Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 114: Gấp gáp như vậy

Hàn Ấu Lăng một trong Tô Hàng tứ thiếu bị người đánh gãy một chân chuyện này rất nhanh truyền ra ở cả Tô Hàng, vô số người nghe tin lập tức hành động, đối với tin tức này tiến hành kiểm tra, tìm người, phân tích, toàn bộ sóng ngầm ở Tô Hàng bắt đầu khởi động, một tràng mưa gió nổi lên như thế.

Trong phòng bệnh xa hoa, một đám người đứng quanh giường bệnh im lặng. Một thanh niên mặt mày méo mó không ngừng gào thét, đem tất cả những vật phẩm trước mặt có thể cầm tới đều hung hăng nện vào tường.

"Người của Hàn gia đâu? Vì cái gì một người đều không có nhìn thấy? Các ngươi tới làm gì? Đều cút ra ngoài cho ta" Hàn Ấu Lăng chỉ vào đám người được gia tộc phái tới hầu hạ mình mắng.

"Đều đi ra ngoài đi." Một nam nhân thuần hậu lên tiếng nói.

"Dạ." Nhìn thấy rốt cục có người của Hàn gia ra mặt, bọn người hầu này mới rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Ấu Lăng, Sao lại tràn đầy tức giận như vậy?" Nam nhân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Ấu Lăng nói.

"Chú hai, gia gia bọn họ nói như thế nào? Chúng ta không thể buông tha tên tiểu tử kia" Hàn Ấu Lăng cầm lấy tay nam nhân, giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng.

"Ấu Lăng, làm sao cháu hết lần này tới lần khác cố tình chọc tới hắn?" Nam nhân cười khổ nói."Nguyên bản biết được chuyện của cháu, tất cả mọi người đều phi thường tức giận. Hàn gia còn chưa từng có xảy ra chuyện gièm pha lớn như vậy. Nhưng bây giờ cháu hết lần này tới lần khác làm cho chúng ta không thể trả thù người được"

"Không thể trả thù? Vì cái gì không thể trả thù? Cháu bị người đánh gãy chân, chẳng lẽ Hàn gia cứ như vậy quên đi?"

"Ấu Lăng, xin bớt giận. Chú có thể hiểu được tâm tình của cháu. Nhưng mà chuyện này là do Yến lão gia tử ở kinh thành quyết định, chúng ta có thể làm gì được đây? Cháu đã biết rất rõ là hắn đã cứu lão gia tử một mạng, như thế nào lại còn cố tình chạy tới trêu chọc hắn? Tính cách Lão gia tử cháu cũng biết, lão nói không cho phép ra tay thì chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo. =

Hàn Ấu Lăng hai tay cầm lấy ga trải giường, mặt âm trầm hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy quên đi? Thương thế của cháu coi như không có gì?"

"Tất nhiên sẽ không. Từ nay về sau, Hàn gia cùng hắn hai bên không ai thiếu nợ ai, nếu cháu có tài năng thì về sau trong lúc giao phong sẽ báo thù. Đó chính là bổn sự của cháu" Nam nhân cười nhẹ nói.

Diệp Thu nhìn bản thân mình đang mặc đồ Tây ở trong gương, cười nói: "Thật là có chút không quen."

Trầm Mặc Nùng đứng ở phía sau giúp Diệp Thu sửa sang lại quần áo, lại lựa chọn một cái cà- vạt rất đẹp màu vàng giúp hắn mang vào, nhẹ nói: "Nhìn rất đẹp."

"Thật sao? Tôi nhìn lại một chút " Diệp Thu lại nhìn hình ảnh của mình trong gương. Vẻ mặt tươi cười thỏa mãn đứng lên: "Bị cô nói như thế, tôi cũng thấy được mình rất đẹp trai"

"Tốt lắm. Anh sửa sang lại đầu tóc đi. Tôi đi thay quần áo. Một lát nữa chúng ta sẽ đi theo xe của gia gia" Trầm Mặc Nùng nói xong liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, Diệp Thu lại nhìn thấy Trầm Mặc Nùng, sửng sốt hồi lâu không có phản ứng.

Trầm Mặc Nùng vốn luôn ưa thích mặc những bộ đồ đơn giản thoải mái và đồ công sở, đây là lần đầu tiên Diệp Thu chính thức thấy nàng mặc lễ phục dạ hội.

Lễ phục dạ hội là màu đen, nhìn vô cùng xinh đẹp, gợi cảm

Mà mặc vào lễ phục này, Trầm Mặc Nùng càng thêm mê người, tơ lụa trơn bóng, mềm mại nhu hòa dính sát ở trên người. Càng làm tăng thêm dáng vẻ lả lướt của đường cong hoàn mỹ trên cơ thể, dây váy màu đen trên bả vai mảnh khảnh càng tăng thêm cảnh đối lập, hiện ra làn da trắng nõn mượt mà, bộ ngực căng tròn, bờ mông cong lên, tóc dài cuốn ở trên đầu, da thịt trắng như băng như ngọc lộ ra, trắng mịn giống như sữa đông, giờ khắc này Trầm Mặc Nùng thật sự là gợi cảm cực kỳ.

Diệp Thu vẫn luôn thưởng thức vẻ xinh đẹp tài trí của Trầm Mặc Nùng, mà khi nàng lộ ra vẻ gợi cảm, cũng giống như hoa anh túc, đều mang một vẻ đẹp rực rỡ mãnh liệt.

Nhìn thấy ánh mắt tham lam của Diệp Thu. Trầm Mặc Nùng trong lòng có chút vui sướng, nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài mặt, nói: "Đi thôi. Xe của gia gia đang chờ trong sân"

"Cô hôm nay thật xinh đẹp." Diệp Thu ca ngợi từ đáy lòng.

"Cám ơn."

"Chúng ta giống như là một đôi do trời đất tạo nên"

Bối lão gia tử đức cao vọng trọng, hôm nay là đại thọ của lão, kinh động tới toàn bộ Tô Hàng. Vô số danh môn quý tộc đều phái người tham gia yến hội của Bối lão gia tử, cũng không thiếu người dùng tất cả các biện pháp để có được thiệp mời, bọn họ cho rằng nếu nhận được thiệp mời là nhận được một loại vinh dự. Một it thành viên chủ yếu của Trầm gia đều phải cùng Trầm lão gia tử tham gia yến hội này, trong nhà xe có 4 chiếc xe đang đứng.

Tào Tuyết Cầm nhìn thấy Diệp Thu đi theo Trầm Mặc Nùng đi ra. Nói: "Ngươi tới làm gì?"

"Ta đi tham gia lễ mừng thọ của Bối lão gia tử" Diệp Thu cười nói.

"Ngươi là ai? Bối lão gia tử biết ngươi sao?" Tào Tuyết Cầm cười lạnh.

"Biết. Hắn còn tự mình gọi điện thoại cho ta. Nói nếu như hôm nay ta không đến hắn sẽ không tổ chức lễ mừng thọ này" Diệp Thu thuận miệng nói. Nếu có thể dùng lời nói làm cho người mình ghét khó chịu, thì hắn đều rất thích nói. Có bản lĩnh ngươi phải đi hỏi Bối lão gia tử để xác nhận đi.

"Ngươi-- "

"Mặc Nùng, Diệp Thu, lên xe đi." Cửa kính của một chiếc xe ở giữa từ từ hạ xuống, Trầm lão gia tử ở trong xe gọi hai người.

Diệp Thu cũng chẳng muốn nhìn thấy Tào Tuyết Cầm. Đi theo Trầm Mặc Nùng lên xe của Trầm lão gia tử.

Diệp Thu ngồi ở ghế kế bên tài xế, Trầm Mặc Nùng ngồi ở ghế sau, cùng Trầm lão gia tử ngồi cùng một chỗ. Diệp Thu quay đầu lại nói: "Trầm lão gia tử, đêm qua xem mạch cho ông, lấy thể trạng thân thể của ông, hôm nay uống vài chén rượu mừng không vấn đề gì."

"Ha ha, vậy là tốt rồi. Ta thật muốn thống thống khoái khoái cùng mấy lão bằng hữu kia uống vài chén." Trầm lão gia tử vui vẻ cười nói.

Bởi vì Diệp Thu giúp đỡ trị bệnh cho Trầm lão gia tử. Cho nên rất được lão tín nhiệm. Lần này lão xuất môn cần một thầy thuốc ở bên cạnh bồi hộ (giúp đỡ, che chở). Trước kia vốn mời một lão trung y, Trầm Mặc Nùng nói không bằng để cho Diệp Thu đi theo. Cho nên Diệp Thu mới có thể danh chính ngôn thuận tham gia thọ yến của Bối lão gia tử. Còn có thể cùng ngồi trong xe với Trầm lão gia tử.

"Mặc Nùng, chuẩn bị lễ vật tốt chưa?" Trầm lão gia tử nắm tay Trầm Mặc Nùng hỏi, thấy sắc mặt Trầm Mặc Nùng hôm nay không khó chịu, lúc này mới yên lòng lại.

"Chuẩn bị xong rồi" Trầm Mặc Nùng gật đầu.

Bối gia tài đại khí thô, trong nhà đại thọ lão gia tử, tự nhiên sẽ không keo kiệt. Lần này thọ yến không ở trong nhà mình cử hành, cũng không tổ chức tại khách sạn, mà là cử hành ở Tây Hồ hội là sản nghiệp của Bối gia. Tây Hồ chính là một câu lạc bộ nổi danh ở Tô Hàng, nằm cạnh Tây Hồ, phong cảnh như vẽ, hơn nữa bên trong sơn thủy tú lệ, sân vườn rộng mở, quả thật rất thích hợp tổ chức yến hội quy mô lớn.

Lúc xe của Trầm lão gia tử chạy nhanh đến, Bối Khắc Tùng một thân Tây phục màu đen vội vàng từ bên trong chạy ra, thân thiết giúp đỡ Trầm lão gia tử ra khỏi xe, sau khi thân tình vấn an, lại cùng chào hỏi hai người Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu. Nhìn thấy lễ phục dạ hội màu đen của Trầm Mặc Nùng, trong nháy mắt có cảm giác kinh diễm. Chỉ là tính cách hàm dưỡng đã rèn luyện từ nhỏ trong gia đình nên nhanh chóng đem ánh mắt từ trên người Trầm Mặc Nùng dời đi, điểm này mà so với nhãn quang tham lam của Diệp Thu thì tốt hơn nhiều.

"Trầm gia gia, Hàn gia gia, Quách gia gia, Liên gia gia bọn họ đều tới rồi, mấy vị bằng hữu tốt của người, mới vừa rồi còn luôn luôn nhắc tới người." Bối Khắc Tùng cười nói.

"Ha ha, đúng vậy. Đều ở tại Tô Hàng, lại không có nhiều cơ hội gặp mặt. Người nhiều tuổi, đều lười cả" Trầm lão gia tử cười nói.

Nhìn thấy Trầm lão gia tử đã tới, mấy vị lão nhân đang đứng trên bục ở đại sảnh yến hội dưới bảng chữ ghi mấy hàng thọ tự lấp lánh kim quang, đều đi lại nghênh đón Trầm lão gia tử.

"Như thế nào? Hôm nay là đại thọ của Bối lão, các ngươi đều đứng lên nghênh đón ta làm gì?" Trầm lão gia tử bắt tay mấy người nói."Tất cả mọi người ngồi đi. Mấy lão nhân chúng ta cũng đã lâu không gặp, mấy người trẻ tuổi các ngươi tự mình đi chơi đi."

Lúc này, Bối Khắc Tùng cùng Trầm Mặc Nùng đỡ lão, Trầm lão gia tử chậm rãi ngồi xuống ghế.

Bối lão gia tử là một người rất to béo, mặc bộ hỉ khánh Đường trang màu đỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn Bối Khắc Tùng cùng Trầm Mặc Nùng đang đứng song song nhau, cười nói: "Mặc Nùng, như thế nào mà thời gian dài như vậy cũng không đến thăm gia gia?"

Mấy lão nhân này cũng biết Bối lão gia tử phi thường hài lòng nữ hài tử Trầm Mặc Nùng này, rất muốn nàng làm con dâu nhà họ Bối. Nhìn thấy lão chủ động cùng Trầm Mặc Nùng chào hỏi, đều mang vẻ mặt tươi cười nhìn phản ứng của Trầm Mặc Nùng.

"Bối gia gia, Mặc Nùng luôn luôn công tác ở Yến Kinh, không thể tùy thời quay về Tô Hàng ân cần thăm hỏi người cùng mấy vị gia gia. Hôm nay là đại thọ của người, cháu xin chúc người phúc như Đông Hải, thọ so tựa Nam Sơn." Trầm Mặc Nùng nói xong, đem một đôi sư tử ngọc mà người nhà sớm đã giúp nàng chuẩn bị tốt đưa tới. Bối lão gia tử thích thu thập ngọc thạch, điều này tất cả thượng tầng nhân sĩ của Tô Hàng đều biết.

"Ha ha! Tốt! phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Mặc Nùng nếu có thể làm con dâu Bối gia chúng ta, ta coi như là có phúc" Bối lão gia tử từ trong túi tiền lấy ra một chiếc vòng ngọc, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Mặc Nùng, ta đây làm trưởng bối cũng muốn có qua có lại. Cháu tặng ta lễ vật quý như vậy, ta cũng muốn có vật tặng lại mới xứng, này, cháu nhận lấy vòng tay này đi"

Trầm Mặc Nùng lập tức liền ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới đối phương lại gấp gáp như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất