Hắn bắt đầu đích thân quan tâm tới chuyện này, phái người giết Lại Tiểu Phong, hơn nữa hủy không để lại dấu vết. Hắn vốn cho rằng cả đời này sẽ không có phiền phức gì, người trong cuộc đều chết rồi. Ai có thể hoài nghi lên đầu hắn?
Mũi tên đã bắn ra không quay lại được,sự việc càng diễn càng kịch liệt, trong lòng hắn cũng càng ngày càng bất an.
Hắn biết hậu quả nếu chuyện bại lộ, sợ là sẽ bị toàn lực công kích của gia tộc Nhiễm gia. Hơn nữa hắn biết chị gái Nhiễm Đông Dạ- Nhiễm Tinh Thần là một nhân vật lợi hại, muốn xóa chuyện này hoàn toàn.
Hắn vốn muốn giết chết Ngô Đại Bảo và một thuộc hạ tham gia vào chuyện này, nhưng nếu như vậy, người chết quá nhiều, ngược lại sẽ gây sự chú ý của người khác. Vì thế hắn liền để Ngô Đại Bảo và An Vũ một ngôi sao nhỏ từng có xung đột với Nhiễm Đông Dạ thành khẩu cung. Nếu có người điều tra lên đầu bọn họ, bọn họ sẽ gánh chịu chuyện này.
Tiểu minh tinh vì ghen ghét đố kỵ với Nhiễm Đông Dạ mà giội phân, rất hợp tình hợp lý. Chắc là không ai hoài nghi?
Để đề phòng hai người bọn họ thay đổi, Lục Thiên còn nắm giữ một số đồ Ngô Đại Bảo và An Vũ phải lấy tính mạng ra thủ hộ .
Không có ai hoàn mỹ, mỗi người đều có khuyết điểm.
Sau khi làm xong những sắp xếp chu đáo chặt chẽ đó, Lục Thiên tưởng rằng chuyện này sẽ không liên lụy tới mình. Nhưng không ngờ, đối thủ của hắn là Diệp Thu tên biến thán có thể thăm dò trí nhớ của người khác.
Tính toán hao mòn tâm kế, cuối cũng vẫn bại lộ
Vẻ mặt Diệp Thu âm u ngồi trên ghế, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để giết chết viên hổ tướng Yến Thanh Phong này.
Nếu trực tiếp ra tay, chắc chắn là không được. Chú của Lục Thiên ở Yến Kinh rất có năng lực, nếu biết mình giết cháu trai hắn, sẽ dẫn tới một số tổn thất không cần thiết.
Nhưng không làm gì, Diệp Thu lại cảm thấy mình không thể nói rõ với Nhiễm Đông Dạ
Lúc cô nỗ lực hướng mình bày tỏ tình cảm, nhưng là toàn tâm toàn ý.
Diệp Thu nhắm mắt, ngón tay có tiết tấu khẽ gõ trên thành ghế, đột nhiên, ngón tay dừng lại. Gọi bên ngoài: "Mọi người vào trong đi".
Trương Thắng lại dẫn đám người vừa ra ngoài vào trong, đi tới trước mặt Diệp Thu, cung kính nói: "Lão đại có dặn dò gì?"
Diệp Thu không muốn bại lộ thân phận của mình, hắn cũng đành gọi Diệp Thu thành lão đại.
"Trói Lục Thiên tới đây" Diệp Thu nói.
"Lục Thiên? Lục Thiên của Lục gia?" Vẻ mặt Trương Thắng kinh ngạc. Hắn mặc dù không thể vào cái vòng luẩn quẩn kia nhưng vẫn có chút hiểu biết nhất định về công tử Lục gia Lục Thiên của Yến Kinh sôi động này. Bắt cóc người này, sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào?
Mặc dù hắn chỉ nghe lệnh của Diệp Thu, lúc này cũng không thể không xác nhận thêm một lần nữa.
"Chính là hắn, bây giờ" Diệp Thu trả lời chắc chắn.
"Lão đại, hậu thuẫn của người này không đơn giản, có rước lấy phiền phức gì không?" Trương Thắng cẩn thận nhắc nhở.
"Có" Diệp Thu nói rất chắc chắn. "Ngươi chỉ cần theo ta nói mà làm là được rồi. Nhớ kỹ, đừng để lộ thân phận của các người. Lúc dẫn hắn tới, phải che kín mắt hắn đi. Ta phải đi một nước cờ hiểm."
"Tôi hiểu rồi" Trương Thắng trả lời, "Chuyện này tôi sẽ đích thân dẫn người đi giải quyết"
Trương Thắng vừa nói, liền đi ra ngoài, vừa đi, vừa gọi điện thoại cho các anh em cấp dưới bắt đầu tìm hiểu hình ảnh của Lục Thiên.
Cũng may Lục Thiên là người không chịu ngồi yên, rất nhanh có người trở lại vị trí hiện tại của hắn. Trương Thắng dẫn người vội vàng chạy tới.
Sau khi Cung Thủy tinh bị đóng cửa, tụ điểm Lục Thiên thích nhất là Thiên Thượng nhân gian.
Các chỗ tiêu khiển khác hoặc là không đủ cấp bậc, con gái trong đó quá cấp thấp, không có hứng thú. Hoặc là đủ cấp bậc, những cô gái đó lại quá xảo hoạt, không phải nàng có đủ khả năng để….Mà Thiên Thượng nhân gian lại khác, nó ở giữa, giống với cung thủy tinh, là nơi tiêu khiển của đám người thu nhập cao và thành phần tinh anh trí thức.
Cho nên, Lục Thiên Lục đại thiếu gia muốn tới đây giả heo ăn hổ. Nhắm trúng cô gái đó liền có thể đoạt đi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có người tới dọn thay mình.
Nếu tới những nơi như câu lạc bộ Hồng Phấn hay hội Hiên Viên, không khí trầm lặng không nói rồi, gái bên trong lại ít em xinh đẹp. Cho dù có một hai người, cũng đều giống như lão yêu nghìn năm, còn hậu thuẫn đáng sợ. sau khi bổ nhào tới liền có phiền toái.
Hôm nay vận may của Lục Thiên không tồi, mới tới đây, liền ngắm được một em học sinh điện ảnh ở Yến Kinh, cô gái trắng nõn nà không nói, bộ ngực lại vô cùng lớn. Gầy mà có thịt đúng là loại hình Lục Thiên thích. Cô gái cũng vô cùng dễ dãi, Lục Thiên chỉ hơi tiết lộ thân phận một chút, hai người liền đánh rất nóng bỏng.
Một khắc trị giá nghìn vàng. Lục Thiên không muốn lãng phí thời gian. Kéo tay cô gái đi ra ngoài, hai vệ sỹ theo phía xa, không dám tới quá gần vị chủ nhân tính khí có chút nóng nảy này.
Đến bên xe của mình, Lục Thiên vẫn ôm cô gái hôn. Hai tay cũng sờ mó loạn xạ trên người cô gái, hung hăng bóp một tay trên bộ ngực cô gái, khiến cô lên tiếng kêu đau, Lục Thiên mới có được chút cảm giác thỏa mãn biến thái, vẻ mặt đắc ý buông cô ra, kéo cửa xe chui vào trong.
Lúc đang định đóng cửa xe, một khẩu súng đột nhiên chỉ vào đầu Lục Thiên.
Lục Thiên quay đầu nhìn vệ sĩ phía sau, bọn họ cũng bị người ta bắt cóc, đang chui vào xe.
"Bịt mắt hắn lại" Có người vứt tới một sợi dây vải màu đen, ý bảo cô gái ngồi ở buồng lại phụ.
"Tôi… tôi không biết gì…đừng giết tôi…."Cô gái vẻ mặt hoảng sợ nói.
"Tôi biết cô không biết gì. Cô chỉ cần che kín mắt hắn là được. Buộc chặt một chút. Nếu không cẩn thận giật ra, vậy thì cô cái gì cũng sẽ biết, như thế cô phải chịu trách nhiệm" giọng trầm lắng của người đàn ông truyền tới.
Cô gái bối rối nhặt dây vải lên. Dưới cái nhìn soi mói phẫn nộ của Lục Thiên, vẫn lấy dây vài bịt mắt hắn lại. Vì sợ dây vảo này đột nhiên rơi ra, cô gái còn cố ý buộc nút thắt.
Trước cái chết, các vật khác đều không có ý nghĩa.
"Rất tốt" Người đàn ông nói, mở cửa ghế bên ghế điều khiển, kéo Lục Thiên tới ghế sau, sau đó một người áo đen rất nhanh ngồi vào vị trí của Lục Thiên, nổ máy xe.
"Các người là ai? Sao lại muốn trói ta?"
Trầm mặc.
"Các người biết ta là ai không? Biết làm thế này hậu quả là gì không?"
Vẫn lặng im như chết, chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên và răng cô gái trước mặt không ngừng đạp vào nhau phát ra tiếng ken két.
"Chỉ mong các ngươi không vì ngu xuẩn bây giờ mà hối hận" Lục Thiên cười nhạt nói.
Bốp!
Trên khuôn mặc rắn chắc của Lục Thiên chịu một cái bạt tai, khóe miệng trào ra máu.
Mẹ kiếp, dám đánh ta?
Lục Thiên vô cùng phẫn nộ, hận một nỗi không thể giết hết đám người này.
Nhưng hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn. Lục Thiên quyết định tạm thời không so đo với hắn, xem ông đây làm sao để thu dọn đám tiểu tặc này.
Lục Thiên trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc là ai bắt có mình?
Lẽ nào là Diệp Thu?
Không biết bao lâu, xe dừng lại. Lục Thiên bị người ta kéo ra, sau đó thất tha thất thểu cho vào trong.
Cơ thể hơi lạnh, mùi nấm mốc thốc vào lỗ mũi.
Lục Thiên có chút hoảng loạn, chỗ này là dã ngoại ở ngoại ô. Đám người xấu này biết thân phận của hắn còn dám bắt cóc mình, chứng minh bọn họ đã nghĩ tới hậu quả ?
Lẽ nào bọn họ muốn giết người diệt khẩu?
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lục Thiên la lớn.
Không ai trả lời, Lục Thiên bị ấn ngồ xuống một cái ghế.
Trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ, hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng bước chân của người khác, nhưng không thể biết rốt cuộc là ai bắt cóc mình tới đây, màu tối trong mắt, trong lòng cũng bắt đầu tuyệt vọng.
Vệ sĩ của mình cũng bị bọn họ bắt cóc, ngay cả người mật báo cũng không có. Lần này, đúng là phải mặc người ta chém giết rôi.
Bá
A!
Lục Thiên đột nhiên nhảy từ trên ghế lên, vì đùi hắn đột nhiên bị người ta cắm một dao. Cứ không có dấu hiệu nào, không vó thẩm vấn, không có bức cung, trên đùi liền bị một dao.
Kêu to khàn cả giọng, cơ thể đau đớn thêm sự sợ hãi trong lòng, tinh thần hắn sắp sụp đổ.
Hắn không thể nhìn thấy, sợ dao tiếp theo xuất hiện ở cổ mình hoặc các bộ phận quan trọng khác.
Rất nhanh, Lục Thiên lại bị người ta kéo từ mặt đất lên, lại lần nữa ấn hắn ngồi xuống chiếc ghế hắn vừa ngồi.
Lại là không báo hiệu trước, đùi còn lại của Lục Thiên lại bị một nhát dao
Lần này, Lục Thiên vì tinh thần căng lên, lúc bị dao đâm, lại ngất đi.
Diệp Thu nhìn Lục Thiên hôn mê bất tỉnh, ý bảo sau khi Trương Thắng lại đạp hắn trở lại, lần thứ ba hắn dùng chiếc nhẫn với giới thanh niên
Đàn ông của Lục gia, luôn biết một số bí mật người ngoài khó mà biết được.
Liên tuc khởi động 2 lần chiếc nhẫn, Diệp Thu cảm thấy đầunhư một quả bom nổ tung đau đớn. Tinh thần uể oải, cơ thể nặng nề như tưới chì lên,
"Vứt hắn trên phố lớn, lau chùi dấu vết, tránh rước họa vào thân, người khác đều xử lý hết" Diệp Thu nói xong, liền đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Sau khi lái xe về tới khu nhà nhỏ mình ở, Diệp Thu lấy điện thoại, gọi điện cho Bối Khắc Tùng. Thời gian dài rồi không liên lạc với hắn. Không ngờ lúc này lại dùng tới hắn.
"Alo, Diệp thiếu gia, sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?" tiếng Bối Khắc Tùng cười vang truyền tới.
"Khắc Tùng, có chút chuyện muốn bàn bạc với cậu, được không?"
"Diệp thiếu gia khách sáo rồi. Anh đã đích thân gọi điện tới, tôi còn không lập tức chạy tới sao? Tôi vưa may đang ở Yến Kinh, Diệp thiếu gia có chuyện gì sai bảo?" Bối Khắc Tùng khiêm tốn nói.
Diệp Thu mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ tới Lục Thiên bị đâm hai phát, chắc chắn sẽ khiến Lục gia sóng to gió lớn, sớm giải quyết hết mới được.
"Được, sau ba mươi phút nữa, gặp ở quán trà Thiên Dật" Sau khi Diệp Thu cúp điện thoại, lại nổ máy động cơ xe.
Bão tố, tới sớm hơn đi.