Đàm phán giữa Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi vẫn chưa thành công, lại có người tới thăm viếng biệt thự Lam Sắc.
Lần này tới thăm chính là chị gái Nhiễm Đông Dạ-Nhiễm Tinh Thần. Cô ghé thăm đã trong dự liệu của Diệp Thu. Mình hoàn thành nhiệm vụ trở về, có thể cô là người đầu tiên có được tin tức. So với cơ quan quốc gia mà nói, năng lực của một người đúng là nhỏ bé. Bọn họ muốn có được chân tướng sự việc, quả thật là quá dễ dàng. Ngược lại, bọn họ nếu muốn che dấu chân tướng một số việc, cũng vô cùng đơn giản.
Diệp Thu kéo cửa lớn, thấy Nhiễm Tinh Thần với ba người đàn ông to lớn đi theo đang đứng ở cổng. Mặc bộ đồ công sở màu bạc, cả người nhìn có vẻ như nữ sinh lóe sáng. Đôi mắt như nước hồ thu nhìn không thấy đáy, bên trong lại chứa nụ cười, nhìn Diệp Thu đứng ở cổng không cho cô thể diện gì tốt cả.
"Biết tối qua anh trở về, mấy lão nhân gia cả đêm không ngủ được. Bọn họ vốn thúc giục tôi tối qua đi tìm anh, tôi biết anh mới trở về, chắc chắn cần tắm rửa ngủ nghỉ một chút. Lúc này tới, chắc không làm phiền anh chứ?" Tất nhiên Nhiễm Tinh Thần biết Diệp Thu có thành kiến với mình, thấy hắn nghiêm mặt với mình cũng không để ý, vẻ mặt vui vẻ nói.
"Nếu là người thích, lúc nào đến cũng sẽ không làm phiền. Nếu là người không thích, lúc nào tới cũng là làm phiền." Diệp Thu kín đáo cười nói.
"Nhưng hi vọng tôi thuộc người nói trước" Nhiễm Tinh Thần nói. "Sao? Không mời tôi vào trong ngồi?"
"Đây không phải nhà tôi, tôi không có quyền mời người khác vào" Diệp Thu cười nói. Hắn nhìn thấy Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ cũng ra ngoài rồi, liền trao quyền quyết định cho Đường Quả. Dù sao, trên danh nghĩa cô mới là chủ nhân của biệt thự Lam Sắc. Toàn biệt thự này là sản nghiệp của Đường Thị.
Đường Quả trước mặt người khác thể hiện phong thái khuê nữ, tới bên Diệp Thu, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô gái trước mặt, mỉm cười nói: "Hoan nghênh ghé thăm."
Bất cứ ai lần đầu nhìn thấy Nhiễm Tinh Thần, đều sẽ bị thu hút bởi đôi mắt đẹp giống như bầu trời rơi xuống một vì sao vậy.
"Cảm ơn. Đường Quả phải không. Đã nghe không ít người nhắc tới thiên phú của em trong kinh doanh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Nhiễm Tinh Thần mỉm cười giơ tay trắng mịn của mình về phía Đường Quả.
"Cảm ơn chị Nhiễm. Em chỉ là chơi đùa chút thôi. So với chị Tinh Thần tay trắng lập nghiệp so với các nơi trong cả nước thành tích rực rỡ, đúng là kém xa". Đường Quả giơ tay bắt tay Nhiễm Tinh Thần. Cô biết cô gái này là chị gái của Nhiễm Đông Dạ, cũng là người để Diệp Thu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên lúc bắt tay muốn dùng lực bóp chặt. Không ngờ mới vừa dùng lực. Bàn tay đối phương vừa nãy còn mềm mại liền trở nên cứng như thép, sau đó tay mình giống như bị hai kìm sắt kẹp lấy.
Trong lòng Đường Quả đau đớn, nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Trong lòng thầm hận, suýt chút nữa đã ra đòn sát thủ của mình rồi, tuyệt chiêu lên gối.
Lúc đối phương buông lỏng tay mình ra, Đường Quả chỉ lo lắng tay sẽ có biến hình bị người khác bóp. Lén nhìn, thấy chỉ hơi đó lên, không hề có dị trạng gì mới yên tâm.
"Chị, sao chị lại tới đây?" Nhiễm Đông Dạ bước lên trước hỏi.
"Chị tìm Diệp Thu có chút chuyện muốn nói" Nhiễm Tinh Thần trìu mến nhìn em gái nói. "Lần này có thể yên tâm về nhà rồi chứ? Ông nội vẫn luôn nhắc, nói mấy ngày rồi em không tới thăm ông."
"Uh, hôm nay em sẽ về. Lúc nào chị về. Em đi cùng với chị" Đúng là mấy ngày rồi Nhiễm Đông Dạ không về, hôm nay không về tiếp, sợ rằng ông nội sẽ cho người đến trói về thôi.
Diệp Thu và Nhiễm Tinh Thần tới phòng hắn trên tầng. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, sau khi nhường cho Nhiễm Tinh Thần ngồi, Diệp Thu đành ngồi trên giường mình.
"Sau khi tôi đi, tình hình sau đó thế nào?" Diệp Thu nhìn Nhiễm Tinh Thần hỏi. Điều hắn quan tâm nhất hiện giờ là Long Nữ có an toàn hay không. Mặc dù người đã phối hợp với mình hoàn thành nhiệm vụ đều sớm được mình phái đi Hồng Kông, nhưng ở New York thậm chí trong nội bộ chính phủ chắc chắn vẫn có tai mắt của Trung Quốc. Bọn họ sẽ báo cáo tình hình xảy ra sau đó về bên này.
"Tôi cũng không ngờ tình hình lại trở nên quyết liệt như vậy, cũng may anh ứng biến kịp thời không làm theo kế hoạch lúc trước. Sau khi anh và bạn anh xông vào viện nghiên cứu kim loại New York, cảnh sát New York đã vây quanh viện nghiên cứu. Chỉ vì bên trong có con tin, cảnh sát một chốc không dám đánh vào trong. Một nước theo chế độ dân chủ, bọn họ không thể để giới truyền thông bắt được hình ảnh người dân thành phố bị giết chết."
"Nội tuyến của tôi không biết anh rời khỏi thế nào, nhưng người bạn của anh kiên trì trong tòa nhà rất lâu. Đến khi New York khôi phục cung cấp lại điện cũng chưa rời đi, cuối cùng càng…"
"Càng thế nào?" Diệp Thu lo lắng hỏi.
"Châm lửa đốt tòa nhà viện nghiên cứu" Vẻ mặt Nhiễm Tinh Thần buồn bã nói. "Chúng ta không biết cô ấy là ai. Nhưng cô ấy cũng là người có công với quốc gia ta. Cô ấy là chiến sĩ dũng cảm nhất."
Châm lửa đốt nhà? Trong viện nghiên cứu có không ít vật phẩm dễ cháy dễ nổ, ngay cả đồ sinh hóa cũng có. Muốn châm lửa đốt viện nghiên cứu cũng không phải là một việc khó.
Nhưng nghe thấy tin tức như vậy, Diệp Thu cũng yên tâm hơn, Long Nữ không thể tự đào mồ chôn mình, nếu cô dám châm lửa đốt nhà, chứng minh là muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát.
"Không có tin tức khác sao?" Diệp Thu hỏi.
"Báo cáo của chính phủ Mỹ là có người trong lúc thí nghiệm vô tình gây nổ vật dễ cháy, sau đó làm cho cả tòa nhà bốc cháy. 121 người chết, người bị thương càng không thể thống kê được. Liên quan tới vấn đề truy nã hung thủ, Bọn họ không có bất kỳ báo cáo nào". Vẻ mặt Nhiễm Tinh Thần có chút áy náy nói. "Tôi biết cô ấy là bạn anh, tôi sẽ phản ánh vấn đề này lên trên. Hi vọng có thể bù đắp một chút cho bạn anh"
"Bù đắp cái gì? Phát giấy chứng nhận danh hiệu cho một anh hùng liệt sĩ à?" Diệp Thu cười nhạt.
" Đây vốn dĩ là một giao dịch" Nhiễm Tinh Thần bình tĩnh nhìn Diệp Thu nói.
Diệp Thu móc từ trong túi ra một túi giấy dầu nhỏ đưa cho Nhiễm Tinh Thần nói: "Đây chính là thứ mà các người muốn."
Vẻ mặt Nhiễm Tinh Thần quá vui mừng, đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên nụ cười, tay đang cầm túi giấy dầu cũng run run.
Nhiễm Tinh Thần không nói lời dư thừa, trân trọng đặt túi giấy dầu vào trong túi áo ngoài của mình, lại lấy tay vỗ vỗ rồi mới nói: "Đồ vật này quá quan trọng, tôi phải lập tức đưa tới nơi an toàn. Lực lượng cảnh vệ tôi mang theo không đủ, nếu khua chiêng gõ trống cho người tới, sẽ gây sự chú ý của người khác. Hi vọng anh có thể đi cùng tôi tới đó."
Diệp Thu gật gật đầu, hắn cũng lo lắng trên đường đi sẽ lại xảy ra biến cố gì. Đồ vật quan trọng như vậy nếu lại để mất đi, quả thật là mất mát của quốc gia.
Chào hỏi Đường Quả xong, Diệp Thu ngồi trên xe của Nhiễm Tinh Thần chạy về phía Nam Hải trung tâm quyền lực Yến Kinh.
Thông qua kiểm tra nghiêm ngặt của bảo vệ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở một tòa nhà nhỏ cổ. Nhiễm Tinh Thần cũng không đợi người khác tới giúp cô mở cửa xe, tự mình chui ra. Diệp Thu biết tinh thần cô hơi căng thẳng, nghĩ giải quyết xong chuyện này, đồ vật này lúc ở người mình, sao mình lại một đêm ngủ ngon yên giấc? Hai cảnh vệ cầm súng ở cổng thấy Diệp Thu và Nhiễm TInh Thần, lập tức kính lễ. Nhiễm Tinh Thần không nói gì, dẫn Diệp Thu đi thẳng vào trong tòa nhà.
Phòng khách trong ngôi nhà nhỏ này đã có mấy người ngồi, trong đó còn có ông nội của Nhiễm Tinh Thần, Hàn lão gia tử và mấy lão nhân mà Diệp Thu chưa từng gặp. Trong số những người đó người còn trẻ nhất cũng khoảng hơn 40 tuổi, nhưng ai ngồi chỗ nào cũng đều là vẻ mặt nghiêm trọng, lúc thấy Nhiễm Tinh Thần đi vào sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Mang đồ vật tới không?" Một ông già thân hình thấp bé ngồi ở giữa lên tiếng hỏi.
"Mang tới rồi" Nhiễm Tinh Thần móc túi giấy dầu từ trong túi áo ra, hai tay giữ đưa tới. Từ đầu tới cuối cô đều không mở ra xem tờ giấy này.
Diệp Thu nghĩ, nếu là mình sẽ tùy ý tìm một hộp nhét vào trong, cô đưa đồ vật này cho người lãnh đạo cao nhất, liệu có bị bọn họ mắng không?
Sắc mặt ông lão thân hình thấp bé xúc động nhận túi giấy, sau khi mở ra xem, lại rất trịnh trọng giao tới tay ông nội Nhiễm Đông Dạ, nói: "Lão Nhiễm ơi, cả đời này chúng ta có cơ hội đưa dân tộc đi lên.Trọng trách này giao lại cho các người."
"Rất tốt. Các cháu đã vất vả rồi" Ông lão vóc người thấp nhỏ nhìn Diệp Thu và Nhiễm Tinh Thần nói. Đặc biệt là lúc ánh mắt dừng trên người Diệp Thu, ánh mắt ông lão ngập ngừng chốc lát. "Vừa nãy chúng ta bàn bạc một chút, đối với việc cháu lập công lớn lần này, chúng ta muốn đưa ra chút thành ý. Mặc dù những khen thưởng này và lợi ích cháu mang lại cho quốc gia là không thể ước tính được."
Ông lão đứng dậy khỏi ghế, cầm một hộp từ bàn phía sau tới hùng dũng bước tới trước mặt Diệp Thu, nói: "Huân chương bảo vệ nước Trung Hoa, từ khi thành lập mấy chục năm tới nay, chỉ có hai người đạt được. Vừa nãy nghe lão Nhiễm nhắc tới, người thứ hai giành được cũng có chút ngọn nguồn với cháu. Đàn ông họ Diệp đúng là đều giỏi như nhau."
Huân chương bảo vệ nước Trung Hoa? Tim Diệp Thu đập loạn, hắn từng nghe nói lai lịch của tấm huân chương và điều bất phàm của nó, có nó rồi, chẳng khác gì có một tấm kim bài miễn tử.