Căn Cứ Số 7 (Dịch)

Chương 38: Thanh đao đẫm máu

Ngọn đèn vẫn lấp lóe không ngừng như trước, tiếng vang xẹt xẹt của dòng điện không ngừng truyền đến, tên đàn ông cầm đao và tên trung niên mặc áo giáp da kia đều đã nhìn thấy được trợ thủ của ảo thuật gia ngã xuống dưới ánh đèn lập lòe.

Bầu không khí chỗ này quỷ dị, Hứa Mạt cầm trong tay vũ khí sắc bén đã nhuốm máu đứng đó như một bóng ma.

Tốc độ phản ứng của người đàn ông cầm đao cũng rất nhanh, dưới ngọn đèn lập lòe, hắn có thể mơ hồ nhìn đến được vị trí của Hứa Mạt, thân thể tiến lên phía trước, đao điện trong tay bổ về phía hứa Mạt.

-Kéttt.

Dòng điện trên đỉnh đầu hóa thành một tia chớp đánh xuống, đem nơi tối tăm này thắp sáng, làm chói mắt mọi người, tia chớp ấy trực tiếp dừng ở trên người tên đàn ông cầm đao, dòng điện đi xuyên qua cơ thể của hắn, khiến cho cơ thể của hắn run rẩy, nhưng tư thế cầm đao vẫn giữ nguyên như trước, tiếp tục bố về phía Hứa Mạt.

Một đao này nhanh như tia chớp, mang theo điện quang, nếu bị bổ trúng thì hắn chỉ có thể đi gặp diêm vương thôi. Nhưng trong hoàn cảnh quỷ dị như thế, Hứa Mạt lại giống như là có thể nhìn rõ, hắn nghiêng người về phía trước, di chuyển sang bên phải một góc độ hoàn mỹ liền tránh được một đao này, cùng lúc đó dùng hết toàn bộ sức lực quăng vũ khí sắc bén nhuốm máu đi, đâm thẳng vào cổ họng của đối phương.

Mặc dù dòng điện không thể tổn thương tên cầm đao, nhưng ít nhất sẽ khiến phản ứng của hắn bị tê liệt, chiều hướng vọt tới của thân thể không thể sửa đổi nên thứ vũ khí sắc bén kia bay ra với sức lực khủng bố đã chui thẳng vào yết hầu của hắn. Hai mắt tên cầm đao trợn lên, nhìn chằm chằm về phía trước, đao điện trong tay rơi xuống đất, hai tay cầm lấy thứ vũ khí sắc nhọn kia, máu chảy như trút nước, giống như vũ khí được giấu kín ở tứ phía đều đâm thẳng vào cổ họng hắn.

Hắn muối nói nhưng lại không nói được, thân thể lắc lư vài cái liền ngã xuống đất.

Ngọn đèn giờ đây đã tắt hẳn, chỉ có ánh sáng ngoài nhà thờ chiếu vào một chút, có thể thì thấy được một bóng dáng mơ hồ.

Chú Phương nhìn thấy bóng dáng của Hứa Mạt, cảm thấy có chút không đúng, đây chính là vị thiếu niên mà ông gặp được ở ngã tư đường kia sao? Sao lại giống như một sát thủ trời sinh, lạnh lẽo vô tình, một chiêu đoạt mạng.

Ông thấy rõ mũi của vũ khí, giống với Thợ Săn mà ông đã gặp ở chợ đen. Ông muốn biết Hứa Mạt là ai, chính ông cũng không ngờ tới Thợ Săn thế mà lại là một người trẻ tuổi như vậy.

-Giải quyết được chưa?

Một bóng dáng đi ra từ cuối hành lang, là mục sư của nhà thờ, trong hoàn cảnh khuất sáng ông ta có thể lờ mờ nhìn thấy đươc một thân người hắc ám đứng đó, nhưng lại không thấy rõ là ai.

-Rồi.

Hứa Mạt lên tiếng, nhặt thanh đao trên mặt đất rồi đi đến chỗ mục sư, mục sư nhìn bóng dáng mơ hồ kia đang càng ngày càng đến gần, mượn ánh sáng mỏng manh, ông ta thấy được gương mặt của Hứa Mạt, không phải là tên cầm đao.

-Mày là ....

Sắc mặt mục sư khẽ biến đổi, muốn chạy trốn nhưng liền thấy thân thể Hứa Mạt đột nhiên tăng tốc, bàn tay trực tiếp giữ chặt lấy mặt ông ta, đẩy ông ra lên vách tường cuối hành lang.

-Xoẹt!

Thanh đao trực tiếp cắt qua cổ đối phương, hai tay mục sư đang giữ chặt yết hầu, trong mắt lại lộ ra sự sợ hãi tột cùng, cơ thể không ngừng run rấy, Hứa Mạt của giờ khắc này giống như một tên thần chết vậy.

-Thượng đế muốn gặp ông đấy.

Hứa Mạt ghé vào bên tai mục sư thấp giọng nói, sau đó buông tay, cơ thể mục sư mềm oặt ngã xuống, mắt vẫn mở to.

Hứa Mạt cầm theo thanh đao trở về, khi đi ngang qua một gian phòng thì bước chân liền ngừng lại, xoay người nhìn vào phía bên trong.

Trước đó khi Tô Tây đang chạy trốn đã chạy vào trong phòng này, cũng đã khóa cửa phòng lại.

Thanh đao rất sắc, trực tiếp đâm thẳng vào, tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của Tô Tây truyền ra từ bên trong.

Thanh đao như có mắt, chém ngang ổ khóa thành hình chữ 匚 , chốt khóa của cửa bị cắt bỏ, Hứa Mạt trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Tô Tây sợ hãi lại thét lên chói tai, nhìn đến bóng người đẩy cửa phòng tiến vào, khi cô ta nhìn rõ đó là Hứa Mạt thì sửng sốt sau đó tiếng thét đinh tai ngừng lại.

Trước ánh nhìn chăm chú xen lẫn nghi ngờ của ả, Hứa Mạt tiến đến hai bước, giữ lấy miệng của đối phương, một đao nhẹ nhàng cắt qua cổ họng, sau đó lùi người lại, không để máu tươi dính lên người mình.

Ánh mắt hoảng sợ của Tô Tây dừng lại trên người Hứa Mạt, giữ chặt cổ họng ngã xuống đất, đến cuối cùng ai mới là kẻ ác?

Làm xong chuyện này Hứa Mạt quay trở về chỗ cũ, đem thanh đao đặt ở bên người tên cầm đao.

Sau đó bên tai của chú Phương có giọng nói hỏi ông:

-Bọn họ là ai?

Chú Phương lúc này cực kỳ suy yếu, nhưng ông vẫn ở chỗ này chờ Hứa Mạt, nghe được câu hỏi của Hứa Mạt, thế mà trên mặt ông lại lộ ra nụ cười, không có chút sợ hãi đối với cái chết.

Ông biết, ông gặp được đồng loại.

Tay trái của chú Phương vươn vào trong ngực, lấy ra một con dao găm đưa cho Hứa Mạt, nhẹ giọng nói:

-Số 425 chợ đen, tìm chị Điệp.

Hứa Mạt nhận lấy dao găm, chú Phương thấp giọng nói:

-Chỗ này đều là do tôi gây ra, cậu nên trở về phòng đi.

Nói xong, chú Phương đi đến chỗ cầu thang đi xuống.

Hứa Mạt vẫn không rời đi, vẫn đứng ở trên hành lang nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, hắn cảm nhận được bên ngoài nhà thờ đã có người vây quanh rồi.

Hắn biết, chú Phương sẽ không sống được lâu nữa.

Tuy rằng đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt của hắn lại giống như đang đi theo chú Phương, nhìn thấy đối phương đi xuống tầng, hướng tới bên ngoài nhà thờ, người vẫn chưa đi ra ngoài đã nhìn thấy ở ngoài đường có rất nhiều súng đang chĩa vào ông, là người của đội chấp hành pháp luật.

Chú Phương thấy một màn như vậy liền dừng bước, không chút sợ hãi mà lại mang theo nét tươi cười tiếp tục đi ra bên ngoài, ông đã suy yếu nhưng bước đi lại vô cùng kiên định.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất