nghi ngờ Đỗ chưởng quỹ chết có liên quan với tội đúc tiền giả. Tuy rằng hiện tại đã chứng minh Đỗ chưởng quỹ chết đơn thuần là do tư thù, nhưng từ trong miệng Tưởng Triều Sinh và Hàn Hải Chu lại biết được, khi còn sống rất có thể Đỗ chưởng quỹ đã phát hiện một ít đầu mối về vụ án tiền giả.
Chỉ tiếc theo Đỗ chưởng quỹ một mạng ô hô, bí mật trong lòng lão cũng đi theo lão xuống âm tào địa phủ.
- Tần ca huynh không phải là xét âm đoán dương sao?
Lục mập chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu:
- Lưu công tử lạt thủ bẻ hoa, Tần trưởng quan câu hồn xử án, trong sách đã nói rõ ràng, huynh thần du địa phủ bắt hồn phách nữ tử bị hại tới, phá được vụ án cưỡng gian rồi giết chết liên hoàn của Lưu Kham Chi. Vì sao lần này huynh không dương thần xuất khiếu, bắt hồn Đỗ chưởng quỹ tới hỏi?
Tần Lâm thở dài:
- Tên mập, chuyến đi kinh sư kiểm nghiệm thi sáp đệ không có đi theo, quả thật là đáng tiếc. Lần sau có đào được thi sáp nữa, nhất định ta sẽ chiếu cố đệ, cho đệ thêm mở rộng tầm mắt.
- Trời ơi, Tần ca huynh thật là độc ác.
Lục mập vội vàng co rút cổ lại.