Cẩm Y Vệ

Chương 820: Bốn Phương Hưởng Ứng

Đêm hôm Tần Lâm rời khỏi kinh sư, không biết có bao nhiêu triều thần đốt đèn trắng đêm viết tấu chương.
Dưới ánh sáng của hai cây nến đỏ thật to, Tả Đô Ngự Sử Trần Giá cầm bút viết:
- Trương Giang Lăng chấp chính mười năm, chẳng những không tội mà còn có công, cho dù hơi phạm thánh ý, bệ hạ cũng nên giữ thể diện cho…
Bên trong phòng treo địa đồ chín trọng trấn, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài cầm bút viết thoăn thoắt:
- Kẻ làm Tể Phụ là tay mặt tay trái của bệ hạ, vả lại Trương Cư Chính được tiên hoàng giao phó con côi, đã phò tá bệ hạ kế vị khi còn nhỏ. Nếu lão có dị tâm vì sao lúc ấy không phát tác, mà chờ đến mười năm sau bệ hạ lớn tuổi hơn lại lộ ra dã tâm?!
Dưới ánh đèn xanh, môn sinh Quốc Tử Giám chen chúc chật nhà, khuôn mặt đen kịt của Tôn Thừa Tông trở nên đỏ bừng:
- Giang Lăng đã mất, gian tà chấp chính, người đọc sách bọn ta không dám trượng nghĩa chấp ngôn, ngược lại là cẩm y vũ thần mang quan tài can gián cho đến chết. Đọc sách thành hiền phải làm theo thánh hiền, chúng ta thật là xấu hổ!
Đám môn sinh Quốc Tử Giám xấu hổ cúi đầu, có người lấy giấy bút ra.
Vũ Thanh Bá phủ, Lý Vĩ và con trai Lý Cao ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu sau lão gia tử vỗ đùi:
- Chẳng lẽ là bệ hạ hồ đồ rồi sao, Tần trưởng quan là người tốt, Trương Thái Sư cũng không tệ lắm, tại sao tịch biên gia sản lão?
- Bên ngoài đồn đãi là do chúng ta tham lam của cải, xúi giục bệ hạ tịch biên gia sản Trương gia! 
Lý Cao tỏ vẻ khổ sở, lời đồn này xuất phát từ đâu?!
- Há đâu có lý như vậy! 
Lý Vĩ lập tức lệnh cho con trai:
- Chuẩn bị kiệu, lão phu muốn lập tức vào cung.
Trong cung, Vĩnh Ninh công chúa Chu Nghiêu Anh cũng lấy hết can đảm oán trách trước mặt mẫu thân:
- Mẫu hậu, nhi thần nghe nói bên ngoài không ít người oán trách hoàng huynh quá mức hà khắc. Nếu như Trương Thái Sư thật sự không tốt, vậy vì sao dùng lão mười năm?!
Vạn Lịch bị tấu chương như bươm bướm bay về làm cho vỡ đầu sứt trán, ngay cả ông ngoại và cữu cữu cũng tới tìm y làm phiền. Rốt cục vào lúc triều hội Vạn Lịch bèn hỏi thăm các đại thần Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp, hy vọng bọn họ biện hộ cho hành động mình tịch biên gia sản Trương gia.
Triệu Ứng Nguyên là một tiên sinh gàn dở, vuốt râu tâu:
- Vi thần cho là mọi sự nên tuân theo đạo trung dung, đây gọi là thái quá bất cập. Trương Cư Chính tội lớn hơn công nhưng dù sao cũng từng ra sức thay triều đình, tịch biên gia sản Trương phủ tựa hồ có vẻ không ổn.
