Căn Cứ Số 7 (Dịch)

Chương 1: Hai Anh Em

Đầu của Hứa Mạt nhói nhói một trận, giống như là lúc nào cũng có thể vỡ ra, vô số hình ảnh như chiếu phim lướt qua trong đầu hắn.

Hắn muốn tỉnh táo lại nhưng mí mắt luôn không cách nào mở ra.

Mình bị bóng đè sao?

Trong đầu Hứa Mạt xuất hiện một dòng suy nghĩ, ý thức của hắn vẫn đang giãy dụa, rốt cuộc tay trái của hắn giật giật rồi cảm thấy một trận lạnh buốt cùng nhớp nhúa. Tay phải của hắn thì giống như đang bị vật nặng đè ép nên đã trở nên tê dại.

"Phù. . ."

Hứa Mạt mở mắt và thở ra một hơi lớn. Hắn đang cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.

Giống như cảm giác được cái gì đó nên Hứa Mạt đột nhiên nâng lên tay trái lên rồi nhìn thoáng qua. Bàn tay hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn mà giật mình, khiến cho ánh mắt Hứa Mạt trở nên ngốc trệ, nhịp tim của hắn cũng theo đó mà gia tốc.

Cánh tay phải của Hứa Mạt vẫn như cũ không động đậy được. Đầu hắn nghiêng nghiêng rồi nhìn thoáng qua cánh tay phải, hắn trông thấy một thân thể nhỏ nhắn đang nằm co quắp tại nơi đó. Quần áo rách rưới bị nhiều vết máu vấy lên, trên gương mặt non nớt kia ngoại trừ vết máu ra thì còn có nước mắt. Đây là một cô bé khoảng 5 tuổi, dù đang ngủ nhưng vẫn có thể thấy rõ hàng nước mắt đang đọng nơi khóe mi.

Hứa Mạt cẩn thận nghiêng người từng li từng tí, cánh tay hắn uốn lượn rồi dùng khuỷu tay chống đỡ xuống mặt đất. Hắn nghiêng người đứng lên, đặt cô bé kia dựa vào bộ ngực của hắn.

Sau khi ngồi dậy, Hứa Mạt nhìn về phía bên cạnh, trái tim hắn đột nhiên co quắp lại, có một luồng cảm giác đau đớn kịch liệt như đang xé rách .

Trong gian phòng nhỏ hẹp này có hai cỗ thân thể lạnh lẽo đang nằm ngang ở trên mặt đất, đã dần dần biến thành màu tím đen. Vết máu nhuộm đỏ cả sàn nhà, hiển nhiên hai người này đã tử vong được một thời gian.

Bỗng nhiên có một đoạn ký ức hiển hiện tại trong đầu Hứa Mạt. Một cơn nhói nhói truyền đến, nương theo đó là một sự bi thương mãnh liệt cùng với sự lo lắng đau đớn. Hắn dường như không thể phân biệt rõ chính mình là ai.

Hứa Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua cô bé đang ngủ trong ngực hắn, nội tâm càng khó chịu hơn.

Hứa Mạt có chút ý thức được trên người mình đã xảy ra chuyện gì. Hắn cúi đầu nhìn về phía mặt đất, đồ dùng trong nhà bị phá hoại và rơi lả tả trên đất.

Hứa Mạt tìm tới một mảnh kính vỡ nát, thân thể hắn xê dịch xuống rồi dùng tay trái nhặt lên mảnh kính. Hắn thấy được một khuôn mặt hơi có vẻ ngây ngô khoảng chừng 15 tuổi, mang trên mặt một vẻ tái nhợt thông qua mảnh kính.

Bỗng cô bé đang nằm trong ngực giật giật lông mi, mở to hai mắt rồi hô lên một tiếng:

- Anh ơi!

Tựa như nghĩ tới điều gì nên cô bé đột nhiên khóc lên, thân thể cô bé giãy dụa trong ngực Hứa Mạt, nhưng cô bé lại bị Hứa Mạt cưỡng ép đè đầu xuống, tay phải của hắn giữ chặt cổ cô bé và cánh tay có chút dùng sức để cho cô bé không cách nào tránh thoát.

- Không nên nhìn!

Hứa Mạt nhẹ nhàng nói ra, tim hắn như bị đao cắt, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự thống khổ.

Một cô bé 5 tuổi mà tận mắt nhìn thấy cha mẹ của mình bị đánh chết thì sẽ là hình ảnh bi thảm đến cỡ nào?

- Anh ơi, em rất sợ. . .

Cô bé khóc đến run rẩy, tay nhỏ ôm thật chặt Hứa Mạt. Nội tâm của Hứa Mạt cũng nương theo tiếng khóc mà rung động, sức lực trên tay hắn cũng càng chặt hơn một chút.

- Đứng sợ, có anh ở đây rồi!

Hứa Mạt cố gắng để cho giọng nói của hắn thật nhỏ nhẹ.

- Anh à, cha mẹ đang ngủ hả? Tại sao bọn họ lại bị chảy máu? Anh à, mau gọi bọn họ tỉnh lại được không?

Cô bé vừa khóc vừa hỏi.

- Yêu nhi, cha mẹ đang rất mệt mỏi, cứ để cho bọn họ ngủ một lát nhé?

Hứa Mạt cúi đầu nhìn cô bé rồi khẽ nói, hắn cố gắng ra vẻ tươi cười.

- Được…

Cô bé mặc dù còn đang khóc nhưng vẫn gật đầu như cũ.

Hứa Mạt ôm cô bé và đứng dậy ngắm nhìn bốn phía. Gian phòng đơn sơ này chỉ rộng chừng 20m2, phòng khách và phòng bếp dùng chung, khắp nơi đều là tro bụi, chỉ có một căn phòng ngủ chật chội.

Hứa Mạt cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng ngủ rồi đặt cô bé lên giường, cô bé đưa mắt nhìn hắn, vẫn còn có chút sợ sệt.

- Yêu nhi, em ngủ một lát đi, anh sẽ ở bên cạnh em!

Hứa Mạt khẽ nói với cô bé, cô bé nhẹ gật đầu nhưng vẫn như cũ giữ chặt tay Hứa Mạt, không chịu buông ra.

- Nhanh ngủ đi, đến lúc tỉnh ngủ mọi chuyện sẽ ổn mà thôi!

Hứa Mạt đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô bé, hắn thuận theo cái trán hướng tay xuống để giúp cô bé nhắm mắt lại.

Cô bé rất nghe lời nên đã nhắm mắt lại ngủ, Hứa Mạt ở bên người cô bé trông chừng một lát rồi nhẹ nhàng thu tay lại rồi đắp kín mền cho cô bé.

Bên trong gian phòng này rất hỗn loạn, quần áo chồng chất cùng một chỗ. Hứa Mạt tìm tới hai bộ chăn mền rách rồi đi ra phòng ngủ trùm lên trên thi thể.

Tại bên trong trí nhớ, hắn tìm kiếm cách xử lý loại tình huống như thế này, nhưng nguyên chủ* hiển nhiên không có ký ức về phương diện này, bởi vì hắn ta chưa đầy 15 tuổi nên còn không đủ kinh nghiệm sinh hoạt.

*nguyên chủ: chủ nhân cũ của thân thể

Nguyên chủ chỉ mơ hồ biết rằng người chết có thể thổ táng hoặc hoả táng.

"Tiền!"

Hứa Mạt nhìn thoáng qua gian phòng tạp nhạp này, nó đã bị lật qua lật lại, tất cả đồ vật có giá trị đều đã bị cầm đi. Trong trí nhớ của nguyên chủ dường như thế giới này rất tàn nhẫn.

Bịch, bịch, bịch. . .

Có âm thanh truyền đến, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, thân ảnh một người đàn ông trung niên đi đến, ông ta nhìn thoáng qua thi thể bị vải trắng che lại trên mặt đất, sau đó lại nhìn Hứa Mạt một chút, mí mắt liền nhướng lên, mở miệng hỏi:

- Là người của nhà máy chế tạo vũ khí phải không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất