Khi Diệp Thu đang trên đường đi tới gặp Nhiễm Đông Dạ thì nhận được điện thoại của Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng, bọn họ hỏi Diệp Thu đang ở đâu, Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi quyết định gặp bọn họ ở phía trước Thủy Tinh cung của Huyền Vũ môn.
Dương Nhạc là người Yến Kinh, không cần về nhà sớm để đón năm mới. Lý Đại Tráng thất tình mà chịu đả kích nặng nề, nên phẫn uất lao đầu vào làm việc, vào làm việc trong công ty sưu tầm tác phẩm nghệ thuật danh dương thiên hạ do Tô San phụ trách. Diệp Thu vốn định sắp xếp cho hắn làm trợ lý của Tô San, theo học một ít thời gian. Nhưng Lý Đại Tráng khổ mốn vào bộ phận làm việc vất vả nhất, như vậy mới có thể quên đi nỗi đau khổ trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ giúp công ty thành công nhận được một đơn đặt hàng lớn, phần trăm hoa hồng là ba vạn đồng tiền.
Lúc ấy Dương Nhạc mới gọi điện thông báo việc này cho Diệp Thu, bảo là muốn bắt Lý Đại Tráng đãi một bữa cơm. Vừa lúc Diệp Thu đang có việc tới đó nên liền đáp ứng tới chúc mừng bọn họ. Khi trước rời khỏi đại học Thủy Mộc bọn họ muốn tới thăm, trong lòng Diệp Thu có phần sa sút nên đã cự tuyệt bọn họ. Lần này bọn họ gọi điện thoại tới, tuy trước đó đã nhận lời mời của Nhiễm Đông Dạ nhưng cũng không thể không đi gặp. Bằng không, Diệp Thu cũng cảm thấy mình có phần quá vô tình. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Nổi bật trong bóng đêm, Thủy Tinh cung trông giống như một quái vật khổng lồ toàn thân tỏa ra kim quang. Ngũ sắc lấp lánh, tiếng ca vang vọng, trước cửa xe cộ mườn nượp, sinh ý phát triển như thế nào thiết nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.
Diệp Thu đối với Thủy Tinh cung cũng không có lạ lẫm, lần trước hắn đã từng cùng với Nhiễm Đông Dạ tới đây, vì trợ giúp đại tỷ cùng phòng với Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu còn cùng ta đánh nhau một trận.
Không biết vì sao Nhiễm Đông Dạ lại muốn gặp hắn ở nơi này, album mới của nàng được hưởng ứng nhiệt liệt, tất cả các tờ báo giải trí lớn, ở trang bìa đều là tin tức về nàng, thậm chí có đôi khi Diệp Thu cũng được nói qua vài nét trong đó, bởi vì hắn tham dự buổi quay MV của Nhiễm Đông Dạ, hơn nữa hai người từng sắp hôn nhau.
Giờ đây đang là thời kỳ mà sự nghiệp của nàng phát triển một cách nhanh chóng, hội những kẻ săn ảnh cả ngày 24 giờ đều dán mắt vào động tĩnh của nàng. Danh nhân thì lắm thị phi, huống chi là một danh nhân đang nổi tiếng. Diệp Thu cũng không hiểu tại sao nàng lại tới nơi này.
Diệp Thu không có tiếp tục đi tới, mà là đứng ở cửa ra vào đợi Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng. Lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa, khuôn mặt của Diệp Thu trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, ánh mắt tang thương, vẻ mặt u buồn, tỏa ra một khí chất rất là mê người.
Có một đám nữ nhân đi tới, quần áo gợi cảm, trong mùa đông lạnh giá như vậy mà vẫn lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, đi qua đi lại bên người Diệp Thu. Lại có một cô gái nhuộm tóc màu tím dừng lại, đánh giá Diệp Thu từ trên xuống dưới một phen, vừa cười vừa nói: "Tiểu suất ca, Phương tỷ của chúng em hỏi anh có muốn cùng ca hát với chúng em hay không?"
Diệp Thu ngẩn người, cảm thấy dường như các nàng xem mình là một con vịt khờ khạo.
Nhả một ngụm khói lên khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái kia. Hắn ra vẻ trầm mặt lại nói: " Thật xin lỗi, tôi chỉ bán thân chứ không bán nghệ".
Cô gái kia kinh ngạc mở to chiếc miệng bé nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười, đáp lời: "Không thành vấn đề, nói giá đi nào. Hôm nay cô nãi nãi bao ngươi cả ngày. Anh nói giá đi, nhưng tôi không có quá nhiều tiền, anh không thể ra giá quá cao".
Nội tâm Diệp Thu như muốn co lại, ba chữ 'cô nãi nãi' kia là độc quyền của Đường Quả. Mỗi lần nàng tức giận Diệp Thu đều sẽ hung dữ nói lên một cách hung ác: Cô nãi nãi muốn xử lý ngươi như thế nào thì có thể xử lý như vậy.
Đột nhiên nghe thấy từ miệng cô bé này phát ra ba chữ đó. Diệp Thu cũng nhớ tới Đường Quả. Sau đó lại nghĩ tới Lâm Bảo Nhi cùng Trầm Mặc Nùng đã rời đi. Còn có thời gian khoái hoạt trải qua trong Lam Sắc Công Ngụ.
Nhớ tới những điều này, Diệp Thu cũng không có hứng thú vui đùa nữa,
Đưa tay búng điếu thuốc trong tay đi, nhìn cô gái trước mặt, cất giọng trầm thấp: "Thật có lỗi, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi không phải loại người này. Tôi đứng ở cửa ra vào là để chờ bằng hữu".
Cô gái kia thấy Diệp Thu nhíu mày thì vẻ cười trên khuôn mặt càng thêm mê người, vừa cười vừa nói: "Tôi cũng nghĩ anh không phải là loại người này. Nếu như anh không ngại, thì tôi có thể mời anh uống chén rượu không?"
"Không được, quả thật là tôi đang phải đợi bằng hữu". Diệp Thu mỉm cười từ chối. Hắn đáp ứng uống rượu cùng Nhiễm Đông Dạ, sao lại có thể chay đi uống rượu với cô gái khác cơ chứ?
Cô gái kia gật đầu, vẫy tay chào Diệp Thu, xoay người đi về phía những người bạn của mình. Không biết là tại sao mà cảm thấy trong lòng có phần tiếc nuối.
"Diệp Thu, lại đang dụ dỗ mỹ nữ?" Lý Đại Tráng đột ngột nhảy đến trước mặt Diệp Thu kêu lên.
Hắn và Dương Nhạc đã sớm tới đây, nhìn thấy Diệp Thu đứng ở trước cửa Thủy Tinh cung cùng với một cô gái xinh đẹp nói chuyện phiếm. Hai người không có đi tới, vốn là muốn xem kịch vui, không ngờ Diệp Thu lại cự tuyệt ý tốt của cô gái kia làm có hai người có phần thất vọng.
Vừa rồi Diệp Thu một mực cùng cô gái kia trò chuyện, nhưng mà vẫn lưu ý nhìn những chiếc taxi đi tới, nhưng không có phát hiện ra Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng từ trong chiếc xe nào đi xuống, nên hắn hỏi: "Các anh tới đây bằng phương tiện gì?"
"Lái xe tới đó! Hôm nay vừa mua xe mới, giống như xe của anh, là chiếc Đông Phương Chi Tử. Thế nào? Có phải là nên phát cho chúng ta một khối huân chương yêu nước không? Chúng tôi xuống xe thì nhìn thấy anh cùng một cô gái đang trò chuyện, vốn là muốn xem hai người sẽ tiến triển tới mức độ nào. Không ngờ anh lại nỡ đuổi người ta đi. Đúng là không hiểu phong tình mà! Anh không nhìn thấy đứng ở trước mặt mình chính là một cô gái như cây non đã lâu ngày gặp hạn hán mà không được nước mưa làm dịu hay sao? Anh không cần thì cũng nên để lại cho chúng tôi chứ". Dương Nhạc nói với vẻ mặt oán hận.
Diệp Thu chỉ chỉ vào Thủy Tinh cung, vừa cười vừa nói: "Muốn có nữ hài tử ư, ở bên trong có rất nhiều".
Hai người đều cùng lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
"Đi cùng một chỗ với anh, chúng tôi làm sao có thể dụ dỗ thành công. Anh nhìn qua thì cũng không hề đẹp trai, nhưng tại sao lại có nhiều nữ nhân yêu mến như vậy nhỉ?" Lý Đại Tráng đi giày da mặc Tây trang, bộ dáng giống như thành phần tinh anh của xã hội. Trò chuyện vui vẻ, dường như đã khôi phục sau khi bị đả kích tinh thần vì thất tình.
"Nói thật, nhìn thấy những cô gái nối tiếp nhau đi về phía anh, vậy mà liên tục bị anh cự tuyệt, chúng tôi cảm thấy thật là đau lòng. Trường hợp như vậy luôn làm cho người ta nhớ tới một câu.... câu gì nhỉ? À đúng rồi, thiêu thân lao đầu vào lửa. Thật sự giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà".
Diệp Thu mỉm cười, khoáy tay nói: "Sao anh cứ phải nghĩ vấn đề nghiêm trọng như vậy nhỉ? ĐO nhanh nào. Đông Nhi đang chờ ở bên trong".
"Oa, Đông Nhi ở đâu?" Lý Đại Tráng lộ ra bộ mặt của con heo: "Mấy ngày nay tôi nghe đi nghe lại những ca khúc của cô ấy. Nếu như không phải thực sự tự mình trải qua, thì thật là không thể nào tin được là người hát những ca khúc này đã từng gặp tôi. Tôi còn từng ăn cơm với nàng.... đi nhanh, đi nhanh. Tôi muốn xin cô ấy chữ ký".
Diệp Thu mỉm cười gật đầu, yêu cầu người bán hàng dẫn bọn họ đi tới ba sương ' trời nước một màu'. Vừa rồi Đông Nhi gọi điện thoại đã mới hắn tới đó.
Sau khi người bán hàng giúp đỡ gõ cửa phòng, liền nghiêng người đứng ben cạnh.
Người mở cửa là một cô gái rất thanh tú, nhìn thấy Diệp Thu cùng Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đứng trước cửa ra vào, nàng hỏi thăm với vẻ mặt khó hiểu: "Các anh là...?"
"Tôi là Diệp Thu. Xin hỏi Nhiễm Đông Dạ có ở trong này không?" Diệp Thu cũng cảm thấy kỳ quái. Tuy của gianm phòng chỉ hơi hé mở ra, nhưng Diệp Thu vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong thông qua khe hở.
Trong căn phòng rất là náo nhiệt, cả trai lẫn gái có chừng mười mấy người. Một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ tuổi đang hợp xướng bài "Tương tư trong mưa gió", những người khác thì đang uống rượu và nói chuyện phiếm. Nhưng không có thấy bóng dáng Nhiễm Đông Dạ đâu. Diệp Thu hoài nghi không biết mình có vào nhầm phòng hay không. Không ngờ sau khi nghe Diệp Thu trả lời, cô gái kia mừng rỡ kêu lên: "A? Anh chính là bạn của Đông Nhi? Nhanh vào đi. Đông Nhi đi toilet, đợi một tý cô ấy sẽ ra".
Diệp Thu tuy cảm thây khó hiểu, nhưng vẫn đi theo cô gái kia vào phòng.
Lúc mà bọn Diệp Thu đi vào, thì vừa lúc đôi nam nữ kia kết thúc hợp xướng. Trong căn phòng vang lên tiếng vỗ tay.
"Tiểu Vân, ba vị khách bảnh trai này là ai? Giới thiệu qua xem nào? " Thanh âm kiều mỵ tới tận xương tủy của một nữ nhân vang lên. Là nữ nhân vừa mới cầm microphone cất lời, thanh âm rất lớn. Lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả những người bên trong.
"Ha ha, hắn chính là vị khách quý thần bí của chúng ta trong đêm nay". Cô gái được gọi là Tiểu Vân ra vẻ thần bí, cất lời.
"Tiểu Vân, cô dám giở trò với chúng tôi, có phải là muốn bị chuốc rượu hay không?" Nữ nhân kia mặc dù ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhưng lại có sức quyến rũ từ bên trong tự nhiên tản ra bên ngoài. Con mắt như hoa đào đánh giá trên dưới Diệp Thu một phen, mỉm cười gật đầu mới với, sau đó quay sang đe dọa tiểu Vân.
"Đúng vậy đó, tiểu Vân. Nhanh giới thiệu đi. Bằng không chúng ta sẽ chuốc rượu chết chô".
"Tiểu Vân muội muội, đến đây cùng ca ca uống hai chén rượu nào".
"Hai chén đã là gì chứ? Tiểu Vân tửu lượng rất cao. Hôm nay nàng tiếp rượu tất cả chúng ta ta chứ".
Những người khác cũng ầm ĩ hùa theo, yêu cầu tiểu Vân giới thiệu thân phận mấy người Diệp Thu.
"Chị Băng. Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của chỉ, dựa vào cái gì mà đòi em chúc rượu chứ? " Tiểu Vân trêu ghẹo nữ nhân thành thục gợi cảm kia, sau đói nói tiếp: "Được rồi, bây giờ tôi long trọng giới thiệu ba vị này với mọi người. Vị này chính là bạn trai trong truyền thuyết của đại minh tinh Đông Nhi tiểu thư nhà chúng ta. Đúng rồi. Anh tên là gì? "
"Diệp Thu". Diệp Thu bước vào trong, mỉm cười giới thiệu bản thân. Sau đó nói tiếp: "Đây là bạn của tôi, hắn Lý Đại Tráng, còn kia là Dương Nhạc".
Nghe được Diệp Thu nói ra tên của mình, sắc mặt của mọi người đều kinh ngạc.
Sau sự kiện câu lạc bộ thiết huyết, đại danh của Diệp Thu đã sớm ầm ĩ khắp Yến Kinh. Đương nhiên là dương danh trong xã hội thượng lưu Yến Kinh.
"Nếu không phải do tiểu Vân nói là bằng hữu của Đông Nhi, tôi còn cho rằng bọn họ tới đây là mở rộng tiêu thụ sản phẩm. Cách ăn mặc như vậy, sao mà giống như là các nghiệp vụ viên vậy?" Một nam nhân trẻ tuổi đang nâng chén rượu, cười lớn rồi nói.
Quả thật công ty tuy đã nghỉ. Nhưng mà trong thời gian tết âm lịch cũng cần có người ở lại trực ban. Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng đều là những nhân viên được giữ lại, bọn ọ xử lý xong công việc của công ty thì tiếp theo liền trực tiếp tìm tới Diệp Thu. Không ngờ Diệp Thu lại dẫn bọn hắn tới nơi này, không kịp thay đổi trang phục nghề nghiệp trên người.
Tây trang màu đen, y phục bên trong màu trắng, lại còn cà- vạt được thắt cẩn thận, đây không phải là tiêu chuẩn ăn mặc của nghiệp vụ viên Hoa Hạ quốc hay sao?
Sắc mặt của Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng đỏ bừng lên, không ngờ vừa đến đã có người mở miệng châm chọc bọn họ, hơn nữa ngôn ngữ lại cay nghiệt như vậy. Hai người sợ hình tượng của mình như vậy sẽ khiến cho Diệp Thu cảm thấy xấu hổ, đều có phần khẩn trương mà nhìn Diệp Thu. Nhưng mà trông thấy vẻ mặt thản nhiên của Diệp Thu, lúc này hai người mới cảm thấy yên tâm hơn một chút".
"Lục Thiên ra tay rồi, thật đúng là thiếu kiên nhẫn mà!" Một nam nhân thở dài mà nói.
"Trên trán có có nhãn hiệu có khác, so với người khác cũng kiêu ngạo hơn mấy phần".
Người khác vũ nhục chính mình, Diệp Thu còn có thể chịu được. Nhưng kẻ đó mà vũ nhục bằng hữu của mình thì Diệp Thu không thể nhẫn nại mà im lặng.
Huống chi hôm nay Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng là do hắn gọi tới, chẳng khác gì khác của hắn.
"Chúng ta là lần đầu tiên là gặp mặt?" Diệp Thu nhìn thằng oắt vừa mở miệng cất lời vũ nhục.
"Xem như là vậy đi". Lục Thiên mỉm cười nói.
"Chúng ta có cừu oán?"
"Không có". Lục Thiên lắc đầu, nói tiếp: "Tôi chính là người như vậy, nhanh mồm nhanh miệng. Nghĩ cái gì thì nói cái đó, không biết giữ miệng, là kẻ nổi danh 'miệng thối'. Mong mọi người bỏ qua".
Nhanh mồm nhanh miệng? Diệp Thu cười gắn nói: "Nhưng tôi lại để bụng".
"Thế thì làm sao hả?" Lục Thiên cũng thu liễm vẻ mặt tươi cười, đối nhãn nhìn vào Diệp Thu. Hai người giương cung bạt kiếm, không khí trong phòng thoáng cái trở nên cực kỳ khẩn trương.
Diệp Thu gật gật đầu, Từng bước một tiến về phía Lục Thiên.
Cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có thể nghe thấy tiếng giày da của Diệp Thu dẫm lên trên tấm thảm mềm mại, phát ra âm thanh 'sột soạt'.
Cảm giác rất là kỳ quái, mỗi một bước chân của Diệp Thu đều sinh ra một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Phảng phất là như là đang dẫm vào lòng người, tất cả mọi người đều không kìm lòng được khiến cho trái tim cũng nhảy lên theo nhịp chân của hắn.
Một luồng gió thơm bay tới, một thân ảnh quyến rũ ngăn cản trước người Diệp Thu, chính là cô gái vừa mới ca hát kia: "Diệp Thu này? Chúng ta có thể làm quen chứ? Tôi tên là Lưu Hàm Băng".
"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu dừng bước chân, nhìn nữ nhân trước mắt. Nàng ta mặc lễ phục màu tím, vạt áo trước trễ xuống thấp, Diệp Thu không cần cố gắng cúi đầu xuống cũng có thể nhìn thấy một vùng da thịt trắng như tuyết cùng với một khe sâu rất thâm thúy.
"Hôm nay là sinh nhật của Song Hoài, chuyện này nên cho qua đi, có được không? Song Hoài là người bạn tốt nhất của Đông Nhi". Nữ nhân này giải thích với vẻ mặt thành khẩn.
"Vì sao không nói những lời này với hắn?" Diệp Thu chỉ vào Lục Thiên, cất lời.
Lưu Hàm Băng vừa cười vừa nói: "Tôi cũng sẽ nói với hắn. Cũng không biết đàn ông các anh trong đầu suy nghĩ gì, mà vừa thấy mặt nhau đã muốn tranh đấu. Thật là không có ý nghĩa mà! Không bằng uống rượu và ca hát cho vui vẻ, có phải là thích thú hơn không. Có biết hát không? Hai chúng ta song ca một bài nào?"
Lưu Hàm Băng lại mời Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng ở sau lưng của Diệp Thu, nàng vừa cười vừa nói: "Đã tới đây thì đều là khách, các anh cũng ngồi đi, muốn ăn gì thì tùy ý, không cần khách khí".
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng nhìn về phía Diệp Thu. Diệp Thu gật gật đầu, hai người mới đi tới ngồi lên ghế sofa. Tiểu Vân vội đi tới rót rượu cho hai người.
Trong lòng Lục Thiên cũng âm thầm thở dài một hơi, vừa rồi áp lực Diệp Thu gây cho hắn quá lớn. Một nam nhân thoạt nhìn gấy yếu như vậy, cứ như vậy bước tới một cách bình thường, vì sao lại làm cho mình cảm thấy khẩn trương? Diệp Thu cùng cậu ấm Yến gia là Yến Thanh Phong trở mặt, thậm chí có người của Yến gia từng muốn tìm cơ hội cho tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một bài học. Vốn cho là bản thân tìm được một cơ hội để nịnh nọt Yến thiếu gia, không ngờ lại mất hết mặt mũi.
Dù sao, khi hắn vừa đi tới, mình không dám hé răng nói một câu.
Diệp Thu không biết Lưu Hàm Băng này là ai, nhưng mà hắn cũng nhận thấy nữ nhân này quả thật là vì hắn mà suy nghĩ. Diệp Thu không biết tại sao phải Đông Nhi lại muốn mình tham gia cái bữa tiệc sinh nhật này, là một vị khách, hắn cũng không muốn người khác phá hỏng bữa tiệc sinh nhật.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Nhiễm Đông Dạ cùng một nữ nhân cũng rất xinh đẹp đi tới. Nhìn thấy Diệp Thu đứng trong phòng, Nhiễm Đông Dạ kinh hỉ kêu lên: "Diệp Thu, anh đã tới rồi. Em còn tưởng là anh không tới, đang định gọi điện thúc giục anh đó".
Cô gái trang nhã ở bên cạnh cũng đánh giá Diệp Thu, nét cười trên mặt như ánh bình minh.