Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 360: Bắt gian dâm (3)

Lạc Đà thấy Cuồng như chó chết bị người ta kéo lên, ngay cả khí lực động đậy cũng không có. Chạy lên cười nói: "Ngươi đúng là tự tìm cái chết, đánh với ai thì không, lại tới tìm đội trưởng, lẽ nào ngươi không biết tâm trạng đội trưởng gần đây không tốt sao?"

"Việc này liên quan gì tới ngươi?" Cuồng lạnh lùng nói.

"Hì hì, ta chỉ quan tâm người thôi mà, khó có cơ hội hợp tác phối hợp ăn ý, nếu ngượi bị đội trưởng hủy rồi, không phải lại lần nữa tổ đội với người khác sao? Đổi thành hai tên biến thái Phong Cẩu và Tri Chu, không phải rất không thú vị sao?"

"Hừ, " Cuồng hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không phản bác lời vủa Lạc Đà. Phong Cẩu và Tri Chu đúng là hai tên biến thái, bình thường không ai muốn cùng đội với họ. Bọn họ nhìn nhau đều không thuận mắt, cho nên phần lớn thời gian đều là hành động một mình.

"Ta biết ngươi muốn sớm đánh thắng Tu La. Nhưng, cũng không cần tìm tai vạ trước mặt đội trưởng" Lạc Đà nói "Từ từ đợi đi, rồi sẽ có cơ hội".

Cuồng lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta muốn quang minh chính đại đánh bại Tu La".

"Ha ha, tùy ngươi, bây giờ ngươi hãy dưỡng thương cho tốt đã" Lạc Đà nhún nhún vai bất cần.

Trở về văn phòng giản dị của mình, Tử La Lan rút điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn ra, châm, sau đó từ từ nhả ra từng vòng khói đẹp như bươm bướm (hồ điệp)

Con gái hút thuốc lá luôn khiến người ta có cảm giác chán chường thương cảm hồng trần, động tác giơ tay nhấc chân đó và móng tay sơn đẹp đẽ đó kẹp lấy điếu thuốc thon dài nhẵn nhụi cho dù cảnh thuốc lá đốt trên ngón tay cũng hấp dẫn khác thường.

Tử La Lan là bậc thầy về mặt này, sự chán chường của cô lan tràn ra từ xương cốt, chán chường tới chết cũng gợi cảm tới cực điểm.

Trong sương khói lượn lờ, bạn thường không thể nhìn rõ mặt của cô. Cho nên, bạn cũng không thể phân biệt tuổi tác của cô. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, hoặc già hơn một chút hoặc trẻ hơn một chút, ai biết chứ?

Đẹp như vậy đã vượt qua giới hạn tuổi tác.

Lúc Tử La Lan hút thuốc, thích ngẩn người yên lặng. Không nghĩ gì, hoặc là đang nghĩ mọi chuyện nhưng không nhớ cái gì.

Nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, không hiểu sao, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của một người.

Hoặc là hai bóng, nhưng hai hình ảnh ấy lúc hai hợp làm một lúc lại tách nhau ra trở thành hai người quen thuộc.

Bọn họ, sao lại giống nhau như vậy? Tử La Lan khẽ thở dài.

Ấn đầu mẩu thuốc lá mới hút một hơi vào trong gạt tàn, trong lòng bực bội, đột nhiên ngay cả thuốc cũng không muốn hút nữa.

Không kìm chế được, luồn tay vào dưới mông. Ở đó để lại một vết sẹo, là vết bị Diệp Thu dùng đầu mũi tên khoét ra.

Bệnh viện vốn có thể tiến hành cấy ghép da hoặc dùng da sinh trưởng khiến nó hồi phục như cũ, không hiểu cô nghĩ gì lại từ chối.

Có lẽ, cô chỉ muốn một ký hiệu.

Thứ hai mươi năm trước không có được, hai mươi năm sau lại giành được. Nhân sinh gặp gỡ ai có thể nói rõ được?

Nhớ tới cảnh xấu hổ mình và Diệp Thu trong rừng rậm, cơ thể Tử La Lan có chút nóng bừng. Lúc đó, hắn gần như sờ khắp cơ thể mình.

Ôi, sao lại luôn nghĩ tới hắn? Thái độ tình cảm thế này là không trung thành. Tử La Lan khẽ thở dài, lúc đang định đứng dậy, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi" Tử la Lan mở nút thiết bị đàm thoại nói.

Cửa phòng bị đẩy ra, người vào là Yến Thanh Phong đã lâu không tới văn phòng cô.

Nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong như gió xuân ấm áp, ánh mắt say đắm nhìn trên khuôn mặt Tử La Lan vài lần, lại dừng lại trên gạt tàn trên bàn. Thấy một đống đầu mẩu thuốc lá còn quá nửa, nói trách móc: "Nói bao nhiêu lần rồi, phải hút ít thuốc thôi, sao không nghe thế?"

"Anh tới có việc gì không?" Tử La Lan ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Phong, vẻ mặt lạnh tanh hỏi, giống như chưa từng nghe thấy câu nói quan tâm của Yến Thanh Phong vậy.

Lạnh lùng cũng là một lớp màng bảo vệ, cô đã quen dùng thái độ này đối xử với bất cứ người đàn ông nào tiếp cận cô. Nhưng vẫn may, những năm này càng ngày càng ít, bây giờ cũng chỉ còn lại một Yến Thanh Phong này thôi.

Yến Thanh Phong sớm đã quen với thái độ thế này của Tử La Lan, cũng không tức giận, cười nói: "Không có việc gì thì không thể tới thăm em sao?"

Tử La Lan liền không nói chuyện nữa, cô không quen kiểu nói chuyện này.

"Ha ha, thời gian này bận rộn, không có thời gian tới thăm em. Hôm nay tiện đường, cho nên lới thăm em. Tối nay có thời gian không, cùng ăn bữa cơm?"

"Không rảnh"

"Ha ha, vậy thì lần sau đi. Biết chuyện Lục gia xảy ra chuyện không?" Yến Thanh Phong nhìn Tử La Lan hỏi.

"Nghe nói một chút" Tử La Lan vừa suy nghĩ ý hắn hỏi, vừa trả lời.

Yến Thanh Phong gật đầu, hỏi: "Gần đây em có liên lạc với cậu ta không?"

"Cậu ta nào?" Tử La Lan giả bộ không biết.

Yến Thanh Phong cười nhìn cô một cái nói: "Diệp Thu".

"Từ sau lần hội Hiên Viên săn bắn bị thương, chúng tôi chưa gặp lại" ngữ khí Tử La lan nói chuyện tràn đầy lạnh lùng.

Yến Thanh Phong biết sao cô lại tức giận, gượng cười nói: "Nếu anh nói, chuyện hai người bị tập kích không liên quan gì tới anh, em tin không?"

"Có hay không, tôi sẽ tự điều tra" Tử La Lan nói.

"Uh, nếu anh với cậu ta đánh nhau, em sẽ làm thế nào?" Yến Thanh Phong tựa vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn mắt Tử La Lan.

Tử La Lan do dự một chút, sau đó lại rất nhanh trả lời: "Đó là chuyện giữa hai người, không liên quan tới tôi".

Yến Thanh Phong lại nhếch miệng cười, nói: "Nói thật, nghe thấy em nói như vậy, anh lại cảm thấy rất hài lòng. Tâm ý của anh với em em biết rõ, nhưng chưa từng nhìn thẳng vào. Anh không vội, anh biết em đang đợi, anh cũng sẽ tiếp tục đợi".

"Anh không cần phải đợi" Tử La Lan rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra, định châm, Yến Thanh Phong đi tới, một tay nắm chặt thuốc trong tay cô nói: "Hôm nay hút đủ nhiều rồi".

"Buông tay" Tử La Lan lạnh lùng nói.

"Hút ít một chút, được không?" Yến Thanh Phong cầm chặt không buông, muốn đoạt thuốc từ tay Tử La lan lại.

"Buông tay".

"Yến Tử, em hà tất phải tra tấn mình như vậy. Cậu ta đã chết rồi. Đã chết lâu rồi, cho dù chưa chết thì em thế nào? Cậu ta có vợ, có con. Em là cái gì? Em là gì của cậu ta em không là gì hết" Yến Thanh Phong vẻ mặt tức giận nói, những lời giấu trong lòng cũng nói cả ra.

"Buông tay" Vẻ lạnh lùng trên mặt Tử La Lan càng rõ.

"Là em nên buông tay mới đúng. Yến Tử, buông tay đi" Vẻ mặt Yến Thanh phong cầu khẩn nói.

Tử La Lan không buông tay, lại lấy bật lửa châm thuốc.

Đầu thuốc bị Yến Thanh Phong cầm ở tay, cho nên, cái cô châm thật ra là ngón tay Yến Thanh Phong.

"Buông tay"

"Đốt đi, anh sẽ không buông tay" Yến Thanh Phong cười nói.

Thế là, ngọn lửa không bàng bạc nhưng lại nóng rực liền cứ thế thiêu nướng ngón tay Yến Thanh Phong. Trán Yến Thanh Phong bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sau đó mồ hôi càng lúc càng lớn, chảy càng lúc càng nhanh. Nỗi đau khoan vào tim đó, thậm chí da thịt cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn vẫn nắm chặt đầu thuốc, không hề có ý buông tay. "Buông tay"

"Anh nói rồi, anh sẽ không buông".

Xèo xèo

Cho tới khi đầu ngón tay Yến Thanh Phong xuất hiện tiếng xèo xèo, giống như cả ngón tay đều sắp nướng chín rồi. Tử La lan mới liếc Yến Thanh Phog một cái, buông đầu ngón tay ấn trên xoẹt bật lửa.

"Yến Tử buông tay đi" Yến Thanh Phong nghiêm túc nhìn mắt Giang Yến Tử, nghiêm túc khuyên mà không nhìn vết thương trên đầu ngón tay mình.

"Anh buông tay đi. Người tôi yêu đã chết rồi".

"Anh biết, nhưng người yêu em vẫn sống" Yến Thanh Phong cười nói, nụ cười tươi rói mà ưu buồn.

Diệp Thu chui từ trong xe ra, nhìn đèn nê ông màu hồng phấn trên phố nhấp nháy, lượng lớn các cô gái trẻ đeo dây đeo lộ ra bộ ngực trắng như tuyết và cặp đùi hấp dẫn đang đứng đường vẫy khách Trong những phòng nhỏ màu hồng phấn thấp nhỏ lụp xụp kia lại đông nghịt từng hàng các cô gái trang điểm giống nhau.

Những tiệm này phần lớn treo các loại biển như tiệm cắt tóc gội tóc Mỹ Lệ, trung tâm giải trí Tiểu Lệ, nhưng trong tiệm lại không hề có dụng cụ gội đầu hoặc thể dục nào.

Nếu đổi thành tiệm gội đầu, có hợp hơn không nhỉ?

Đây là lần đầu Diệp Thu tới khu đèn hồng, ánh mắt lưới trên bộ ngực của những cô em xinh đẹp, cười hỏi: "Chính là ở đây?"

"Đúng vậy hắn sống ở đây" Phí Tường phía sau mặt tươi cười trả lời.

Nhân vật năm đó cùng Diệp Trọng được xưng là song kiệt Yến Kinh, lại ở nơi này sống hết quãng đời còn lại, đúng là khiến người ta thở dài không thôi.

Thấy hai con dê béo tới, hơn nữa là khách hàng lớn lái xe tới, mùi thơm lượn lờ, quanh hai người lập tức các em xanh đỏ vây quanh. Vừa nhìn, không thấy ngực mà là thấy đùi, từng cặp trắng nõn làm hoa hết cả mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Anh ơi, có muốn phục vụ không?"

"Anh, chọn em đi, chọn em đi. Ba trăm đồng nguyên bộ. Áo mưa (Bao cao su) tự mang, sau khi xong việc còn có thể tham ra rút thăm trúng thưởng của quán em".

"Anh, quán em có người vợ, người thuộc giới tri thức, các em học sinh, chị em sinh đôi, nữ hoàng ma lạt còn có bảo mẫu, người dọn vệ sinh".

"Người dọn vệ sinh? Cái này cũng có người muốn" Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc.

"Tất nhiên rồi. Bây giờ có rất nhiều người thích đại tẩu dọn vệ sinh. Anh muốn thử không? Rất kích thích"

"Chúng tôi sẽ xem sau, xem sau" Diệp Thu giơ tay muốn ra khỏi đám người này, nhưng những cô gái đó không ôm cánh tay hắn thì nắm cổ áo hắn, cơ thể muốn động cũng không động được.

"Tiên sanh, anh còn gì phải do dự? Quán chúng em cần là có. Anh muốn hàng thế nào em đều có thể tìm cho anh. Tiên sinh là lần đầu tới đây à, em giảm giá 20 % hai lần trở lên thì không lấy tiền thêm nữa, thế nào?"

Diệp Thu không biết làm thế nào nhìn Phí Tường, con gái quanh hắn còn nhiều hơn vây chằng chịt như nêm cối, ai bảo hắn đẹp trai như vậy.

Xào xạc

Không trung đột nhiên vung ra một chồng tiền mặt, những tờ tiền như lá rụng xào xạc rơi xuống.

"Mau lấy tiền" Phí Tường hô.

Những cô gái vốn còn lôi kéo khác thấy tiền rơi trên mặt đất, lập tức buông tay ra, như ong vỡ tổ chạy tới cướp tiền.

Diệp Thu và Phí Tường cuối cùng cũng tìm được khe hở, vội vàng chạy vào một ngõ tối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất