Diệp Thu nói xong câu đó liền hối hận, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở cùng nhau nếu không gây chuyện thì mặt trời chẳng phải là mọc đằng Tây sao?
Lâm Bảo Nhi vỗ bộ ngực lớn của mình ra vẻ thành thật mà cam đoan với Diệp Thu: "Yên tâm đi, bọn tôi sẽ ngoan mà. Tuyệt đối không gây phiền phức cho anh. Anh bảo chúng tôi đi thì chúng tôi đi, anh bảo chúng tôi ngồi thì chúng tôi liền ngồi, anh bảo chúng tôi ăn gì... có điều anh không thể không cho bọn tôi ăn gì được".
Lâm Bảo Nhi muốn đi dự tiệc của người khác, một mặt là vì muốn xem thử cô gái kia rốt cuộc là ai, mặt khác là cũng vì đi ăn thức ăn trong tiệc nhà người ta. Cho nên, trước tiên nói rõ lập trường của mình Diệp Thu biết.
"Đúng. Cứ xem bọn tôi là trẻ ba tuổi. Bọn tôi là loại người thích gây chuyện khắp nơi sao?" Đường Quả lộ vẻ xấu hổ nói: "Thật ra người ta rất rất là thục nữ không phải sao?... Này, vẻ mặt kia của anh là có ý gì hả? Chẳng lẽ bà đây không đủ thục nữ à? Anh cười à, anh còn cười nữa... móc mắt anh đấy. Ngất..."
Diệp Thu cố nhịn để không phun thịt bò ăn lúc trưa ra, xách túi lên nói với hai người: "Các cô chuẩn bị áo quần cho tốt đi. Năm giờ rưỡi chiều xuất phát. Tôi lên lầu nghỉ một chút".
"Diệp Thu, không được ngủ. Chơi trò chơi với bọn tôi một lát đi mà". Lâm Bảo Nhi lại nắm cánh tay của Diệp Thu không buông.
"Tôi không chơi đâu. Các cô chơi đi". Diệp Thu lắc đầu nói.
"Không được. Bọn tôi tự chơi luôn có người tới gây phiền tới với bọn tôi". Lâm Bảo Nhi lộ vẻ ủy khuất nói.
Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, các cô đừng không có việc gì chạy đi tìm người ta gây phiền toái là tốt rồi. Mấy hôm trước Diệp Thu đi sau đít bọn họ đánh quái, các nàng nhìn thấy một nick name tên là "Đạo tặc đẹp trai nhất trên đời" liền không đầu không đuôi xông lên đánh loạn một phen, cứ thế chém nổ người ta.
"Chị Đường Đường, nick của tên kia thật đáng ăn đòn". Lâm Bảo Nhi dùng kênh trong tổ nói.
"Ừ. Nick ghê chết đi được". Đường Quả nói.
Diệp Thu đổ mồ hôi lạnh một trận, nick của các người cũng không đẹp đẽ gì đâu.
"Cấp của tôi thấp như thế, lại không giúp được các cô cái gì cả mà". Diệp Thu từ chối nói.
"Tôi biết. Nhưng anh đi sau lưng bọn tôi, người ta sẽ tìm anh đánh một trận để bớt giận, tôi và chị Đường Đường liền an toàn". Lâm Bảo Nhi thản nhiên nói.
"..." Diệp Thu xách túi chạy vội lên lầu, quả nhiên độc nhất là lòng dạ nữ nhân mà.
Diệp Thu đang ngủ say thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Cầm điện thoại lên nhấn nút nghe, la lớn: "A lô, ai đó?"
"Đại ca, là tôi, Đại Tráng". Thanh âm sợ hãi của Lý Đại Tráng truyền tới, hình như là rất chột dạ, không còn vẻ hào sảng lớn tiếng nói chuyện như trước kia nữa.
"Sao thế? Có việc à?"
"Đại ca, tôi là muốn hỏi một chút, chúng ta mấy giờ đi tham gia tiệc sinh nhật của Đông Nhi vậy?"
"Hả, bây giờ mấy giờ rồi?" Diệp Thu cho là mình ngủ quá giờ, vội từ trên giường nhảy xuống. Quái thật, rõ ràng là đã hẹn giờ rồi mà.
"Ba giờ rưỡi".
"... bây giờ còn hơi sớm mà". Diệp Thu buồn bực nói.
Đầu dây bên kia sau khi trải qua một phen giành giật, thì truyền tới giọng nói của Dương Nhạc: "Đại Tráng lòng nóng như lửa đốt, sau khi về phòng liền chạy đi tắm rửa. Sau đó là phẳng toàn bộ áo quần mới mua. Hắn sợ làm nhăn quần áo, không dám ngồi không dám ngủ, cứ chạy tới chạy lui trong phòng mãi. Còn xách ấm nước chạy tới phòng tắm múc nước, lại ôm sách tới thư viện ngồi nửa tiếng... nhưng hiệu quả hình như không được tốt, không có nữ sinh nào chủ động tới gần không nói, hắn chủ động xuất kích còn hù người ta chạy trối chết".
"Ai nói? Ai bị người ta từ chối chứ". Thanh âm phản bác của Lý Đại Tráng từ trong loa truyền tới.
"Anh còn không thừa nhận à? Nữ sinh lầu bên kia đã truyền khắp rồi. Vừa rồi một người bạn của tôi gọi điện tới hỏi tôi có biết Lý Đại Tráng không, tôi nói biết, hỏi nàng vì sao hỏi chuyện này. Nàng nói có một nam sinh xách ấm nước đi tới phòng tắm múc nước, thấy phía trước có con gái đẹp, liền chạy tới gần, hỏi bạn ấy, cô tới múc nước à? Cô gái đó ngơ ngác gật đầu. Diệp Thu. Anh có biết Lý Đại Tráng nói sao không?"
"Không biết". Diệp Thu cười nói.
"Hắn giơ ấm nước trong tay mình lên vẻ mặt kích động nói: Hắc hắc, tôi cũng thế. Chúng ta thật có duyên. Những lời này quá mãnh liệt, hù con gái người ta nước cũng không lấy, xoay người bỏ chạy. Ha ha".
"Anh thì biết cái gì? Chỉ có thể trách cô gái kia không hiểu được sự hóm hỉnh của tôi thôi".
Diệp Thu ở bên này cũng bị chọc cười, không ngờ Lý Đại Tráng lại là kẻ dở hơi như vậy. Đúng là xử nam lâu ngày quả nhiên hung hãn vô cùng, đói khát lâu quá nên chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Các người bây giờ vẫn ở phòng chỗ ký túc xá à?" Diệp Thu hỏi.
"Ừ. Buổi chiều không có lớp, bọn tôi luôn ở trong phòng chứ đâu. Đại Tráng từ lúc hơn một giờ đã định gọi điện cho anh, tôi cứ phải ngăn hắn mãi". Dương Nhạc cười nói.
"Bây giờ các người tới chỗ tôi nha. Buổi tối cùng đi luôn". Diệp Thu nói xong lại nói địa chỉ cho hai người, bảo bọn họ bắt xe tới.
Sau khi bị điện thoại đánh thức, Diệp Thu cũng không còn buồn ngủ. Rửa mặt xong lại cỡi bộ đồ đẹp kia mặc đồ Tây lên người, sau khi đứng trước gương xoay hai vòng, không phát hiện ra cái gì không ổn, lúc này mới đi xuống lầu xem thử hai cô gái kia đang làm gì.
Diệp Thu đã đồng ý dẫn các nàng đi tham gia tiệc sinh nhật của người khác, đành phải giữ lời. Chúng ta có thể gạt người, nhưng không thể gạt con gái. Chỉ là Diệp Thu thật sự chẳng yên tâm nổi với bọn họ, định bàn bạc với Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, để hai bọn họ theo sát một tấc cũng không rời hai tiểu tổ tông có thể gây chuyện này. Mình cũng phải lưu ý bất cứ khi nào, cảnh giác khắp nơi, ngàn vạn lần không thể có chút lơi là với các nàng.
Diệp Thu xuống lầu, thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn ở phòng khách, Lâm Bảo Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế sa-long, Đường Quả tự mình giúp nàng trang điểm. Y phục trên người hai nàng cũng đã thay rồi, Đường Quả mặc chiếc váy dài Valenin màu xanh nhạt, tay thon chân dài, thoạt nhìn tương đối gợi cảm. Còn Lâm Bảo Nhi thì mặc váy màu trắng, người nàng không cao nhưng lại cực kỳ đầy đặn, một cái váy dài màu trắng có cài hoa khiến trang phục của nàng giống như thiên sứ nhỏ vậy. Nhưng váy dài kia mở rộng chỗ xuân quang mê người khiến người ta cảm giác nàng là một ác ma khoác áo thiên sứ, Satan dụ người phạm tội.
"Các cô đang làm gì thế?" Diệp Thu hỏi.
"Chị Đường Đường đang giúp tôi trang điểm". Lâm Bảo Nhi cười đáp.
"Xem thử xem, có đẹp không?" Người Đường Quả lánh sang một bên, nói với Bảo Nhi: "Bảo Nhi, để Diệp Thu xem thử xem".
Lâm Bảo Nhi quay mặt sang, Diệp Thu liền thấy lộ ra mông con khỉ... không phải, là mặt của Lâm Bảo Nhi.
Diệp Thu chỉ vào mặt Lâm Bảo Nhi nói: "Đây là cô trang điểm?"
"Đúng đấy. Đẹp không?" Đường Quả vẻ mặt đắc ý. "Đây là tôi cố ý dựa theo khuôn mặt và khí chất của Bảo Nhi mà trang điểm giúp nàng. Mất của tôi một buổi chiều đấy".
"Lau đi. Tôi không muốn dắt con khỉ đi dự tiệc sinh nhật của người khác đâu". Diệp Thu chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn bị trát đầy phấn đỏ của Lâm Bảo Nhi nói.
"Này, anh có ý gì? Ai là con khỉ? Đồ nhà quê, đây là ăn diện mode nhất năm nay đó... Bảo Nhi ngoan, đừng khóc mà. Hắn là từ nông thôn tới, không có chút năng lực giám định và thưởng thức nào. Lần trước em không phải cũng nhìn thấy cuộc thi người mẫu sao? Những người mẫu kia không phải đều bôi đỏ cả hai má sao? Hắn chẳng biết gì cả". Đường Quả thấy nước mắt ủy khuất của Lâm Bảo Nhi dâng lên quanh hốc mắt, vội vàng an ủi nàng.
"Nếu là mode, sao cô không trang điểm mình như thế đi?" Diệp Thu nhìn Đường Quả nói.
Nguồn: http://truyen360.com"Khí chất của tôi không hợp". Đường Quả tức giận mà phản bác.
"Tôi thấy trang điểm cho cô rất hợp". Diệp Thu cười tủm tỉm nói.
"Anh..." Trong lòng Đường Quả buồn bực không thôi. Bình thường nàng không trang điểm, cũng không có người làm người mẫu cho nàng. Hôm nay thật vất vả mới thuyết phục được Lâm Bảo Nhi cho nàng luyện tay một lần, không ngờ bị tên gia súc Diệp Thu đả kích mình vô tình như vậy.
Nếu như có thể mà nói, Đường Quả hận không thể đè Diệp Thu lên trên ghế sa-lông mà XXOO trăm lần, để hắn ngay cả khí lực để nói cũng không có.
"Lau đi. Bằng không tôi không dám đi với các cô đâu". Diệp Thu chỉ vào mặt Lâm Bảo Nhi nói.
Lúc Dương Nhạc và Lý Đại Tráng dựa theo địa chỉ Diệp Thu nói mà tìm tới cửa, lại thấy Diệp Thu ở biệt thự xa hoa như vậy cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"Diệp Thu, nhà các anh có tiền thế sao? Trời ạ, tôi còn tưởng nhà các anh không giàu giống nhà tôi bọn tôi chứ". Lý Đại Tráng đứng ở cổng kích động nói.
Dương Nhạc cười nói: "Chuyện không ngờ tới còn nhiều lắm".
Khi Dương Nhạc và Lý Đại Tráng thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi ra, lại giật mình thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất.
"Diệp Thu, anh... Kim ốc tàng kiều sao?"
(DG: Kim ốc tàng kiều: Giấu người đẹp trong nhà vàng)
"Thoáng cái đã giấu hai người rồi à?" Dương Nhạc cũng cảm thấy đầu có chút chập mạch. Không ngờ hai đóa hồng kiều diễm nhất trong sinh viên năm nhất của khoa quản lý kinh tế và khoa máy tính đều bị Diệp Thu hái.