Vương Dụng Cấp vội vàng tâu phụ họa:
- Khải tấu bệ hạ, Trương Cư Chính từng dạy học cho bệ hạ, vì chút công lao này dường như có thể mở một góc lưới…
Ôi chao, hai vị tiên sinh Triệu, Vương thật sự vì công mà quên tư, bất kể hiềm khích lúc trước! Thanh lưu đại thần trong triều rối rít tỏ vẻ tán thưởng, phải biết hai người bọn họ từng chọc giận Trương Cư Chính, bị đình trượng đánh, sau đó cách chức lưu đày. Không ngờ rằng hiện tại bọn họ lại ra sức khuyên bệ hạ xử phạt nhẹ Trương gia, quả thật là chính nhân quân tử lấy đức báo oán.
Triệu Ứng Nguyên và Vương Dụng Cấp liếc mắt nhìn nhau, hai người đều âm thầm đắc ý, từ nay về sau thanh danh bọn họ sẽ càng thêm vang dậy, trở thành trụ cột của thanh lưu sĩ lâm.
May nhờ Cảnh lão tiên sinh nói một phen chỉ điểm bến mê! Hai người đều nghĩ như vậy. Vốn là bọn họ là hận không thể bỏ đá xuống giếng hại Trương Cư Chính, nhưng thư của bạn cũ Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực đã làm họ thay đổi ý nghĩ này. Dù sao Trương gia cũng là con cọp chết, thay vì đánh cọp chết không bằng mua lấy đại danh lấy đức báo oán. Cứ ngẫm lại mà xem, trước kia bọn họ bị Trương Cư Chính phạt đình trượng, hiện tại sau khi lão chết lại thỉnh cầu tha thứ cho Trương gia, phẩm chất như vậy cao quý tới mức nào!
Trong cuộc đấu tranh lật đổ Trương Cư Chính, hai người bọn họ cũng không giúp được gì, danh tiếng cũng bị Trương Tứ Duy và Nghiêm Thanh đoạt đi. Nhưng trong quá trình thanh toán Trương Cư Chính, rốt cục bọn họ cũng lấy được mỹ danh lan truyền bốn bể.
Vạn Lịch trên ngự tọa suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, thầm nhủ trong lòng không phải là trước kia hai vị từng nhiều lần khuyên trẫm tịch biên gia sản Trương phủ sao, vì sao hiện tại lại chuyển hướng như vậy? Chẳng lẽ trẫm là kẻ ác, còn các ngươi là người tốt lấy đức báo oán?!
Vạn Lịch chỉ cảm thấy rất nhức đầu, dần dần y phát hiện ra những người tự xưng thanh lưu, khắp thiên hạ đều được tiếng là chính nhân quân tử này thật ra rất khó đối phó, làm những chuyện không chính nhân quân tử chút nào, thậm chí càng làm cho y ghê tởm hơn cả Giang Lăng đảng.
Triệu Ứng Nguyên và Vương Dụng Cấp vừa chuyển hướng gió, Trương Tứ Duy và Nghiêm Thanh cũng lập tức tỉnh ngộ, bây giờ bỏ đá xuống giếng với Trương Cư Chính nữa sẽ có vẻ mình là tiểu nhân có thù phải trả. Ngược lại tỏ ra khoan dung đại lượng một chút, sẽ được hưởng danh dự sĩ lâm. Vì vậy tất cả đều đổi giọng, nói Trương Cư Chính đã mất đi, hơn nữa khi còn sống chưa từng hiển lộ ác tích, không tới mức phải bị tịch biên gia sản.
- Thôi được, các ngươi đều lấy đức báo oán, chẳng lẽ chỉ mình trẫm làm ác nhân? 
Vạn Lịch dở khóc dở cười.
Ngày đó sứ giả mang theo thánh chỉ mới ra khỏi Đông Tiện môn, đoàn người giục ngựa chạy đi rất gấp, bởi vì trong ngực sứ giả truyền chỉ cất một xấp ngân phiếu thật dày, trên đóng dấu của Ngũ Phong hải thương.
Cho nên Tần Lâm ở Giang Lăng Trương phủ mới có thể nói vô cùng chắc chắn rằng ba ngày sau sẽ có thánh chỉ mới tới.
Huynh đệ Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu đỡ Triệu thái phu nhân, Trương Giản Tu phụng bồi Vương phu nhân, trên dưới Trương gia đều tới tạ ân Tần Lâm viện thủ. Triệu thái phu nhân vui mừng vô tận, kéo tay Tần Lâm nhìn từ trên xuống dưới, chép chép miệng lẩm bẩm nói:
- Cháu rể ta thật là xứng đáng, lúc trước con ta thật là tinh mắt, chọn cháu rể không lầm…
Sắc mặt trắng như bạch ngọc của Trương Tử Huyên nhất thời đỏ ửng, Tần Lâm chỉ cười hăng hắc, dáng vẻ rõ ràng là tiểu nhân đắc chí.
Có một số người Trương gia không rõ nội tình toát mồ hôi. Rõ ràng là Thái Sư thình lình ngã bệnh, nhờ Tần Lâm thi triển diệu thủ cứu sống, còn bị hắn dùng lời bức bách mới gả con gái cho. Vì sao lão phu nhân lại nói là Trương Cư Chính đã ‘chọn’?
Tính tình Trương Mậu Tu vốn hào sảng, ôm lấy vai Tần Lâm lay lay, đôi môi mấp máy, quả thật là cảm kích rơi nước mắt.
Tần Lâm cười nói:
- Tam ca lại nói lời khách sáo rồi, huynh đệ chúng ta vừa gặp đã thân, cho dù là không cưới được Tử Huyên, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ. Ủa, Đại ca đâu rồi?
Quả thật không thấy Trương Kính Tu ở nơi nào, Trương Mậu Tu gãi gãi đầu:
- Ủa, Đại ca đâu, có ai thấy huynh ấy không?
- Nguy rồi, không tốt! 
Sắc mặt Trương Tử Huyên chợt đại biến, co giò chạy nhanh về phía hậu viện.
Tần Lâm lập tức theo sát phía sau nàng, cả hai chạy một mạch tới góc vắng hậu viện, có một thư phòng được xây bằng trúc.
Thình lình Trương Tử Huyên chạy trước tiên dừng bước, thân thể đột ngột run lên bần bật.
Bên trong phòng, Trương Kính Tu nằm gục trên bàn sách, thất khiếu chảy ra huyết dịch màu tím đen. Bên trái y trên giá có một bản tấu chương còn chưa ráo mực, hàng chữ cuối cùng trông đáng sợ vô cùng: tội thần Trương Kính Tu tuyệt bút!
- Đại ca, Đại ca, vì sao huynh ngốc nghếch như vậy…
Trương Tử Huyên suy yếu vô lực dựa vào khung cửa, lệ chậm rãi rơi xuống trên gương mặt trắng như tuyết, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Tần Lâm xông vào, giơ tay sờ vào động mạch chủ sau cổ Trương Kính Tu, lại lật đầu y sang bên, vạch mí mắt ra quan sát, cuối cùng không thể làm gì lắc đầu một cái.
Chết rồi, Trương Kính Tu chết rồi!
Lúc trước ở Trường Giang sơ ngộ hai huynh đệ Trương gia và Trương Tử Huyên, dáng vẻ văn nhã của Trương Kính Tu vẫn còn sờ sờ trước mắt Tần Lâm. Bất kể là lúc nào, vị công tử tướng phủ này vẫn tỏ ra ôn hòa lễ độ, rõ ràng là một vị Đại ca chân chính hết sức thương yêu em mình. Ngay cả nhân duyên của Tần Lâm và Trương Tử Huyên, y và Trương Mậu Tu phải coi là một nửa Nguyệt Lão.
Tần Lâm buồn bã gãi gãi đầu, không ngờ rằng tới chậm một bước, rốt cục Trương Kính Tu chết oan chết uổng. Hắn kiểm tra đủ loại dấu hiệu thi thể, cuối cùng lui về hai bước, đỡ Trương Tử Huyên suy yếu vô lực, trầm giọng nói:
- Là tự vận. Đại ca dùng Hạc Đỉnh Hồng, uống vào sẽ ra đi rất nhanh, đi rất bình tĩnh.
Đại ca! Trương Mậu Tu cũng vọt vào, lay lay thi thể huynh trưởng, gào khóc lớn lên:
- Tại sao… tại sao huynh lại tự vận, cho dù là tịch biên gia sản, chúng ta cũng có thể tiếp tục sống kia mà?!
- Đại ca, Đại ca là vì bảo toàn chúng ta, bảo toàn cái nhà này! 
Trương Tử Huyên cầm đạo tấu chương kia lên, nước mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt trên giấy làm nhòe mực.
Trương Kính Tu cố gắng dùng cái chết của mình để phát ra tiếng kêu thảm thiết sau cùng, kêu gọi lòng thương hại của Vạn Lịch cứu vớt số phận Trương gia. Cho nên cùng lúc Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu đi vào tịch biên gia sản, y bèn uống kịch độc đã chuẩn bị từ lâu.
Du Thất nhìn thấy nước mắt Trương Tử Huyên làm ướt tấu chương có hơi nóng nảy, chỉ tấu chương thấp giọng nói:
- Tiểu thư, đạo tấu chương này… tiểu thư thấy có nên…
Tần Lâm cầm lấy tấu chương từ trong tay Trương Tử Huyên, sau khi xem qua bèn xếp gọn trả lại cho Trương Tử Huyên:
- Giữ đi, cũng coi như là kỷ niệm, đây là tuyệt bút của Đại ca.
- Không đưa tới kinh sư nữa sao?
Du Thất trợn to hai mắt.
Tần Lâm nhìn kinh sư ở phía Bắc im lặng cười lạnh, cuối cùng chậm chạp mà kiên định lắc đầu một cái.
Trương Kính Tu muốn cầu xin lòng thương hại của Vạn Lịch, Tần Lâm lại không cần lòng thương hại. Thứ mà hắn muốn, dựa vào tấu chương không cầu được...
Ba hôm sau, Trương phủ treo rất nhiều giấy trắng, tro giấy tiền vàng bạc bay lượn trên không trung, tựa như bầy bướm màu xám.
Triệu thái phu nhân được Trương Tử Huyên và nương tử Trương Kính Tu Cao thị đỡ, run rẩy đốt nhang trước linh cữu, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua:
- Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mới vừa đưa tiễn con ta Cư Chính, bây giờ lại là tôn nhi Kính Tu. Trời ơi, rốt cục Trương gia ta đã tạo nghiệt gì vậy?
Rất nhiều sĩ tử và dân chúng đến Trương gia phúng điếu, sắc mặt ai nấy tỏ ra bi phẫn. Người Kinh Châu biết rất rõ ràng Trương gia không có tạo nghiệt, kẻ tạo nghiệt chính là gian thần, còn có... Hôn quân!
Trương Tôn Nghiêu lại dẫn Đề Kỵ tìm tới, đứng canh giữ trước cửa phủ không cho dân chúng vào phúng điếu. Dân chúng Kinh Châu giận mà không dám nói gì, chỉ đành phải hậm hực rời đi, buông lại đôi lời thóa mạ.
Vết thương trên tay vẫn chưa lành hẳn, nỗi đau vết thương đạn bắn thời thời khắc khắc nhắc nhở Trương Tôn Nghiêu, thời gian một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, rốt cục chờ đến ngày thứ ba, y nôn nóng dẫn dắt Đề Kỵ tới bao vây phủ đệ Trương Cư Chính lần nữa. 
- Trương Tôn Nghiêu, ngươi nôn nóng như vậy sao?
Tần Lâm cau mày, tức giận ra đón.
Trong sân, Trương Tử Huyên cùng Trương Tự Tu dùng hết sức lực mới giữ lại được Trương Mậu Tu đang đùng đùng nổi giận. Vị Trạng Nguyên khoa Canh Thìn này xắn tay áo lên, mặt mũi đỏ bừng, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, dáng vẻ như muốn đánh người, giống quan võ hơn cả Trương Tôn Nghiêu bên ngoài. 
- Tần Hiệu Úy, ngài cũng đừng để cho bản quan khó xử, kỳ hạn ba ngày đã đến mà không thấy chỉ ý mới ngươi nói! 
Trương Tôn Nghiêu dương dương đắc ý nói, bất quá lòng bàn tay truyền tới cơn đau khiến cho cơ nhục giần giật, làm y khẽ run tay.
Bàn tay như vậy thủng một lỗ đau biết bao nhiêu, cho dù là bề ngoài lành lặn nhưng xương vỡ bên trong cũng không nối lại được, tay này coi như phế bỏ một nửa.
Khâu Tranh cũng trầm mặc, ánh mắt nhìn trời, nếu kỳ hạn ba ngày đã đến vậy cũng không cần nể mặt Tần Lâm, chúng ta lo việc công đi.
Ngô Hi xoa xoa tay chờ xem Tần Lâm bêu xấu. Mặc dù dấu bàn tay trên mặt y đã mất nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa khép lại được, đường đường Tri Phủ Đại nhân bị người đánh cho năm dấu tay đỏ chói trên mặt ngay trước ba ban nha dịch, nếu chuyện này truyền ra ngoài ắt sẽ bị chê cười, tối thiểu danh dự sĩ lâm sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
- Lên cho ta, thánh chỉ gì chứ, hắn chỉ làm bộ, không có chân tài thực học! 
Trương Tôn Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên về phía trước.
Đám Cẩm Y Hiệu Úy muốn xông lên.
- Thánh chỉ đến... 
Một nhóm kỵ sĩ từ hướng Đông Bắc giục ngựa chạy tới, sứ giả cầm đầu kéo dài giọng kêu lên.
A, thật sự có thánh chỉ sao!?
Trương Tôn Nghiêu chợt cảm thấy miệng đắng ngắt, vết thương lòng bàn tay dường như cũng đau hơn trước…
----------- 
Năm hôm sau, Tần Lâm và Trương Tử Huyên lưu luyến chia tay ở bên bờ Trường Giang.
- Tần huynh, tiểu muội, tiểu muội ở kinh sư chờ huynh từ Quỳnh Châu khải hoàn mà về. 
Trương Tử Huyên nhẹ nhàng cắn cắn môi, chờ sau khi tang sự Trương Kính Tu kết thúc nàng sẽ Bắc thượng kinh sư, trở lại phủ đệ Tần Lâm làm bạn cùng Từ Tân Di, Thanh Đại.
Tần Lâm nắm tay ngọc nàng, cười vỗ lưng nàng:
- Muội bất tất phải nhọc lòng, mặc dù Quỳnh Châu xa xôi chân trời góc bể, chuyến này ta cũng không phải là cô lữ thiên nhai.
- Đúng vậy đúng vậy, có chàng có thiếp, khiến cho người ta phải đem lòng hâm mộ.
Thanh âm kiều mị của Kim Anh Cơ từ trên thuyền ngoài sông vọng vào, lúc này nàng đang nhìn Trương Tử Huyên cười khanh khách.
Trương Tử Huyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Như vậy phải nhờ cậy Kim tỷ tỷ rồi.
- Yên tâm, sẽ không lấy mất phu quân của muội đâu.
Kim Anh Cơ bĩu môi.
Tần Lâm đi qua ván thuyền lên thuyền, Kim Anh Cơ vỗ tay hai cái đám thủy thủ lập tức nhổ neo, nước Trường Giang chảy đẩy thuyền chậm rãi rời khỏi bến thuyền. Tiến ra giữa sông, thuyền dần dần tăng tốc độ, Tần Lâm đứng trên boong thuyền vẫy vẫy tay từ biệt Trương Tử Huyên.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy vô cùng thức thời, dưới sự hướng dẫn của đám thủy thủ mạnh ai nấy chui vào phòng mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất