Can Ra Cái Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn!

Chương 1: Bắt Kịp Tiết Tấu Của Cha Ngươi

Chương 1: Bắt Kịp Tiết Tấu Của Cha Ngươi
Lôi Châu, Vân Thú thành.
"Nhi tử, cha không có bản sự gì lớn lao."
"Mẹ ngươi tuy là người của đại gia tộc, thế nhưng lại là con thứ, tư chất bình thường nên không được chào đón, lúc này mới tiện nghi cha ngươi."
"Hiện tại đến lượt ngươi lại là tư chất phàm phẩm thấp nhất."
"Đổi lại người khác, với cái tư chất này của ngươi coi như bỏ đi rồi!"
"Nhưng ngươi là con trai của ta, đừng sợ!"
Trong tiểu viện được bố trí đẹp đẽ, vị đại hán mặc chiến giáp màu đen dùng những lời nói thấm thía để vạch ra tương lai cho Từ Thần.
"Hiện tại, Nhân Hoàng thứ chín của Nhân tộc anh hùng cái thế, tài lược hơn người, đang dốc lòng quản lý, muốn đối chiến với bách tộc xung quanh, để lọt vào hàng ngũ đại tộc đỉnh tiêm."
"Đại thế tranh giành này chính là thời điểm kiến công lập nghiệp."
"Nhi tử à, tư chất kém không quan hệ, chỉ cần bắt kịp tiết tấu của cha ngươi!"
"Cha đảm bảo con có thể kế thừa vị trí của cha!"
Một bàn tay lớn vỗ vào người Từ Thần, ngữ khí của Từ Thương Giáp càng ngày càng xúc động.
"Trước hết không tiếc bất cứ giá nào, đập nồi bán sắt để tăng tu vi lên tới cảnh giới Bảo Thân, sau đó nhờ quan hệ đưa ngươi vào Đại Khê tông ở Lôi Châu."
"Sau khi vào Đại Khê tông, con không cần phải quản gì cả, cũng không cần tu luyện, hãy tìm các nữ đệ tử của Hoa Linh tộc và Tam Thải Hồ tộc, tìm mọi cách kết thành đạo lữ với họ."
"Nữ đệ tử dị tộc của Đại Khê tông, tư chất ít nhất cũng phải từ Linh cấp trở lên, sau khi có được các nàng, con cứ tu luyện mấy năm ở Đại Khê tông, đợi đến năm 40 tuổi thì cùng nhau về nhà."
"Sau khi về, cha sẽ nhờ quan hệ để đạo lữ dị tộc của con được vào dị nhân tịch, hưởng thêm ân trạch của Nhân đạo."
"Chờ sau khi hoàn thành tất cả những việc này!"
Ngữ khí của Từ Thương Giáp đạt đến cao trào, như thể sắp sửa tiết lộ một đáp án bí mật.
Từ Thần 12 tuổi, trừng mắt lớn đầy mộng bức nhìn cha mình.
Súc sinh a, càn khôn còn chưa định mà cha đã muốn con làm ngựa giống!
"Con phải sinh cho ta! Sinh thật nhiều để dòng dõi lão Từ gia ta kéo dài!"
"Huyết mạch Nhân tộc không tinh khiết không quan hệ, chỉ cần tư chất tốt, tu luyện đến một cảnh giới nhất định, liền có thể loại bỏ huyết mạch dị tộc trong người, hóa thành Nhân tộc thuần chủng!"
"Đến lúc đó, chỉ cần trong số những đứa con con sinh ra có mấy đứa tư chất tốt, lão Từ gia ta sẽ không lỗ!"
"Khi đó, cha sẽ gia nhập tiền phong của Tây Bắc quân, vì Nhân Hoàng mở mang bờ cõi, tiện thể kiếm tài nguyên tu luyện cho các cháu."
Nghe kế hoạch đỉnh cấp cho tương lai của mình từ cha, Từ Thần chỉ biết cười trừ.
"Lão cha, con chỉ là tư chất kém thôi mà, đâu đến nỗi."
"Lục đại Nhân Hoàng, Huyền, khi mới sinh ra cũng tư chất như con, cuối cùng không phải. . ."
Từ Thần định phản bác một chút, nhưng chưa nói hết câu đã bị Từ Thương Giáp khoát tay ngăn lại.
"Nhi tử, loại người thiên phú thấp nhưng gánh trên vai đại vận của cả một tộc có được mấy ai?"
"Hơn nữa, con bắt đầu tu luyện từ năm 6 tuổi, đến giờ cũng đã 6 năm rồi, con có phải là ngọc đá gì, cha còn không nhìn ra chắc?"
"Đến cả cái Thánh Viên Lục Thức cơ bản nhất con còn luyện không xong, con còn nói với cha mấy lời này ~"
Từ Thương Giáp nhớ lại những ngày tháng khổ sở dạy con trai, khí huyết không kìm được mà dâng lên.
Con trai mình từ khi sinh ra đã rất thông minh và ngoan ngoãn, nhưng chính cái tư chất này khiến ông đau tim nhức óc.
"Nhi tử à, nhận mệnh đi, tư chất không tốt thì mình tìm đường khác, chưa chắc đã không có tiền đồ tươi sáng."
Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Từ Thần.
"Cha đã bắt đầu sai người mua sắm tài nguyên để con lên cảnh giới Bảo Thân, đoán chừng vài ngày nữa sẽ có."
"Con cũng đừng tu luyện gì cả, để mẹ con dẫn con đến Nhân Hoàng Đại Đạo Lâu ở Vân Thú thành, xem thêm điển tịch lịch sử về Hoa Linh tộc và Tam Thải Hồ tộc."
"Nghiên cứu xem đến Đại Khê tông rồi thì theo đuổi các nàng thế nào?"
"Tư chất Nhân tộc chúng ta chia làm Phàm, Linh, Tuyệt, Tiên, Thánh, con cứ nhắm vào các nữ đệ tử dị tộc tư chất Linh và Tuyệt mà thôi, cao hơn nữa thì con không xứng đâu."
Từ Thương Giáp chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất ánh nắng ban mai, khiến ông trông càng thêm vĩ ngạn.
Nhìn con trai đang chìm trong trầm tư, Từ Thương Giáp hướng ra cửa đi.
"Cha, ai bày cho cha cái chủ ý này vậy?" Từ Thần hỏi cha mình.
Cha mình thô kệch cục mịch thế này, tuyệt đối không nghĩ ra được kế hoạch tinh diệu đến thế cho tương lai của cậu.
Nghe vậy, Từ Thương Giáp khựng lại, tấm lưng kia dường như thở dài một tiếng.
"Nói cho con cũng không sao."
"Là mẹ con đã cầu xin ở Vệ gia, nhà mẹ đẻ của mẹ, để có được cách này."
Nghe vậy, Từ Thần im lặng.
Vệ gia là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, nhưng địa vị của mẹ cậu ở Vệ gia còn kém cả người hầu.
Mẹ vì chuyện của cậu mà đến Vệ gia cầu xin, cậu có thể tưởng tượng được sự gian khổ trong đó.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Từ Thần có chút cô đơn.
"Thôi, đừng ủ rũ nữa, mặt mũi là do mình tự kiếm lấy."
"Cha con bây giờ tuổi tác đang hăng, tương lai con cái của con cũng vô cùng tiềm năng."
"Cứ an tâm đi con đường này, đến lúc đó con cứ an tâm nhìn cha thành thần, nhìn con thành thánh."
"Được rồi, cha phải ra thành một chuyến, gần đây có hai dã linh trốn thuế chưa được Nhân Hoàng sắc phong, cha phải đi xử lý chúng."
Từ Thương Giáp quay đầu lại, nở một nụ cười trấn an, rồi nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Trong tiểu viện được bài trí đẹp đẽ chỉ còn lại một mình Từ Thần.
"Mình đến thế giới này đã 12 năm, gia đình hạnh phúc, cha mẹ ân ái, lại đối xử tốt với đứa con trai này, không còn gì để nói."
"Chỉ là cái tư chất này của mình, ai ~"
Từ Thần thầm nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Vân Thú thành, một cột sáng màu xanh tím cao một trượng kéo dài đến tận chân trời, thỉnh thoảng lại lóe lên linh quang, thể hiện sự bất phàm của thế giới này.
"Thần Nhi, thu dọn một chút, mẹ con mình cùng nhau đến Nhân Hoàng Đại Đạo Lâu."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, một người phụ nữ hiền dịu bước đến bên cạnh Từ Thần.
"Mẹ, hay là ngày mai đi, hôm nay con muốn yên tĩnh một chút."
"Được, cha mẹ cũng không muốn con cứ sống bình thường như vậy hết đời." Vệ Diệu Thu nhìn con trai đầy xót xa nói.
"Mẹ, con hiểu."
Từ Thần gật đầu, đứng dậy trở về phòng mình.
Trong phòng, Từ Thần ngồi xếp bằng, ý thức tiến vào một không gian thần bí.
Trong một không gian thánh bạch vô biên, một cánh cửa gỗ sừng sững ở đó, trên cửa có một tấm biển khắc bốn chữ lớn "Thánh Viên Lục Thức".
Một phân thân ý thức của Từ Thần xuất hiện trước cánh cửa gỗ trong không gian thánh bạch.
"Tin tốt: Có treo"
"Tin xấu: Vô dụng"
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ, cậu thấy một người có tướng mạo giống hệt Từ Thần đang đứng ở thế giới sau cánh cửa.
"Tiên sư nó, vì không phải đi làm ngựa giống, ta liều mạng với ngươi!"
Trong khoảnh khắc Từ Thần đóng cửa gỗ lại, phân thân Từ Thần ở thế giới phía sau cửa lao đến, tỏa ra khí huyết lực bàng bạc.
"Đây là lần thứ 1368 của ngươi rồi: Lại đến đây, 6 năm rồi, cái Thánh Viên Lục Thức cơ sở khí huyết chi pháp này, ngươi mới tu luyện đến mức thuần thục, ngươi như thế này thì làm sao đánh bại ta được!"
Phân thân Từ Thần trong thế giới sau cửa, ngữ khí có chút tiếc nuối vì sắt không thành thép.
"Tiên sư nó, toàn nói lời châm chọc, có bản lĩnh ngươi đem cái Thánh Viên Lục Thức hình ý hợp nhất của ngươi xuống cùng một cảnh giới với ta, ta đánh cho ngươi vỡ mồm!"
Vừa dứt lời, phân thân Từ Thần đã lao đến trước mặt Từ Thần.
"Ầm! !"
Chỉ một chiêu Thánh Viên Trùng Quyền đơn giản nhất, đã đánh tan hóa thân ý thức của Từ Thần.
Nhưng chưa qua ba nhịp thở, cánh cửa gỗ lại mở ra, hóa thân ý thức của Từ Thần dựa vào cửa nhìn phân thân Từ Thần.
"Ngươi đã nói đánh bại ngươi thì có thể có được hết thảy cảm ngộ về Thánh Viên Lục Thức."
"Với cái tình hình của ngươi, ta còn đánh đấm gì nữa."
"Bây giờ ngươi cho ta một lời chắc chắn, có thể thông qua những phương thức khác để có được cảm ngộ Thánh Viên Lục Thức của ngươi không." Từ Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại Đạo chi lộ nào có đường tắt?"
"Gà mờ thì luyện nhiều vào!".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất