Edit & beta: Rya
Nghe Triệu Ly Nông nói, Tào Văn Diệu không thể không chửi thầm trong lòng, bọn họ buộc cô phải ra khỏi căn cứ, tại sao giống như chủ động đưa thành tích cho cô?
Lý Chân Chương bên cạnh mở kho dữ liệu trên quang não, tìm kiếm tên của Triệu Ly Nông.
Sau khi được xét duyệt, bài luận văn sẽ xuất hiện trong kho dữ liệu ngay lập tức.
Quả nhiên, Lý Chân Chương đã tìm thấy một bài luận văn mới được lưu trữ trong kho dữ liệu, kí tên là Cán bộ trồng trọt số 168 – Triệu Ly Nông.
Chết tiệt! Thật sự đã qua một bài!
Lý Chân Chương nhìn lướt qua bài luận văn của cô phát biểu, nội dung ý nghĩa, hình thức nhìn cực kỳ tiêu chuẩn, không phát hiện có chỗ nào sai.
… Nếu tất cả sáu bài đều ở cấp độ này.
Lý Chân Chương đùng một cái tắt quang não, không dám nghĩ tiếp.
“Viết hay đấy.” Đan Vân cũng đang đọc bài luận do Triệu Ly Nông phát biểu, ngạc nhiên hỏi cô: “Trước đây cháu đã từng viết một bài luận văn nào tương tự chưa?”
Cách hành văn quá lão làng.
Ngay khi Triệu Ly Nông vẫn đang nghĩ về một cái cớ, Ngụy Lệ đột nhiên kêu lên: “Đan nữ sĩ, mẹ là đang xem thường trình độ của một thiên tài.”
Đan Vân: “?”
Ở đây ai không phải là thiên tài ở đây, ngay cả Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu có tiêu chuẩn đạo đức thấp như vậy, nhưng vẫn có mấy phần bản lĩnh, bằng không cũng không thể trở thành nghiên cứu viên cao cấp.
Ngụy Lệ kiễng chân lên, khoát tay lên vai Triệu Ly Nông, khoe khoang: “Học muội của tụi con tài năng ngút trời, thí nghiệm gì, luận văn gì đều nắm trong lòng bàn tay! Đừng nói sáu, thậm chí sáu mươi sáu bài cũng có thể được biên soạn.”
Đan Vân không nói nên lời, giơ tay, ấn toàn bộ khuôn mặt của Ngụy Lệ, ghét bỏ cô ấy chướng mắt: “Đừng ở đây nói hươu nói vượn.”
Bị con gái làm phiền như thế, Đan Vân cũng không tiếp tục hỏi thăm, còn Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu ở đối diện đã đi vào thang máy bên kia không để lại dấu vết.
“Từ năm nay trở đi, sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp sẽ càng thêm khó khăn, chi tiết cụ thể sẽ thông báo trên trang web trung ương, nếu mấy đứa đã báo danh, thì có thể lên đó xem.” Đan Vân nói: “Tiểu Triệu, Tiểu Nghiêm chắc hẳn không có vấn đề, nếu như tất cả đã báo danh, thì mấy tháng này cần phải chăm chỉ học tập, luận văn thì hỏi thêm về Tiểu Triệu.”
Các nghiên cứu viên cao cấp đều bận bịu, Đan Vân cũng không cùng nhóm cán bộ trồng trọt trẻ tuổi này xuống thang, sau khi chỉ dạy vài câu, một mình đi theo hướng khác.
…
Không ngạc nhiên chút nào, Triệu Ly Nông một lần nữa ở trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương trở nên nổi tiếng.
Bởi vì cảnh báo cấp một, cùng với lời nói của nhân viên đăng ký, ngay cả công nhân vệ sinh của Viện nghiên cứu cũng biết rằng Triệu Ly Nông đã mang một lọ hạt giống thực vật dị biến cấp A từ bên ngoài vào căn cứ.
Tuy nhiên, những lời nghị luận của người ngoài không ảnh hưởng gì đến Triệu Ly Nông, vào ngày đầu tiên bọn họ trở lại Viện nghiên cứu, chuyện đầu tiên chính là các nghiên cứu viên cao cấp đã mang bọn họ đến phòng họp, ở trong đó vài giờ, sau khi đi ra, cô dẫn Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng đến thăm phòng thí nghiệm của tổ đội 8-22, gặp được Khang Lập, người đã cho cô hạt giống.
Khang Lập rất vui khi nhìn thấy Triệu Ly Nông, còn mời mấy người họ xuống uống trà và ăn nhẹ.
Sau đó mấy người họ tách ra, Triệu Ly Nông về nhà một mình, cô cũng mang theo một ít trà bánh về cho cho Phong Hòa.
Phong Hòa rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, kéo lấy tay Triệu Ly Nông nhìn từ trên xuống dưới, hỏi cô có bị thương không.
“Không bị thương.” Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh xe lăn, mỉm cười: “Con luôn được Dị sát đội bảo vệ.”
“Không bị thương là tốt rồi.” Phong Hòa nhớ tới cái gì, buông tay cô ra, đẩy xe lăn xoay người đi lấy một quyển sổ: “Trước đây, con rất hứng thú về phương diện hóa học, vì vậy mẹ đã chọn mấy nội dung thú vị viết ra.”
Triệu Ly Nông ngẩn ra, cô mở quyển sổ tràn đầy chữ viết, theo bản năng nhìn sang Phong Hòa, có lẽ là sau khi bù đắp dinh dưỡng, sắc mặt của bà ấy đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng vẫn gầy gò.
“Con cứ xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi mẹ.” Phong Hòa có chút kiêu ngạo nói: “Tri thức về phương diện nông học có thể đã quên rất nhiều, nhưng về phương diện hóa học thì không kém hơn những người khác.”
“Được.” Triệu Ly Nông khép quyển sổ lại, nghiêm túc nói.
Đêm đó, Triệu Ly Nông ở bên cạnh Phong Hòa, kể cho bà ấy nghe những hiểu biết của cô khi ở bên ngoài căn cứ.
Sau đó, Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy mỗi ngày đều mang Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đi đến phòng thí nghiệm, hai người họ lần thứ hai lại được vinh hạnh trải nghiệm dục tốc bất đạt* để tích lũy kinh nghiệm.
*dục tốc bất đạt: câu thành ngữ có nghĩa là chỉ nếu muốn nhanh chóng đạt thành quả mà lại nóng vội thì sẽ không đạt được thành công, là đốt cháy giai đoạn dẫn đến thất bại. Nếu ham mau chóng, màng tiểu lợi thì đại sự không thành.
Tuy nhiên, lần này không có Ngụy Lệ ở bên cạnh cho ăn các món ăn được chế biến từ gà.
Ngụy Lệ một mình trở lại Căn cứ nông học số chín, cô ấy đi tìm Viện trưởng Chu Thiên Lý. Khi bàn về động vật, Chu Thiên Lý là người chuyên nghiệp.
Cô ấy tạm thời không báo cáo vấn đề về con Tiểu hoàng kê, nếu không những người ở Viện nghiên cứu có thể sẽ cướp nó đi. Nhưng có một thì có hai, Ngụy Lệ không cho rằng Tiểu Lệ là động vật duy nhất dị biến theo hướng thông minh.
Về luận văn, Ngụy Lệ đã viết luận văn về sói xám bị thực vật dị biến ký sinh, có rất nhiều tư liệu hình ảnh và video, sau khi gửi ra ngoài đã thu hút sự chú ý của các nghiên cứu viên chăn nuôi, đặc biệt là Chu Thiên Lý ở Căn cứ nông học số chín, ông lập tức đi tìm Ngụy Lệ để thảo luận chi tiết.
Về phía Triệu Ly Nông bên này, trong lúc hướng dẫn Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng học tập, cô không quên sắp xếp những nội dung còn lại thành một bài luận văn, tiếp tục xin công bố.
Nghiêm Tĩnh Thủy cũng không lạc hậu, Triệu Ly Nông đã gửi một bài luận văn về một loại thực vật dị biến, cô ấy cũng vắt óc suy nghĩ để thảo luận về loại thực vật đó nhưng từ một hướng khác, sau khi chỉnh sửa xong, cô ấy liền xin công bố.
“Đám người này điên rồi!” Tào Văn Diệu đập bàn một cái, nghiên cứu viên trung cấp bên cạnh giật mình.
Gần đây, Tào Văn Diệu ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon, mỗi tuần ông ta làm mới kho dữ liệu đều có thể nhìn thấy thêm một bài luận văn của Triệu Ly Nông.
Thậm chí khi một lần ông ta bấm làm mới, trực tiếp thêm hai bài nhảy ra!
Mấu chốt là, trước đó Triệu Ly Nông nói xin 6 bài, nhưng tại sao lại nhảy ra 8 bài?
Bây giờ Tào Văn Diệu nhìn thấy còn số 168 này liền thấy phiền.
Cán bộ trồng trọt số 168… chiếu theo xu thế này, lẽ nào Triệu Ly Nông muốn phát biểu 66 bài?
Nhưng mấy người họ mới ra ngoài có mấy tháng, chẳng lẽ đám người này ngày đêm đều gặp phải thực vật dị biến sao?
Trong lòng Tào Văn Diệu hối hận, nếu biết sớm thì đã chiêu mộ Triệu Ly Nông vào trong tổ đội của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta cảm thấy nơi này có rất nhiều thiên tài.
Cán bộ trồng trọt phát biểu luận văn thì làm sao? Luôn có những cán bộ trồng trọt khác cũng phát biểu luận văn.
Nghĩ đến đây, Tào Văn Diệu đã xóa tên “Triệu Ly Nông” trong hộp tìm kiếm kho dữ liệu, thay thế bằng “Cán bộ trồng trọt”, hy vọng có thể kiếm được nhân tài nào đó để chiêu mộ.
Kết quả là khi ông ta nhấp vào hộp tìm kiếm, quả thật đã nhảy ra những cán bộ trồng trọt khác.
Nhìn kỹ lại, toàn bộ đều là Nghiêm Tĩnh Thủy, cái tên đó dường như đang muốn truy đuổi theo Triệu Ly Nông.
Ngoài ra, có một bài luận văn do La Phiên Tuyết phát biểu trước đây.
Tào Văn Diệu không tin vào ma quỷ, liên tục làm mới hộp tìm kiếm, những cán bộ trồng trọt đó không thể không có ai xin xét duyệt luận văn, hiện tại sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp cần điểm cống hiến lý luận.
Sau khi làm mới hàng chục lần, cuối cùng cũng xuất hiện một bài luận văn mới.
—— “Nghiên cứu về ảnh hưởng của dịch tiết ra từ rễ hoa bách hợp đối với khả năng tự nhiễm độc của cây giống hoa bách hợp”
Hoa bách hợp (hoa loa kèn, huệ tây, ly ly)
Chỉ nhìn tiêu đề thôi đã thấy nội dung hay rồi, Tào Văn Diệu liếc qua tên của cán bộ trồng trọt: Đồng Đồng.
Cuối cùng không phải người quen.
Ông ta nhấp vào bài luận và xem, toàn bộ bài luận văn đã làm một nghiên cứu so sánh chi tiết, không chỉ có dữ liệu về dịch tiết ra từ rễ hoa bách hợp thông thường, mà còn có dữ liệu về dịch tiết ra từ rễ hoa bách hợp dị biến, thảo luận về ảnh hưởng của dịch tiết ra từ rễ hoa bách hợp đối với sự nảy mầm của cây giống hoa bách hợp.
Đó là một trong những lý do quan trọng gây ra những trở ngại cho việc thu hoạch liên tục, so sánh thêm về chất tiết ra từ rễ của hoa bách hợp dị biến, cho thấy khả năng tự nhiễm độc của dịch tiết ra từ rễ của hoa bách hợp dị biến nhỏ hơn so với hoa bách hợp thông thường, cho thấy rằng hoa bách hợp dị biến có thể đã tiến hóa về mặt này.
Nhân tài!
Tào Văn Diệu lập tức nhờ người chuyển tư liệu của Đồng Đồng đến, trước một bước cướp người tới.
Nhưng mà, chuẩn bị đang muốn gọi người, Tào Văn Diệu nhìn chằm chằm hai chữ “Đồng Đồng”, nhất thời cảm thấy càng nhìn càng quen mắt, một lát sau, trong đầu rốt cuộc hiện lên một tờ đơn đăng ký.
Với vẻ mặt không cảm xúc, ông ta mở đơn đăng ký ra ngoài của Triệu Ly Nông trên trang web của trung ương, thấy cái tên Đồng Đồng nằm ở cuối danh sách.
Tào Văn Diệu: “…”
Ông ta tức giận vỗ bàn một cái, vô tình bấm vào làm mới, một bài luận văn mới lại nhảy ra.
Tào Văn Diệu định thần lại nhìn cái tên, cán bộ trồng trọt số 179 – Hà Nguyệt Sinh.
Hóa ra lại là một đội viên trong đội của Triệu Ly Nông!
Tào Văn Diệu không thể nhìn nổi nữa, vội vàng đứng dậy, xoa ngực đi xung quanh, làm sao mà mấy mầm non tốt đều bị Đan Vân lấy đi hết rồi.
…
Mấy người Triệu Ly Nông cũng không biết Tào Văn Diệu đang nghĩ gì, bọn họ ở lại Viện nghiên cứu nông học trong một tháng, ngâm mình trong phòng thí nghiệm mỗi ngày, cuối cùng mọi người đã hoàn thành tiêu chuẩn sát hạch cơ bản về điểm cống hiến lý luận.
Không tới mấy ngày, Chu Thiên Lý đã gọi điện cho Triệu Ly Nông.
“Chu viện trưởng?” Triệu Ly Nông vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm, tháo kính bảo hộ và găng tay, nhìn người đàn ông trung niên đối diện trong màn hình quang não.
Chu Thiên Lý cười nói: “Tôi đã thấy các bài luận văn của mấy đứa trong kho dữ liệu luận văn, viết rất khá.”
Triệu Ly Nông ưu tú thì không thể nghi ngờ, Nghiêm Tĩnh Thủy xuất thân không giống, có cơ sở tốt, viết được luận văn cũng phù hợp lẽ thường, nhưng Hà Nguyệt Sinh và Đông Đồng phát biểu luận văn, hẳn là có người chỉ điểm, vô cùng phù hợp tiêu chuẩn.
“Hy vọng đều thuận lợi thông qua sát hạch.” Triệu Ly Nông cười nói.
Mục đích ban đầu của việc cô tải luận văn lên là để các nghiên cứu viên khác xem ý tưởng và dữ liệu cô thu được từ nghiên cứu, đồng thời có thể cung cấp ý tưởng cho những người khác.
Vừa bắt đầu, cô cũng không biết sát hạch của nghiên cứu viên sơ cấp yêu cầu điểm cống hiến lý luận.
“Nếu có thể đạt được điểm cống hiến lý luận, sát hạch tiếp theo sẽ không thành vấn đề.” Chu Thiên Lý là một người có kinh nghiệm, cũng là một trong những giám khảo, vì vậy ông rất rõ ràng.
Hai người trò chuyện một hồi, Chu Thiên Lý mới bày tỏ ý định thật sự.
“Hy vọng mấy đứa có thể trở về Căn cứ nông học số chín.” Chu Thiên Lý dừng một chút, nói: “Có thể ở một thời gian.”
Năm ngoái sau khi phần tài liệu kia được lan truyền, một số sinh viên nông học xuất sắc đã thi đậu vượt cấp sát hạch, nhưng hầu hết sinh viên nông học vẫn ở trong tình trạng chậm rãi học tập, hiểu kỹ tài liệu.
Các giáo sư cán bộ trồng trọt đúng là học được rất nhanh, bất quá có khá nhiều giáo sư đã nộp đơn xin đi đến các căn cứ khác, trồng trọt trên quy mô lớn để chuẩn bị cho cuộc sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp.
Trong khoảng thời gian này, ông vẫn điều chỉnh các chương trình học của sinh viên, cố gắng hết sức để sinh viên, giáo sư thích ứng với tác động của tài liệu mới.
Chu Thiên Lý nhìn thấy điều gì đó khác biệt từ trên người của Triệu Ly Nông, ông cảm thấy rằng cô có tiềm năng trở thành một nghiên cứu viên lợi hại, cô có thể mang lại hy vọng mới cho Căn cứ nông học số chín trong tương lai.
Nhưng lần này nhóm Triệu Ly Nông từ bên ngoài căn cứ trở về, bất kể là ngày đó báo cáo trật tự đâu vào đó, hay là cẩn thận báo cáo tổng kết tóm tắt tường tận, hay là 8 bài luận văn trong kho dữ liệu đều là điển hình.
Cho dù đó là báo cáo phương pháp ngày hôm đó, báo cáo tóm tắt chi tiết hay tám bài báo mẫu trong kho dữ liệu.
Chu Thiên Lý cảm thấy rằng không cần phải đợi mấy năm nữa, bây giờ ông cũng có thể mời Triệu Ly Nông trở về, ít nhất có thể đưa ra một số kiến nghị để cán bộ trồng trọt rút kinh nghiệm.
Chỉ là còn chưa đầy ba tháng nữa là đến đợt sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, Chu Thiên Lý không chắc liệu cô có muốn dành thời gian quay lại Căn cứ nông học số chín hay không, dù sao thì việc được thăng chức thành nghiên cứu viên là một điều cực kỳ quan trọng.
“Được.” Triệu Ly Nông không chút do dự đồng ý.
Chu Thiên Lý sửng sốt một lúc, hiển nhiên ông không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.
Triệu Ly Nông trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Ngài đã quên, tụi em vẫn còn là sinh viên của Căn cứ nông học số chín.”