Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ vừa mới đi xuống cầu thang thì mọi người liền xúm lại xung quanh. Nhiều người chúc mừng sinh nhật và tặng những món quà đắt tiền. Bọn họ chỉ có thể đứng phía sau để tặng quà, cũng không phải người nào cũng được Nhiễm Đông Dạ cho phép lên lầu gặp mặt.
Diệp Thu nhìn hộp quà gói rất đẹp mắt nghĩ thầm những món quà này cũng đều được cho là đồ đắt tiền sao. Nghĩ lại đôi hoa tai mà mình đã tặng cho Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu cảm thấy thật sự mình có chút keo kiệt.
Diệp Thu muốn nhắc Nhiễm Đông Dạ thay đôi hoa tai đó vì nó thật sự không xứng với bộ trang phục sang trọng mà nàng đang mang. Chỉ tại lúc này đông người nên cũng không có cơ hội nói ra. Hơn nữa có nói nàng cũng không có thời gian đổi lại.
Nhiễm Đông Dạ đã quen vời những việc thế này, nàng mỉm cười chúc lại từng người và còn nói những lời rất cảm động chân thành mà không lặp lại những lời đã nói làm khách mời cảm thấy như đang ở nhà mình.
Khách tham dự chỉ có một ít người là ngoài bốn mươi, năm mươi còn đa số là những người chừng hai mươi tuổi. Họ đều nâng ly mời Nhiễm Đông Dạ uống rượu để chúc mừng, Diệp Thu vẫn bị Nhiễm Đông Dạ khoác tay muốn chạy trốn cũng không được, cuối cùng hắn cũng không thể kéo dài tình trạng này trước mặt đám đông nên nói với cô rằng: "nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại kéo tôi trước mặt mọi người?"
Thấy người bồi bàn mang rượu vang tới Nhiễm Đông Dạ liền lấy hai ly, một ly cho Diệp Thu và một ly cho mình. Đối với những người đến chung rượu với nàng nàng chỉ nhẹ nhàng nếm đôi chút có khi chỉ là nhấp môi.
"Đông Dạ, người này là...?" Một người đàn ông rất trẻ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Diệp Thu hỏi. Anh ta không ngần ngại mà còn cố ý tỏ thái độ rất mến mộ Nhiễm Đông Dạ.
Nàng có dáng vẻ xinh đẹp, khí chất xuất chúng hơn nữa từng lời ăn tiếng nói từng cử chỉ hành động đều không tầm thường nên chắc chắn có vô số đàn ông theo đuổi. Huống hồ Nhiễm Đông Dạ lại con nhà danh giá khiến bao nhiêu người nhỏ nước miếng. Người theo đuổi Nhiễm Đông Dạ rất nhiều, Diệp Thu cũng đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này nên không muốn đi xuống lầu cùng với Nhiễm Đông Dạ cũng là một trong những nguyên nhân đó.
"Anh ấy là bạn thân của tôi. Tên là Diệp Thu" Nhiễm Đông Dạ hào phóng giới thiệu Diệp Thu với người kia. Chỉ là một lời nói lịch sự nhưng lại càng làm cho người ta thêm hiểu lầm. Bạn thân, vậy thì thân tới mức nào?
Người đàn ông đó cụng ly với Nhiễm Đông Dạ sau đó thì cụng với Diệp Thu nói: "Người anh em đây thật là giỏi, chúng tôi còn chưa kịp ra tay thì anh đã có được mỹ nhân rồi".
Thấy Nhiễm Đông Dạ cười tươi như hoa mà không hề có ý phản đối, Diệp Thu cũng đành phải cười khổ rồi cụng ly với người ta. Đôi khi những việc khó xử nhất lại do mỹ nhân gây ra.
Diệp Thu không ngờ Phí Tường cũng đến, hơn nữa bên cạnh còn có bạn gái tên là Nghiêm Hi mà gần đây báo chí đang xôn xao về cô rất nhiều. Nhiễm Đông Dạ và Nghiêm Hi rất thân với nhau, không ít những bạn bè của nàng cũng đến đây chung vui, sảnh đường vì thế lại ồn ào náo nhiệt hơn.
Phí Tường và Diệp Thu làm bộ như không quen nhau, chỉ cùng nhau cụng ly, giả cười một tiếng rồi thôi. Nghiêm Hi lại rất để ý Diệp Thu, thấy Nhiễm Đông Dạ cứ ôm chặt tay anh thì cảm thấy có chút thú vị.
Diệp Thu đang nghĩ, cũng may là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không có ở đây, hơn nữa các nàng lại chủ động chào Phí Tường, Phí Tường cũng có thể giải thích chuyện này, chỉ sợ làm Nghiêm Hi nghi ngờ thôi.
Ồ, kì lạ thật, làm sao lại không thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đâu nhỉ? Chẳng lẽ hai vị tiểu thư này lại chạy trốn đi đâu rồi? Diệp Thu nhìn lướt xung quanh cũng không tìm thấy bóng dáng hai cô đâu, thậm chí ngay cả Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng không thấy đâu.
Diệp Thu nghĩ, e rằng cả bốn người bọn họ lại đang trốn ở một cái góc nào ăn uống rồi.
"Chị Đường Đường sao lại ra nông nỗi này vậy? Vừa rồi vẫn còn khỏe lắm mà" Lâm Bảo Nhi ôm chặt vai của Đường Quả, an ủi Đường Quả đang rất khổ sở. Nàng với Đường Quả như hình với bóng, lại là chị em, thấy Đường Quả đang rên rỉ khổ sở nàng cũng đau lòng không kém.
"Chị không biết. Chị không biết. Chính là chỗ này, đau quá" Hốc mắt của cô đã đầy nước mắt rồi dàn dụa xuống khuôn mặt, một giọt rơi vào chén lục trà trước mặt. Chén trà màu xanh biếc bỗng chốc đã biến thành cái gì đó sệt sệt như keo dính.
Đường Quả cũng không biết tại sao tim mình lại đau vậy nữa, nàng chỉ nhìn thấy Diệp Thu đang cùng đi rất thân mật với một cô gái khác. Chẳng lẽ lại là nguyên nhân này sao?
Đối với một cô gái chưa bao giờ yêu như Đường Quả mà nói, nàng cũng không hiểu tại sao tâm trạng của mình lại thay đổi như vậy nữa. Thậm chí tình cảm của chính mình với Diệp Thu nàng cũng không xác định được rõ ràng. Nên ngay lúc này nàng không tìm được nguyên nhân tại sao lại đau như thế.
Lúc Diệp Thu vừa mới bước chân vào ngôi biệt thự màu lam Đường Quả rất ghét hắn. Trông hắn vừa bẩn, không biết cách ăn mặc cũng không đẹp trai. Thậm chí còn cãi nhau với nàng, đây là người tôi sẽ bảo vệ sao? Chẳng phải lão gia sao?
Điều này làm cho Đường Quả rất khó chịu, lúc nào cũng gây sự với hắn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Qua một thời gian dài tiếp xúc, Đường Quả dần không còn thành kiến với Diệp Thu nữa, làm người đều không thể giữ mãi thành kiến với người khác, tận mắt chứng kiến những việc làm và hành động của hắn, Đường Quả đã phát hiện ra Diệp Thu hoàn toàn không phải như ban đầu cô nghĩ.
Diệp Thu biết nấu món cháo mà nàng rất thích ăn, biết cùng với các nàng chơi đùa, có thể bảo vệ nàng không bị kẻ xấu hãm hại, mặc dù hắn không nói chuyện với các nàng nhiều lắm nhưng lại có chút hài hước. Mỗi khi nói hắn đều chậm rãi cân nhắc kỹ lưỡng, đây là một biểu hiện chứng tỏ hắn không giống những người đàn ông nông cạn khác.
Mối quan hệ giữa hai người đã đột phá lên một bước vào một lần nàng bị ngộ độc. Đường Quả ăn vụng mấy hạt đậu thối trong túi của Lâm Bảo Nhi, nằm trên giường đau quằn quại. Lâm Bảo Nhi không biết làm thế nào liền lên mạng hỏi truyen360.com thì được biết là nàng đang mang thai.
Đường Quả suýt chút nữa là đập bể cái máy tính, bà đây là tiểu thư khuê các làm sao lại mang thai được chứ? Chẳng lẽ lại nói ta giống Đức Maria sao?
Hai nàng bất đắc dĩ gọi điện thoại nhờ Diệp Thu giúp. Nhưng điều làm các nàng càng ngạc nhiên hơn chính là Diệp Thu biết y thuật. Chỉ là vài cách đơn giản là dùng bàn chải đánh răng còn khô khiến Đường Quả nôn ra sạch sẽ mọi thứ trong bụng.
Cái cảm giác này thật sự rất thoải mái, nếu lúc đó Đường Quả còn sức để nói thì thật sự nàng rất muốn ôm Diệp Thu vào lòng.
Sau đó nàng được Diệp Thu bế qua sân trường, rồi được đưa về ngôi biệt thự Lam Sắc. Lại còn chuyện bị bắt cóc, lính đào ngũ trong quân doanh đã nhốt nàng và Lâm Bảo Nhi ở sơn động, trong lúc lực bất tòng tâm thì Diệp Thu đột nhiên xuất hiện trước mặt hai nàng.
Trong phút chốc bỗng nhiên Đường Quả thấy Diệp Thu đẹp trai lạ thường, rất giống với hoàng tử cưỡi bạch mã tay cầm kiếm chạy tới cứu nguy cho công chúa.
Tất cả những chuyện đó cả hai đều không biết được, tình cảm thay đổi lúc nào cũng không nhận ra. Thậm chí chính Đường Quả cũng không phát hiện được. Đôi lúc nàng vẫn cảm thấy chán ghét Diệp Thu như lúc đầu thậm chí còn khơi mào nói vài câu gây sự.
Nhưng bây giờ có người chọc phá tấm màn mỏng này thì Đường Quả mới thật sự cảm thấy đau lòng. Cái cảm giác đau đớn này không phải về thể xác mà là đau về tinh thần. Mà nỗi đau trong lòng thì đau gấp mấy trăm lần so với nỗi đau thể xác?
Bình thường Đường Quả không có nhiều chuyện quá vui cũng như quá buồn, chuyện cơm áo thì không cần lo, cuộc sống thì đơn giản, ngày nào cũng chơi đùa cùng Lâm Bảo Nhi ngần ấy kinh nghiệm thì không đủ để nàng cảm giác được nỗi đau đớn thế này. Nhưng chính lúc này Đường Quả mới cảm nhận được trái tim mình đang tồn tại.
"Chị Đường Đường, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Để em đi gọi Diệp Thu" Lâm Bảo Nhi buông Đường Quả ra, định đi tìm Diệp Thu giữa đám người đông đúc kia.
"Không cần, không cần phải tìm hắn. Không được cho hắn biết" Đường Quả ôm cánh tay béo tròn của Lâm Bảo Nhi lại nói.
"Tại sao lại không cần? Là hắn. Em chắc chắn là hắn đã khiến chị ra như thế này. Em phải đi đánh hắn" Lâm Bảo Nhi mặc dù không biết rõ tình cảm của Đường Quả với Diệp Thu nhưng nàng biết Đường Quả gặp phải chuyện thế này chắc chắn có liên quan đến Diệp Thu.
"Lâm Bảo Nhi, không được đi" Đường Quả giữ chặt lấy tay của Lâm Bảo Nhi không cho cô đi.
"Chị Đường Đường, vậy bây giờ phải làm sao? Để em đưa chị đi bệnh viện" Lâm Bảo Nhi bình tĩnh ngồi xuống, lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình lau nước mắt cho Đường Quả. Trên tay cô vẫn còn dính chút dầu mỡ lúc nãy nên làm cho khuôn mặt của Đường Quả chỗ thì màu hồng chỗ thì có mùi hương chanh thơm mát…
"Cho chị miếng nước" Đường Quả ôm ngực nói. Cơn đau càng lúc càng tăng, mỗi một lời nói ra cô đều phải dùng hết lực mới nói được.
"Dạ được" Lâm Bảo Nhi vội kêu bồi bàn đưa tới một ấm nước sôi.
Sau khi nghe Diệp Thu nói, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vẫn đi theo phía sau Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, bọn họ cũng khá hiểu tính cách của hai nàng nên cũng sợ hai nàng gây ra chuyện không hay ví dụ như phá buổi tiệc này chẳng hạn.
Lúc Dương Nhạc quay lại nhìn, thấy sắc mặt Đường Quả rõ ràng không tốt, trên mặt còn ngấn vài giọt lệ, còn đang do dự cùng với Lý Đại Tráng đến xin chữ ký của Nghiêm Hi. Hai người vội vàng đi tới chỗ của Đường Quả.
"Đường Quả, cô làm sao vậy? Cô không sao chứ"?
"Sao lại khóc? Có phải là........"
"Tôi không sao" Đường Quả mỉm cười với bọn họ, "Chắc tại ăn cái gì nên bị nghẹn đó mà".
Đường Quả uống nước xong, tinh thần cũng thoải mái được đôi chút.
Thấy Đường Quả bỏ chén xuống, Lâm Bảo Nhi đứng lên nói: "Đi, chị Đường Đường, chúng ta đi đòi lại công bằng. Cho ả mỹ nhân kia biết tay mới được..."