Không ngờ bão táp Mary dự đoán lại không xuất hiện, chủ tịch trẻ tuổi này lại càng xem tinh thần sắc mặt càng vui sướng, lẽ nào cô không chú ý tới một số chữ của các tờ báo nhỏ vô lương tâm kia nói có thai trước, dâng tử thành hôn sao?
"Chủ tịch, chúng ta có cần…. đính chính với truyền thông không?" Mary nhỏ tiếng nhắc.
Cô cũng là nhân tài Đường Bố Y bồi dưỡng cho Đường Quả, mặc dù là thư ký chuyên trách cho Đường Quả, nhưng vẫn không được Đường Quả coi trọng như Lôi Vũ. Hơn nữa, hiện giờ Đường Quả hình như có ý khảo hạch cô. Cho dù là phương diện năng lực hay độ trung thành, cô đều phải có biểu hiện tốt, cho nên có một số lời không thể không nói, nhưng lại không được quá tùy tiện.
"Đính chính?" Đường Quả ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta hãy đợi đi, nhất định phải kìm nén. Nếu cần thiết, tôi còn phải phối hợp diễn trò với Vương Cẩm Tú một chút. Những người kia chắc hẳn rất nhanh sẽ không ngồi yên nữa".
Như Đường Quả dự đoán, chiều hôm đó. Lúc Đường Quả đang xem báo cáo tài vụ cả năm của tập đoàn, một đám người đi vào văn phòng của Đường Quả.
Đảng Kiến Đông trưởng bộ phận tài vụ, Quý Phương trưởng bộ phận quan công, Cổ Chiều Cường trưởng bộ phận nhân sự, Dương Quân Ủy trưởng bộ phận ngoại giao tập đoàn, còn có mấy vị tổng giám đốc công ty con của tập đoàn, mọi người hẹn nhau tới, may mà văn phòng Đường Quả đủ lớn, có thể chứa mấy chục người tới họp.
Đường Quả tất nhiên hiểu ý đố bọn họ tới, nhiệt tình đứng dậy giả bộ vẻ mặt nghi hoặc, cười nói: "Vừa nãy ban thư ký gọi điện nói mọi người cùng tới. Làm tôi sợ hãi, còn tưởng Đường Thị xảy ra chuyện lớn không hay gì rồi. Chú Đảng, chúng ta nói chuyện ở văn phòng hay tới phòng tiếp khách?"
Trưởng bộ phận tài vụ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, vẻ mặt nghiêm túc, là cấp dưới cũ của Đường Bố Y. Trong Đường Thị cực kỳ có uy tín. Vì lương mỗi tháng đều do ông chỉ đạo phát, được công nhân Đường Thị gọi đùa là thần tài.
Cho nên, Đường Quả mới đặc biệt hỏi ý kiến ông.
"Nói ở đây là được rồi" Đảng Kiến Đông mặt không biểu cảm nói.
"Vậy các vị, mời ngồi. Mary, pha trà" Đường Quả mời đám người tới ngồi ở ghế sofa một bên văn phòng .
"Chú Đảng, mọi người tới tìm cháu có việc gì không?" Đường Quả ngồi đối diện Đảng Kiến Đông, giao lưu phương diện như vậy, mọi người cũng đều ngồi xuống, hình thành một vòng tròn nhỏ.
Đám người nhìn nhau, vẫn là do Đảng Kiến Đông lên tiếng trước.
"Chủ tịch, đây vốn là chuyện riêng của cháu, chúng ta cũng không nên tới hỏi. Nhưng chúng ta đầu là thuộc là cũ của cha cháu, là người một tay ông cân nhắc. Có thể nói, không có cha cháu, thì không có chúng ta ngồi đây, làm người phải hiểu biết đền ân đáp nghĩa. Mặc dù bây giờ cha cháu còn nằm trên giường bệnh, nhưng chũng ta cũng không thể quên những điều tốt ông đối xử với chúng ta ngày trước."
"Hôm nay chúng ta đã vượt qua rồi, chú thay mặt các vị ngồi đây xin lỗi cháu trước. Nhưng những lời này nén trong lòng chúng ta, vẫn nên tới nói với chủ tịch thì tốt hơn." Đảng Kiến Đông nghiêm túc nhìn Đường Quả, hỏi: "Chủ tịch thấy thế nào về chuyện con trai phó chủ tịch Vương- Vương Cẩm Tú?"
"Hả?" Đường Quả cố ý giả bộ vẻ mặt rất kinh ngạc, nói: "Thì ra là chuyện này. Vừa nãy nghe chú Đảng nói nghiêm trọng như vậy, cháu tưởng xảy ra chuyện lớn gì cơ. Thật ra, chuyện này cháu cũng rất do dự".
"Do dự? Đây là ý gì?" Đảng Kiến Đông nhìn lướt mấy đồng nghiệp khác, hỏi.
"Thật ra, cháu vốn cũng rất kinh ngạc khi chuyện này xảy ra. Hôm nay thư ký ôm tin tức cô ấy thu thập cho cháu xem, khiến cháu vô cùng kinh ngạc. Bên ngoài sao lại có nhiều lời đồn đại như vậy?"
"Chủ tịch, đây chắc chắn là Vương Hậu Hoa tạo thế cho con trai hắn. Hắn chủ quản bộ phận nghiệp vụ, quan hệ với truyền thông rất tốt. Để truyền thông báo cáo theo ý đồ của họ, không phải là một chuyện khó" Quý Phương trưởng bộ phận công quan cười nói. Cô là phụ nữ, lại có ưu thế tuổi tác, cho nên lúc nói chuyện cũng tùy tiện một chút. Mọi người cũng không cảm thấy có gì bất ổn cả.
"Uh, cháu cũng nghĩ như vậy" Đường Quả gật đầu.
"Nhưng nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, cháu đang cân nhắc lợi hại hậu quả của việc này tới Đường Thị. Nếu cháu đồng ý qua lại với Vương Cẩm Tú, có khiến tập đoàn hướng tới điều cháu kỳ vọng hay không, hướng đi chính xác? Các vị cũng đã thấy, gần đây tập đoàn xuất hiện không ít tai tiếng. Cháu mặc dù rất suy nghĩ cảm nhận của người khác, nhưng vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu, cháu nói là nếu… quan hệ của cháu và Vương Cẩm Tú định ra, tập đoàn có thể càng hài hòa thống nhất không, mọi người toàn lực hướng tới? So với tình cảnh cháu hiện giờ sẽ mạnh hơn rất nhiều. Mọi người thấy thế nào?"
Đường Quả trong lòng cười thầm, quan hệ là thiết lập trên có sở có lợi ích cộng đồng. Nguồn truyện:
Truyện FULLĐịa phương có người thì có giang hồ. Lúc cha ở đây, phái hệ này của cha và phái hệ đó của Vương Hậu Hoa bình thường xung đột, nhưng cha thế mạnh, Vương Hậu Hoa làm việc vẫn cực kỳ đúng mực. Mọi người cùng đứng dậy cũng là cùng bình an vô sự.
Nhưng cha đột nhiên xảy ra chuyên ngoài ý muốn, mình mới hai mươi tuổi đầu chưởng quản tập đoàn tài sản mấy trăm tỷ. Không chỉ là phái hệ của Vương Hậu Hoa trong lòng bất mãn, cho dù những người vốn trung thành với cha cũng giữ thái độ xem chừng.
Đó cũng là nguyên nhân đề nghị của Đường Quả nhiều lần bị ban giám đốc hoặc hội ý của các lãnh đạo tập đoàn bị Vương Hậu hòa quấy nhiễu. Bên hắn còn có tay chân trung thành với hắn, mà bên mình khá là đơn độc. Làm thế nào mới có thể đối kháng được bọn họ?
Nếu không phải sự phối hợp cật lực của bộ phận tài vụ. Mấy lần đầu tư sau khi Đường Quả vào Đường Thị hoàn toàn không thể thành công.
Đường Quả có ý lôi kéo những người này. Những vẫn luôn không có cơ hội. Vừa may Vương Cẩm Tú tỏ tình đã cho cô cơ hội như vậy.
Bọn họ sợ hãi, sợ mình và Vương Cẩm Tú kết hợp. Vì như thế, Vương Hậu Hoa chắc chắn sữ thế mạnh, làm người trung thành với cha mình như bọn họ chắc chắn sẽ bị Vương Hậu Hoa lột quyền.
Bây giờ họ tới ép mình đưa ra một đáp án, mình sao lại không uốn bảo bọn họ đưa ra hứa hẹn với mình.
Những người này, nhất định phải nắm giữ trong tay. Hơn nữa tốc độ phải nhanh, cô không còn kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi.
"Chủ tịch, như vậy không ổn. Cháu nghĩ xem, Vương Cẩm Tú vừa trở về từ nước ngoài, sao đã ngấp nghé chủ tịch rồi…. Tôi nói như vậy không phải phủ định sức hút của chủ tịch, mà là cảm thấy hắn có toan tính khác."
"Đúng vậy chủ tịch, Trưởng ban Cổ nói đúng. Cháu nghĩ xem, nếu cháu gả vào Vương gia, Đường Thị còn là Đường Thị sao? Sợ là nhanh chóng đổi thành Vương Thị thôi".
"Chủ tịch, Vương Cẩm Tú lòng muông dạ thú. Cháu phải nhận rõ bộ mặt ghê tởm của hắn".
"Chủ tịch, nghĩ cho Đường lão chủ tịch đi, ông ấy nếu biết chuyện hôm nay sẽ nghĩ thế nào?"
Mọi người mồm tám miệng mười khuyên can, biểu hiện trên mặt Đường Quả do dự, giống như là khó xử ấy. Nhưng trong lòng lại vui sướng.
"Chủ tịch, thật ra, cha cháu lúc đương vị, quan hệ với phó chủ tịch Vương vẫn luôn bất hòa. Vì sự giúp đỡ của chúng ta, phó chủ tịch Vương từ trước tới nay cũng chưa từng được lợi gì. Trong quyết sách trọng đại của tập đoàn, vẫn là chủ tịch Đường một lời quyết định. Bây giờ, chủ tịch Đường an tâm dưỡng bệnh, Chúng tôi tất nhiên sẽ toàn lực phụ trợ công việc của cháu" Đảng Kiến Đông nhìn Đường Quả một cái, lên tiếng tỏ thái độ nói.
Trong lòng Đường Quả kinh ngạc, đưa mắt nhìn Đảng trưởng ban, thấy ông khẽ gật đầu với mình, lúc này mới yên tâm.
Có một người dẫn đầu, những người khác tất nhiên biết nên làm thế nào.
"Chủ tịch, bộ phận nhân sự cũng nhất định toàn lực phối hợp với công việc của chủ tịch".
"Bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi cũng vậy".
"Đúng vậy, chủ tịch có chuyện gì, gọi chúng tôi một tiếng, việc chân chạy giao cho bộ phận ngoại liên chúng tôi".
Sau khi mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ, Đường Quả mới vẻ mặt áy náy nói: "Cảm ơn nhắc nhở của các vị, nếu không, cháu thật sự đã rơi vào bẫy rồi. Nếu vì sự ngu muội của cháu đem tặng Đường Thị vào tay hắn, sau này cháu biết ăn nói thế nào với cha?"
"Cháu đã quyết định rồi, sẽ lập tức tuyên bố với giới truyền thông, từ chối ý tốt của Vương Cẩm Tú. Đường Quả còn trẻ, sau này có chỗ nào không làm được, còn phải xin các vị chỉ giáo nhiều. Đường Thị là Đường Thị của mọi người, chúng ta cùng cố gắng."
Thế là, chủ khách uống cạn, một đám người thỏa mãn rời đi.
Mary nhìn khuôn mặt của chủ tịch trẻ tuổi vẫn tràn đầy vẻ thanh xuân, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thì ra người ta thật không thể nhìn tướng mạo.
Lúc Đường Quả mới vào Đường Thị, mọi người đều không xem trọng. Bây giờ, hình như cô đã đi hết bước đầu tiên rất hoàn mỹ. Chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn mang tính phương hướng, có sự trợ giúp của những trụ cột của tập đoàn này, chuyện gì không thể thành công?
"Mary gọi điện thoại mời trợ lý Lôi Vũ tới" Đường Quả sau khi tiễn khách, quay người sai bảo. Lôi Vũ tới rất nhanh, nói: "Chủ tịch, cô tìm tôi?"
"Tuyên bố với truyền thông, tôi và con trai phó chủ tịch Vương - Vương Cẩm Tú không có bất cứ quan hệ gì" Sắc mặt Đường Quả kiên định nói.
"Vâng, chủ tịch" Lôi Vũ trả lời. Do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắc: "Chủ tịch, từ chối trước giới truyền thông như vậy, có khiến mâu thuẫn giữa cô và đổng sự Vương tăng lên không?"
"Tăng thì làm sao? Đối thủ cuối cùng vẫn là đối thủ. Sẽ không vì ngươi trở nên mềm yếu mà bỏ qua ngươi. Điều chúng ta phải làm bây giờ là tận lực đoàn kết người ta có thể đoàn kết" Đường Quả xua tay nói, "Làm theo lời tôi nói đi".
"Vâng, chủ tịch" Lỗi Vũ vui vẻ trả lời. Không hiểu sao, trong lòng rất vui. Giống như đột nhiên phát hiện, trong một đêm, cây tiên mình dốc lòng che chở đã nở hoa rồi.
Vương Hậu Hoa mặc áo ngủ, sau khi xem xong tin tức trên báo, ngồi đối diện con trai, cười hỏi: "Sao rồi? Cảm thấy thế nào? Mùi vị bị người ta từ chối không dễ chịu chứ?"
Vương Cẩm Tú nhếch môi bật cười, mặc dù cố ý che dấu, nhưng vẫn có chút khô khốc, nói: "Vâng, nói không khó chịu là nói dối. Lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt, hơn nữa còn làm cả thành phố đều biết, kết quả thế này đã trong dự đoán của con rồi".
Vương Hậu Hoa gật đầu hài lòng, nhìn con trai nói: "Hoa hồng đều có gai. Mùi hương của hoa hồng chứa độc. Muốn nghĩ cách nhổ hết gai xung quanh nó trước đã".
"Con hiểu, một chút ngăn trở vẫn chưa đánh ngã được con. Đó mới chỉ là bắt đầu, phía sau mới là cuộc chiến chính thức. Ba, ngày mai con tới Đường Thị báo cáo" Vương Cẩm Tú nghiêm túc nói.
"Được. Cha đã đánh tiếng với Lão Uông bên bộ phận nghiệp vụ rồi, ông ấy là người một tay cha nhấc lên, chắc là có thể học được đôi chút. Cẩm Tú, cố gắng nhé, cha sẽ ủng hộ con".
Mẹ Vương Cẩm Tú bưng đĩa hoa quả tới, nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con, tức giận nói: "Cô gái đó có gì tài giỏi? Lại cự tuyệt Cẩm Tú nhà chúng ta trước truyền thông chứ? Con trai chúng ta có chỗ nào không tốt? Nếu là mẹ nói, Cẩm Tú cũng không cần đi cầu cô ta. Kiểu con gái không coi ai ra gì như thế mẹ không hi vọng bước chân vào cửa nhà họ Vương. Con thích cô gái thế nào, mẹ sẽ tìm cho con, bảo đảm con sẽ vừa ý".
Mẹ Vương Cẩm Tú hôm nay lúc chơi mạt chược, bị bạn đánh bài vì chuyện con trai bị một cô gái cự tuyệt đả kích. Cho nên trong lòng rất bất mãn với Đường Quả.
Vương Hậu Hoa trừng mắt với vợ một cái, khiển trách: "Bà hiểu cái gì?"
Diệp Thu và Lam Khả Tâm đột nhiên có nhiều hơn ước hẹn ngầm, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong đều đi dạo phố.
Lam Khả Tâm phải sau khi qua Tết Nguyên Tiêu mới đến khai giảng, bây giờ vẫn ở trong phòng Diệp Thu. Cô nam quả nữ sống chung một phòng, tính nguy hiểm đúng là quá cao.
Lam Khả Tâm suy nghĩ đơn thuần, chỉ cần có thể sống cùng Diệp Thu thì rất vui vẻ. Suy nghĩ của Diệp Thu cũng rất đơn thuần, nhưng cơ thể hắn đã không còn đơn thuần nữa.
No bụng rồi sinh dục vọng, mỗi ngày sau khi ăn xong bữa tối phong phú Lam Khả Tâm nấu, Diệp Thu luôn có suy nghĩ khác. Vừa bắt đầu vẫn rất yếu ớt, chỉ là vì hành động vô tình của Lam Khả Tâm hoặc một ánh mắt hấp dẫn trêu chọc. Nhưng thời gian lâu rồi, suy nghĩ này cũng càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức Diệp Thu vô cùng khó khống chế.
Thế là, Diệp Thu nêu ra đề nghị mỗi ngày ra ngoài tản bộ, thật ra là vì giải trừ quẫn thái của mình.
Mờ mịt đi không mục đích, đột nhiên thấy phía trước có một rạp chiếu phim, cửa ra có dán một áp phích tuyên truyền phim mới cực lớn.
"Diệp Thu, chúng ta đi xem phim được không? Hình như là "King Kong biến hình" tập thứ hai ra rồi".
"Em cũng thích xem loại phim này?" Diệp Thu gật đầu nói. Thật ra hắn rất hứng thú với phim khoa học viễn tưởng.
Thấy Diệp Thu gật đầu, Lam Khả Tâm liền vui vẻ chạy tới mua vé.
Không ngờ, oan gia ngõ hẹp.
Tạ Chí Viễn cũng cùng bạn gái mới của hắn tới xem phim, lúc hắn thấy Diệp Thu đứng ở cửa, mắt bỗng sáng lên.
Anh vì đánh nhau với Dương Nhạc mà tinh thần chịu ảnh hưởng, cuối cùng không chịu được sự khinh khỉnh của những người luyện Taekwondo kia, lại nghỉ học ở đại học Thủy Mộc mà sớm vào xã hội. Bây giờ làm huấn luyện viên ở một câu lạc bộ Taekwondo, nhưng nỗi nhục Dương Nhạc mang tới trong lòng hắn chưa bao giờ quên.
Mình vì thay anh báo thù, đầu tiên bị một cô gái giội nước thức ăn lên mặt, sau đó lại bị Diệp Thu đập cho một trận trước mặt mọi người. Cuối cùng còn vì đánh nhau là ngày đầu học quân sự bị đuổi ra ngoài, còn bị trường học kiểm điểm.
Tất cả nhục nhã này, đều là Diệp Thu và bạn hắn mang tới.
Vốn nghe nói Diệp Thu thôi học ở đại học Thủy Mộc hắn còn tiếc nuối mấy hôm. Không ngờ lại đụng phải hắn ở đây, không thể bỏ qua cơ hội này nữa.
Tạ Chí Viễn bảo bạn gái đi xếp hàng mua vé, sau đó mình đi tới góc, rút điện thoại gọi người tới.
Anh cũng đợi chờ cơ hội này rất lâu rồi.