Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 125: Đàn chim ruồi

Edit & beta: Rya

“Cậu làm sao vậy?”

Thấy Triệu Ly Nông đột nhiên giơ tay bịt lỗ tai, Hà Nguyệt Sinh nghiêng người hỏi.

Đồng Đồng và Ngụy Lệ ở hàng ghế đầu vô thức quay đầu nhìn cô.

Triệu Ly Nông quay mặt đi, xoa xoa lỗ tai, cau mày nói: “Có lẽ là ù tai.”

Đoạn đường quá chênh vênh, bọn họ tiếp tục chạy, hiện tại đi qua một đoạn đường cao tốc xem như không tệ lắm, cho nên xe chạy rất nhanh, cách cửa sổ xe đóng kín có thể mơ hồ nghe tiếng gió gầm rú.

“Từ từ chắc sẽ không sao.” Đồng Đồng quay đầu lại nói: “Vừa rồi tai tôi cũng không quen.”

Tốc độ xe đi quá nhanh, lỗ tai của những người bên trong xe có thể sẽ cảm nhận được sự khó chịu, nhưng cũng biến mất rất nhanh.

Triệu Ly Nông gật đầu, buông tay ra: “Tôi không sao.”

Cô cố nhịn không nhúc nhích nữa, vốn tưởng rằng như vậy sẽ tốt hơn, nhưng tiếng ù tai vẫn không biến mất, ngược lại vẫn tiếp tục vang vọng bên tai.

Khi lái xe vào đường hầm, tốc độ của xe phía trước bắt đầu chậm lại, không có năng lượng hỗ trợ, đường hầm tối đen như mực, khi vào đường hầm tất cả các xe đều đồng loạt bật đèn.

Trong chớp mắt, trong đầu Triệu Ly Nông chợt lóe lên một hình ảnh, mơ hồ tối đen, có thứ gì đó đang vặn vẹo, cô không khỏi giơ tay lên ấn trán, sau đó là ù tai kịch liệt, Thanh âm giống như trực tiếp truyền từ màng nhĩ tới đại não, không có lối thoát.

Sắc mặt của Triệu Ly Nông tái nhợt, cúi người xuống, hô hấp trở nên gấp gáp.

Trong đường hầm dài, toàn bộ xe bên trong chìm trong bóng tối, chỉ khi đèn pha của xe phía sau tiến lại gần, bên trong xe mới le lói một tia sáng yếu ớt.

Khi ánh đèn pha yếu ớt của chiếc xe phía sau chiếu tới, Hà Nguyệt Sinh cuối cùng cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, nghe thấy tiếng th ở dốc của Triệu Ly Nông, không khỏi giật mình: “Tiểu Triệu?!”

“Sao vậy?” Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía trước nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, đưa tay ấn đèn bên trong xe và hỏi.

Hà Nguyệt Sinh đặt tay lên lưng Triệu Ly Nông, lo lắng hỏi: “Cậu không thoải mái ở đâu?”

“…Tôi không sao.” Triệu Ly Nông nói nhỏ, khi cơn ù tai khó chịu qua đi, cô ngẩng đầu ngồi dậy: “Có lẽ là nghỉ ngơi chưa đủ.”

Xe từ trong đường hầm đi ra, đèn trắng bật sáng, cũng soi rõ tình hình bên trong xe.

Ngụy Lệ quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, nhíu mày nói: “Sắc mặt của em tái nhợt hết rồi, em không sao chứ?”

“Để cho bác sĩ xem thử.” Nghiêm Tĩnh Thủy muốn nối với bộ đàm với đội viên Dị sát đội số 3, muốn cho bọn họ dừng lại, gọi bác sĩ trong thủ vệ quân đến xem một chút.

“Không cần.” Triệu Ly Nông ngăn cô ta lại: “Một khi chúng ta dừng lại, những người khác cũng phải dừng theo, tình hình hiện tại không thích hợp, chờ đến chỗ nghỉ tiếp theo thì sẽ tìm bác sĩ nhìn thử.”

“Nhưng cậu…” Nghiêm Tĩnh Thủy một tay giữ bộ đàm, nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Ly Nông, xác nhận cô không phải là gắng gượng, cũng biết cô không có bị thương, liền hỏi: “Có phải là áp lực quá lớn không?”

“Có thể. “ Triệu Ly Nông trả lời, nhưng trong lòng biết không phải vậy.

Giáo sư hướng dẫn đã từng nói, cô có khả năng chịu áp lực rất tốt, có thể bình tĩnh ứng phó với mọi tình huống, cho nên cô là người thích hợp nhất để nghiên cứu.

“Cậu không sao chứ?” Hà Nguyệt Sinh hỏi cô: “Ngoại trừ ù tai, còn có cái gì khác không?”

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Thật sự không sao, chờ đến lúc nghỉ ngơi thì tôi sẽ đi tìm bác sĩ.”

Hà Nguyệt Sinh buông tay ra, di chuyển sang bên cạnh, chú ý cô một lúc lâu, xác nhận rằng Triệu Ly Nông không có gì bất thường nữa, sau đó mới thanh tĩnh lại.

Triệu Ly Nông dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có chút sững sờ.

Cô đang nghĩ về hình ảnh đen tối mờ ảo lóe lên trong đầu lúc trước.

Quá mơ hồ và đột ngột.

Triệu Ly Nông thậm chí đem mọi thứ đều nhớ lại nhưng không biết đó là gì, có phải là thứ mà cô đã từng nhìn thấy trước đây không?

“Đội trưởng, máy bay không người lái bị phá hủy!”

“Có thứ gì đó xuyên qua camera của máy bay không người lái.”

Trong kênh liên lạc nội bộ, trinh sát của đội số 2 và số 3 của Dị sát đội liên tiếp phản ứng.

“Đội trưởng, một đàn chim đang hướng về phía chúng ta!”

Trinh sát đội số 2 điều khiển máy bay không người lái nhanh chóng tăng độ cao để tránh đòn, thông qua camera tìm được manh mối trên bầu trời.

“Là một đàn chim ruồi!” Trinh sát đội số 3 hạ thấp chiếc máy bay không người lái còn lại trên bầu trời xuống, thông qua camera hướng lên trên, phát hiện rõ ràng khuôn mặt của đàn chim: “Đội trưởng, chúng dị biến rồi!”

—— đây là một đàn chim ruồi dị biến, kích thước của mỗi con đều lớn hơn đại bàng, mỏ dài ít nhất mười lăm centimet, trên cổ họng có lông vũ ngang màu cầu vồng, bụng màu trắng, thân hình tròn trịa.

Chim ruồi

Không cần phải do thám, những người bên dưới đã chú ý đến một bóng đen lớn đang tiến về phía họ, âm thanh vo ve do tần suất cao vỗ cánh tạo thành ngày càng rõ ràng hơn.

“Đóng cửa sổ xe của nghiên cứu viên lại! Những người khác chuẩn bị phòng thủ!”

Diêu Nhượng và Nghiêm Lưu Thâm nhanh chóng tổ chức đội ngũ, thông báo cho thủ vệ quân ở giữa.

Tất cả các phương tiện đều tăng tốc tối đa, cố gắng tránh con chim ruồi dị biến trên bầu trời, nhưng rất nhanh điều kiện đường sá bắt đầu trở nên không bằng phẳng, phía trước cỏ dại mọc um tùm nên đành phải giảm tốc độ.

“Đàn chim ruồi dị biến?” Ngụy Lệ lấy kính viễn vọng ra, gần như dán lên cửa sổ xe, nhìn hướng lên bầu trời, vô cùng khó hiểu: “Loại chim ruồi này thích ăn mật hoa, tại sao lại tấn công con người?”

Tiểu hoàng kê trên vai trái cô ấy hưng phấn gọi chíp chíp.

“Bọn chúng đuổi kịp rồi!” Đồng Đồng hai tay ôm đầu gối khẩn trương nói.

Trước khi những con chim ruồi dị biến bay xuống, đoàn xe đã gia tốc vọt tới, bỏ chúng lại phía sau, nhưng rất nhanh ngay sau đó những con chim ruồi đang sà xuống quay lại đuổi theo bọn họ, nhưng đoàn xe vì điều kiện đường sá phức tạp lại bắt đầu giảm tốc độ.

“Chúng dị biến theo đàn.” Ngụy Lệ vẫn đang nhìn đàn chim ruồi dị biến kia quay lại và tấn công, động vật dị biến xác suất cao nhất chủ yếu là động vật ăn thịt, sau đó là động vật ăn tạp.

Mặc dù loại chim ruồi này cũng ăn một số côn trùng nhỏ, nhưng thức ăn chủ yếu là mật ong, vậy làm sao chúng có thể dị biến theo đàn?

Ban đầu, Dị sát đội và thủ vệ quân không dám hành động liều lĩnh, sợ chọc giận đàn chim ruồi dị biến, nhưng bọn chúng lại trực tiếp đuổi theo, hiện tại đang có ý đồ công kích con người, cho nên chỉ còn cách đánh trả.

Đàn chim ruồi này số lượng quá đông, giống như cá diếc sang sông, một mảnh màu đen bay ngang qua ở tầm thấp, trước tiên tiếp cận chiếc xe vận tải cao nhất ở giữa.

Vô số mỏ nhọn sắc bén xuyên qua nóc xe, bất quá chỉ trong vài giây, nóc xe đã bị xuyên thủng, thủ vệ quân bên trong ở tại chỗ nổ súng, cố gắng bắn chết con chim ruồi dị biến trên nóc xe.

Tuy chỉ giết được một số con chim ruồi dị biến, nhưng nóc xe lại bị hư hại nhiều hơn, tầng phòng thủ cuối cùng trên đỉnh đầu bị mất, cho nên những con chim ruồi dị biến khác đã bay vào.

“A——”

Một con chim ruồi dị biến tránh đạn, bay vào phương tiện vận tải, đụng thẳng vào một thủ vệ quân, dùng cái mỏ dài sắc nhọn đâm vào trán anh ta.

Một đàn chim ruồi dị biến bao vây lấy chiếc xe, thậm chí có con còn bay thẳng vào kính chắn trước xe, tối đến mức mọi người buộc phải lần lượt dừng xe.

“Đốc đốc đốc!”

Sau một trận tiếng vang liên tục, một chiếc mỏ dài bất ngờ đâm thủng kính sau bên trái xe, ngay bên cạnh Hà Nguyệt Sinh, cậu nhanh chóng quyết định lấy thanh chủy thủ ở trên người ra, chém đứt ngang chiếc mỏ dài của chim ruồi dị biến, trong nháy mắt chiếc mỏ dài của chim ruồi rơi vào trong xe.

“Ngồi ở giữa.” Hà Nguyệt Sinh quay sang Triệu Ly Nông và nói.

Triệu Ly Nông liếc nhìn kính xe bên cạnh, lập tức dựa vào giữa hàng ghế sau và nhắc nhở: “Có quá nhiều chim ruồi dị biến, xe sẽ không thể chặn được bao lâu.”

Xe của bọn họ rất kiên cố, nhưng không thể ngăn chặn được chiếc mỏ dài của những con chim ruồi dị biến, kính sẽ không chống đỡ được bao lâu.

“Tôi đi ra ngoài.” Nghiêm Tĩnh Thủy ôm súng rồi cùng với đội viên Dị sát đội ngồi ở ghế lái xuống xe.

Cửa trước bị đóng sầm lại, bên ngoài lập tức vang lên dày đặc tiếng súng, số lượng chim ruồi dị biến đang tới gần nhanh chóng giảm xuống.

Bốn nghiên cứu viên sơ cấp yên lặng ngồi trong xe, Triệu Ly Nông sờ vào túi và lấy từ trong đó ra một khẩu súng, nó là do lần trước Ngụy Lệ đã đưa cho cô, cô muốn đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng cô không biết sử dụng.

“Đừng đi.” Hà Nguyệt Sinh đột nhiên vươn tay ấn súng của cô: “Lúc này ra ngoài có thể sẽ liên lụy bọn họ, đợi đi.”

Ngụy Lệ nghe tiếng liền quay đầu lại: “Học muội, chúng ta cứ ở bên trong chờ đi, cứ tin tưởng bọn họ.”

“Học tỷ, cẩn thận!” Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn thấy tấm kính sau lưng Ngụy Lệ, lập tức kêu lên, thò người sang kéo Ngụy Lệ ra: “Còn có… “

Ngụy Lệ không biết làm sao, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan bên tai, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Bên ngoài xe có một con chim ruồi dị biến tránh đạn của Dị sát đội, cái mỏ dài của nó xuyên qua kính xe, sắp tiến vào đầu Ngụy Lệ, kết quả là Tiểu hoàng kê trên vai trái của cô ấy đột nhiên nhảy lên, há to mồm ngoạm lấy chiếc mỏ dài của con chim ruồi dị biến.

Nó vốn nhỏ bé, vì thế trực tiếp treo bổng lên kính xe, sau đó giống như ăn khoai tây chiên, cứ như thế ngoạm chiếc mỏ dài của con chim ruồi dị biến dài chừng mười mấy centimet mang theo tiếng răng rắc răng rắc.

Âm thanh giòn tan không dứt vang lên trong xe.

Triệu Ly Nông, người đang đưa tay ra: “…”

Ngụy Lệ, người suýt chút gặp chuyện: “…”

Đồng Đồng, người ngồi bên cạnh, chết lặng khi nhìn Tiểu hoàng kê ăn chiếc mỏ của chim ruồi dị biến, sau đó rơi xuống, tiếp tục đứng ở trên bả vai của Ngụy Lệ: “Tiểu Lệ, nó…”

Bên ngoài không ngừng có chim ruồi dị biến, ngay lúc Nghiêm Tĩnh Thủy thay đạn, mấy con chim ruồi dị biến đã tấn công kính trước của chiếc xe, những chiếc mỏ dài của chúng ra sức muốn chọc thủng kính để cố chui vào.

Kết quả là, Tiểu hoàng kê trong nháy mắt nhảy khỏi vai Ngụy Lệ, vỗ đôi cánh kém phát triển của nó, bay đến bảng điều khiển trung tâm phía trước của chiếc xe, há miệng và điên cuồng cắn chiếc mỏ dài của mọi con chim ruồi dị biến đưa vào, đến một chiếc thì cắn một miếng.

Tiếng răng rắc vang lên bên trong chiếc xe yên tĩnh lanh lảnh dị thường.

Bốn người bọn họ chậm rãi ngồi trên sàn xe, lặng lẽ nhìn Tiểu Lệ biểu diễn ăn sống mỏ chim.

“Thật là giỏi…” Hà Nguyệt Sinh nhìn chằm chằm vào chú gà con nhảy lên nhảy xuống trên bảng điều khiển trung tâm, như thể đang ăn một con chuột, cuối cùng không thể nhịn được lên tiếng.

Nghiêm Tĩnh Thủy bên ngoài xe lắp đạn xong, bắn phá nhóm chim ruồi dị biến trước mặt, quay đầu nhìn cửa sổ phía trước, đang định ra tay thì thấy lũ chim ruồi dị biến đó rút lui, nhưng mỏ của chúng đã bị biến mất, cho rằng là do ai đó đã động thủ.

Nhưng không ngờ, một cái bóng màu vàng từ mảnh kính trước vỡ nát khoan thai đi ra, đứng trên nóc xe, nhất thời không thể đứng vững, loạng choạng một cái lăn qua, đầu rơi xuống mui xe, cái mông mũm mĩm dựng ngược lên trời.

Nghiêm Tĩnh Thủy: “?”

Không chờ cô ấy kịp suy nghĩ, lại một đợt chim ruồi dị biến lao tới, cho nên chỉ có thể quay đầu bắn phá.

Tiểu hoàng kê đứng trên mui xe, chờ đợi con chim ruồi dị biến bị mắc lưới chạy tới, thậm chí nó còn nhảy lên cưỡi con chim ruồi dị biến đang bay, mổ một cái lỗ đẫm máu, xem ra còn cứng rắn hơn chiếc mỏ dài của chim ruồi dị biến.

Bốn người trong xe im lặng nhìn chú gà con đặc biệt “hoạt bát” trên mui xe, một lúc lâu sau, Ngụy Lệ mới nuốt một ngụm nước bọt: “Không ngờ… nó thật hung tàn.”

Cô ấy đã từng nói nhiều lần là muốn ăn thịt nó, Tiểu Lệ chắc sẽ không thù dai đâu ha.

“Hoa chuông.” Triệu Ly Nông đột nhiên đứng dậy, tới gần kính xe nhìn ra ngoài.

Hà Nguyệt Sinh nhìn cô, cũng đứng dậy theo: “Cái gì?”

“Là hoa chuông, chim ruồi thích ăn mật hoa của chúng.” Triệu Ly Nông nói với vẻ mặt khó coi.

Hoa chuông

So với sự yên bình tương đối bên trong xe, thế giới bên ngoài xe vô cùng hỗn loạn.

Hầu hết các thủ vệ quân đều ngồi trong các phương tiện vận tải lớn, sau khi nóc xe bị phá hủy, các thủ vệ quân bên trong đã nhanh chóng đánh trả, nhưng có quá nhiều chim ruồi dị biến, cho dù chúng có chết cũng có thể rơi trúng người, làn sóng này tiếp nối làn sóng khác công kích xuống, thủ vệ quân bắt đầu có tử vong.

Triệu Ly Nông nhìn thấy một đàn chim ruồi dị biến vây quanh thủ vệ quân đã chết, tóm lấy thi thể, bay lên cao và ném đến một nơi.

Không lâu sau, nơi đó liền xuất hiện một bụi cây đàn, sợi rễ cuồn cuộn mọc ra, đâm nát thủ vệ quân đã chết, rồi vùi lấp vào trong đất, có máu của thi thể nuôi dưỡng, chúng bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng dị thường, những bông hoa màu đỏ hình ống thẳng đứng vuông góc với mặt đất, tươi đẹp cực kỳ.

Hoa chuông đỏ

Những con chim ruồi dị biến chọc chiếc mỏ của chúng vào những bông hoa để hút mật hoa, tần suất đập cánh của chúng lại tăng nhanh, nhanh đến mức nghĩ rằng đôi cánh của chúng không hề chuyển động.

Sau khi hấp thụ mật hoa của hoa chuông dị biến, những con chim ruồi dị biến đó lại kích động bay về phía thủ vệ quân, muốn lặp lại hành vi trước đó.

Mi mắt của Triệu Ly Nông nhanh chóng run lên, hiếm thấy mất đi bình tĩnh: “Bọn chúng… Động thực vật dị biến đã bắt đầu có lợi cho nhau, hình thành quan hệ phụ thuộc.”

Điều này cho thấy, động thực vật dị biến đã trở thành một tiến hóa không thể đảo ngược, và không ai có thể thay đổi nó.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu đối mặt với ba người trong xe đang nhìn mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Đây cũng là chuyện tốt.”

Giống loài một lần nữa thay đổi, giữa động thực vật dị biến có sự cộng sinh cùng có lợi, thì cũng sẽ tồn tại sự cạnh tranh đối kháng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất